Thiên Vu

Chương 1173: Hồi ức




- Rồi... Rồi.

Bạch Phiêu Phiêu không càu nhàu, nàng lật đạt đi chuẩn bị. Lãnh Cốc mang Trần Lạc đi the phòng. Tiểu cô nương Lãnh Tâm định đi theo hóng chuyện nhưng bị Lãnh Cốc cứng rắn đẩy ra ngoài, nàng đành đi giúp Bạch Phiêu Phiêu chuẩn bị cao lương mỹ vị.

Dù sao trăm năm chưa gặp nhau, Trần Lạc và Lãnh Cốc có rất nhiều lời muốn nói. Lãnh Cốc sốt ruột hỏi han tình huống của Trần Lạc, hắn không giấu diếm, nhẹ nhàng nói hôn mê rất lâu, tỉnh dậy đã là chín mươi năm sau. Nhân Thư thì rời đi theo Nữ Oa thức tỉnh.

Lãnh Cốc không nói gì, luôn mồm bảo sống là được, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân.

- Đừng nói chuyện của ta nữa, nói về ngươi đi. Tiểu tử giỏi thật, trước kia không nhìn ra. Khai thật đi, ngươi và Bạch Phiêu Phiêu làm sao gian díu với nhau?

Nói đến chuyện này nam nhân cao to thô kệch bỗng lộ vẻ xấu hổ ngại ngùng.

Lãnh Cốc gãi đầu, ngoác mồm cười nói:

- Thì vậy đấy, qua lại rồi dính với nhau.

- Cái gì gọi là qua lại rồi dính nhau? Nói rõ hơn đi.

- Ngươi thật sự muốn nghe?

- Nhảm, đừng câu giờ nữa, mau nói!

Lãnh Cốc trả lời:

- Được rồi, vậy ta nói từ đầu đi, sự việc không phức tạp như ngươi tưởng.

- Sau vụ Nhân Thư, thế giới gần như tan vỡ, một mảnh phế tích. Sau này không biết Vân Khởi dùng cách gì dung nhập căn nguyên thế giới hoàn toàn vào thế giới, pháp tắc thế giới tái tạo lại, trong thế giới linh khí tràn đầy. Có linh khí ôn dưỡng, đất đai phế tích dần thức tỉnh, mọi người xây dựng lại quê hương.

- Sau Nhân Thư ngươi biến mất, nhóm Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng đi. Phiêu Phiêu chỉ có các nàng là bằng hữu, khi ấy bọn họ đi hết chỉ còn một mình Phiêu Phiêu. Ta thấy nàng tội nghiệp nên hễ rảnh là qua giúp nàng xây nhà lại, qua lại mấy lần rồi từ từ... Sinh ra hảo cảm.

Trần Lạc chen vào:

- Ta nhớ tiểu tử nhà ngươi không thích mẫu người như Bạch Phiêu Phiêu.

- Nói sao đây, lúc nhóm Lạc Anh đi đả kích Bạch Phiêu Phiêu rất mạnh, có lẽ vì vậy nên tính cách của nàng dần thay đổi, nên ta... Hì hì, ngươi hiểu.

- Ngạo Phong và Tần Phấn thì sao?

- Hai người đó xây dựng lại nhà cửa xong đi vô tận hải. Ta vốn định đi cùng bọn họ nhưng trong lòng không bỏ lại Phiêu Phiêu được. Sau này ngẫm lại loại người như ta đi vô tận hải chết như thế nào cũng không biết. Tần Phấn, Ngạo Phong đề nghị, ta và Bạch Phiêu Phiêu thành thân.

- Ngươi quyết định rất đúng, vô tận hải không dễ sống.

Lãnh Cốc thổ lộ tâm sự:

- Thật ra ta rất muốn đi vô tận hải. Ngươi cũng biết con người ta thích phiêu bạt khắp nơi.

- Nhưng nói thật thì năm xưa ngươi và Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên tranh giành Nhân Thư tạo cảm xúc lớn cho ta. Ta cảm thấy sinh mệnh rất yếu ớt, bản thân thật nhỏ bé. Tu vi cao mấy thì sao? Có lẽ sẽ gặp người mạnh hơn mình, búng tay một cái nghiền nát ngươi.

- Lần đó khiến ta biết sinh mệnh vô cùng quý giá, khiến trái tim không yên phận của ta bình tĩnh lại, cảm thấy sống trên đời cũng vì tiêu dao tự tại, sống vui vẻ là được.

Trần Lạc lên tiếng:

- Thì đó, ta hơi hâm mộ ngươi.

