- Uống rượu? Không thành vấn đề. Tiền bối dẫn ta đi Thiên Khải thương các rrước rồi ta bảo đảm cho tiền bối uống đủ.
- Nhưng bây giờ lão hủ khát nước.
Trần Lạc nhìn tửu quán phía đối diện, lắc đầu cười khổ nói:
- Tiền bối, theo lý ra tiền bối kể nhiều cho ta nghe, ta mời tiền bối uống ít rượu là nên. Bất đắc dĩ ta đang kẹt tiền, nhưng tiền bối yên tâm, chỉ cần...
Trần Lạc chưa nói xong lão nhân đã biến sắc mặt, biểu tình tức giận nhe răng trừng mắt túm cổ áo hắn.
Lão nhân mắng:
- Bà nội nó thằng nhãi này, lão phu tốn nước miếng nửa ngày mà ngươi không chịu mời lão phu uống miếng rượu sao?
Tình hình bất ngờ làm Trần Lạc sững sờ, hắn không kịp phản ứng lại. Mới rồi lão tiền bối còn mặt mũi hiền lành sao bây giờ đột nhiên biến sắc mặt?
- Cho ngươi biết, nhãi con, hôm nay ngươi mời là mời, không muốn cũng phải mời! Ngươi nghĩ lão phu nói nhiều với ngươi làm gì? Cũng chỉ vì m uốn một bát rượu!
Giờ Trần Lạc đã hiểu, hèn chi lúc trước hắn hỏi nhiều Hành Giả chỉ mình lão nhân là chịu trả lời, thì ra lão sớm nhằm vào hắn. Mới rồi lão nhân hiền lành ân cần đều là giả bộ. Hay bảo giang hồ hiểm ác, Trần Lạc lớn như vậy lần đầu tiên lĩnh giáo, lần đầu nhìn lầm.
- Lão tiền bối, có gì từ từ nói, chỉ là một chén rượu cần gì động tay động chân?
- Mau lên, biết điều đừng nói nhảm! Mau mời lão phu uống rượu, chờ lát nữa chứng nghiện rượu của lão phu nổi lên thì đánh chết ngươi!
Trần Lạc đã hiểu hôm nay nếu hắn không mời lão Hành Giả một bữa rượu thì lão sẽ không bỏ qua. Nhưng quan trọng là hiện tại trong tay Trần Lạc không có tiền, nói nhỏ nhẹ lão Hành Giả không nghe. Trần Lạc sốt ruột muốn tìm Thiên Khải thương các, hắn không muốn dây dưa với lão nhân điên khùng. Trần Lạc định dùng vũ lực giải quyết, thử giật tay lão Hành Giả ra nhưng không thành công.
Lão Hành Giả đắc ý nói:
- Ha ha ha, nhóc con mới đến cũng dám chống lại lão phu? Nhãi ranh, cho ngươi biết, lão phu...
Lão Hành Giả chợt biến sắc mặt, vì lão cảm giác cổ tay hơi đau nhức. Lại thấy thanh niên mặt trắng nhỏ cười cười nhìn lão, nụ cười làm lão vừa kinh ngạc vừa rợn tóc gáy.
- Tiểu tử, sao ngươi...
Lão Hành Giả không dám lơ là nữa, vội sử dụng lực lượng căn nguyên.
Cao thủ!
Khiến Trần Lạc ngạc nhiên là lực lượng căn nguyên của lão Hành Giả là bản thủy, nói cách khác lão nhân là bản thủy Hành Giả. Lý Trường Phong nói có rất nhiều hậu thiên Hành Giả trong vô tận hải, huơ tay tóm một nắm, nhưng bước vào cảnh giới tiên thiên thì lông phượng và sừng lân, bước vào cảnh giới bản thủy được tôn xưng là chân nhân. Loại người này ở trong vô tận hải muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, đa số là đại nhân vật của các đại thế lực. Tu vi của lão Hành Giả rõ ràng là chân nhân vì sao lưu lạc đến nông nỗi lừa gạt đầu đường xó chợ?
Trần Lạc thầm ngạc nhiên, lão Hành Giả cũng kinh hoàng còn nhiều hơn hắn.
Lão Hành Giả rảnh rỗi thấy có tên mặt trắng nhỏ ngơ ngác ở trong thành hỏi cửa tiệm, nhìn là biết chim non mới tới. Lão Hành Giả muốn tìm chuyện chơi chút, cũng muốn kiếm rượu uống. Nhưng lão Hành Giả không ngờ tay mơ nhìn như chỉ có cái mã này thâm tàng bất lộ.
Khoan, cái này không phải thâm tàng bất lộ mà là biến thái!
Lão Hành Giả điên cuồng thúc giục căn nguyên bản thủy áp lực Trần Lạc, nhưng vô dụng, mặc cho hắn cố làm gì vẫn không thể lay động được Trần Lạc.
Sao có thể?
Lực lượng của tiểu tử này này là gì?
Không phải hậu thiên, cũng không phải tiên thiên, càng không là bản thủy, chẳng lẽ là bản sơ? Cũng không phải!
Rốt cuộc là gì?
Lão Hành Giả không biết, chỉ cảm thấy tiểu tử này có lực lượng mênh mông vô biên, cường đại tuyệt luân.
Lão Hành Giả cắn răng nhưng không ngăn được Trần Lạc ức chế:
- Tiểu tử, sao lực lượng của ngươi kỳ lạ quá.
Bị lực lượng của Trần Lạc tùng kích, thân hình lão Hành Giả run rẩy.
- Lão tiền bối lớn tuổi như vậy, lại là một vị chân nhân, không ở nhà hưởng phước đi bắt chước người ta gian lận lừa gạt, không biết ngượng sao?
Lão Hành Giả quát to:
- Tiểu tử! Ngươi... A!
Lực lượng bản thủy điên cuồng bộc phát.
Trần Lạc bóp cổ tay lão Hành Giả, lòng máy động. Lực lượng nguyên thủy như sóng thần ập đến đánh tan lực lượng bản thủy của lão Hành Giả.
Rầm!
Lão Hành Giả rên rỉ té xuống đất, ngước đầu lên thì tóc rối xù, chật vật vô cùng. Lão Hành Giả ngạc nhiên nhìn Trần Lạc, biểu tình khó tin.
- Lão tiền bối, sau này nhớ cẩn thận chút.
Trần Lạc thấy có người từ trong tửu quán đi ra thì lắc người biến mất, chỉ để lại lão Hành Giả ngơ ngác. Khi Trần Lạc đi thì một nam nhân trung niên vừa lúc ra khỏi tửu quán.
- Ai đây?
Nam nhân trung niên tới gần nhìn kỹ, sợ hết hồn ngồi bệch xuống đất. Nam nhân trung niên phản ứng lại, vội vàng chạy tới dìug lão Hành Giả đứng lên.
Nam nhân trung niên hỏi:
- Trời, lão gia tử, người bị gì vậy?> chuyện gì đây?
Lão Hành Giả tóc rối xù, mặt trắng không chút màu, biểu tình thẫn thờ như mất hồn mất vía. Nam nhân trung niên không biết xảy ra chuyện gì, không dám suy đoán lung tung.
Nam nhân trung niên cẩn thận hỏi:
- Lão gia tử, có cần ta đưa người đến chỗ thành chủ không?
Lão Hành Giả trừng nam nhân trung niên:
- Ngươi dám!?
Lão Hành Giả quát xong thấy nhức óc, ôm đầu nói:
- Trời ạ, lão phu chơi cả đời chi mưng lần này bị ưng mổ lại.
Lầm bầm xong lão Hành Giả nhận ra điều gì, nạt:
- Tiểu tử, mới ròi ngươi nhìn thấy gì?
- Thấy gì? Ta không thấy gì hết.
- Vậy thì tốt. Mặc kệ tiểu tử nhà ngươi có thấy hay không, nếu lão phu phát hiện ai biết chuyện hôm nay thì ngươi tự biết hậu quả!
- Lão gia tử,ta thật sự không thấy gì.
Nam nhân trung niên oan ức nói:
- Lão gia tử, vừa rồi ta ở trong tửu quán mấy khách cũ, nghe bên ngoài có tiếng động còn tưởng ai đang đánh nhau nên đi ra xem chừng, không ngờ thấy lão gia tử. Ta nhiều chuyện xin hỏi một câu, lão gia tử làm sao vậy?
- Còn hỏi nữa là ăn tát, lão phu đi đây!
Chờ khi lão Hành Giả đi xa nam nhân trung niên còn vò đầu bứt tóc đứng tại chỗ. Mới rồi nam nhân trung niên nghe bên ngoài có người đánh nhau, nhưng sao đi ra chỉ thấy mình lão gia tử ngồi đó, xem bộ dáng dường như bị thương. Chẳng lẽ lão gia tử bị đánh? Có thể không?
Lão gia tử là ai? Đó là lão thành chủ của Quảng Lăng thành, là phụ thân ruột của thành chủ hiện giờ, ai dám đánh lão gia tử, chán sống sao? Lùi một vạn bước, cứ cho rằng có người dám đánh lão gia tử nhưng phải thắng mới được. Đừng nói trong Quảng Lăng thành, dù là trong vô tận hải thì lão gia tử cũng là Ngọc Hoành chân nhân tiếng tăm lừng lẫy.
- Thật là gặp quỷ.
***
Quảng Lăng thành không lớn gì, nhưng kiến trúc rất kỳ lạ, người lần đầu vào thành sẽ lạc đường. Trần Lạc không định dùng linh hải điều tra, đây là hành động không lễ phép, tương đương với rình ngó. Thứ hai Trần Lạc mới đến, trong vô tận hải cao thủ như mây, nếu lúc sử dụng linh hải điều tra bị cao thủ phát hiện thì rắc rối to.