Trần Lạc thật sự hâm mộ cuộc sống hiện tại của Lãnh Cốc, bình thản mà vui vẻ. Có thê tử, hài tử ấm áp, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời. Trần Lạc cũng muốn cuộc sống như vậy, nhưng chỉ là mơ. Lãnh Cốc sống được nhưng Trần Lạc thì không thể, từ ngày hắn ký khế ước với Hư Vọng chi thư thì đã định trước đời hắn không bình thường.

- Lạc gia, ngươi khác với ta. Lạc gia là đã định trước luôn đi tới, dù là vì tính cách hay vận mệnh sắp đặt, cuộc đời Lạc gia không thể bình phàm. Làm huynh đệ, ta không thể giúp ngươi cái gì, chỉ có thể chúc ngươi cuộc đời bình an.

- Không nói mấy chuyện này. Lúc đến ta thấy thế giới này phục hồi không tệ, Vân Đoan không tồn tại nữa. Bây giờ ai chúa tể thế giới này?

- Tháp Hòa Bình.

- Tháp Hòa Bình? Là gì?

Lãnh Cốc trả lời:

- Nói sao đây, sau Nhân Thư thế giới thành phế tích, ba vị lão tiền bối Hách Thiên Nhai, Đồ lão Tà, Ngụy đại tổng quản sáng lập tháp Hòa Bình. Mục đích ban đầu là trợ giúp mọi người gầy dựng lại quê nhà, sau đó thế giới dần thành hình, mọi người xem tháp Hòa Bình là trung tâm tập quyền.

- Lạc gia cũng biết muốn thế giới vận chuyển bình thường cần có người quản lý. Tháp Hòa Bình tự nhiên thành trung tâm tập quyền, đa số là tiền bối đức cao vọng trọng ở trong tháp Hòa Bình.

- A, suýt quên nói, ta cũng có chức vụ trong đó.

Trần Lạc kinh ngạc hỏi:

- Ô, không tệ, làm quan sao? Chắc chức quan không nhỏ?

- Quan gì mà quan, ban đầu ta không muốn làm, Đồ lão già cứ bắt buộc mãi. Sau này không thuyết phục Đồ lão già bỏ được ta đành làm, gia dù gì là người của thế giới này, cố gắng hết sứ góp chút cống hiến cũng là điều nên làm.

Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, vui mừng nói:

- Chàng trai, ngươi đã trưởng thành!

Trần Lạc thấy kiêu ngạo vì Lãnh Cốc, hắn nhớ trăm năm trước gã chỉ là một kẻ lôi thôi lếch thếch, miệng hùng hổ. Giờ đã khác, Lãnh Cốc ra dáng đàng hoàng, ngôn ngữ hay thái độ đều tỏ rỏ bộ dáng tông sư. Đặc biệt khí thế hùng hồn mạnh mẽ từ người Lãnh Cốc, điều này nói lên tâm tính của gã đã cứng rắn.

- Ngạo Phong, Tần Phấn đi bao lâu rồi? Ngươi có biết bọn họ đi chỗ nào trong vô tận hải không?

- Bọn họ đi khoảng ba, bốn chục năm.

- Không quay về lần nào sao?

- Lúc đi hai người bảo nhiều năm sau sẽ trở về, nhưng qua thời gian dài không thấy bóng dáng đâu. Không biết Ngạo Phong, Tần Phấn có bị gì không, ta cũng không biết đi đâu tìm bọn họ.

- Hai người đó không đơn giản, chắc không xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm.

Trần Lạc nhớ lúc tranh giành Nhân Thư Nữ Đế từng nói một câu. Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm bảo với Ngạo Phong, Tần Phấn là: Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, địa ngục không trống thề không thành phật.

Nữ Đế không nói rõ nhưng Trần Lạc đoán được thân phận của Ngạo Phong, Tần Phấn không đơn giản, rất có thể cùng thời đại với Nữ Đế.

- Ài, mong rằng vậy.

- Nhóm Hách Thiên Nhai, Vương Khắc lão sư khỏe không?

- Ừm! Bọn họ đều khỏe. Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản quản lý tháp Hòa Bình. Đồ lão Tà thích sống tự do nên hay đi dạo khắp nơi. Vương Khắc lão sư, Đồ Khai Nguyên đều gia đình viên mãn.

Lãnh Cốc tiếp tục bảo:

- Hay ta mang bọn họ đến đây đi? Mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện.

- Thôi khỏi, biết bọn họ sống tốt là được.

Biết nhóm Vương Khắc lão sư cuộc sống mỹ mãn là Trần Lạc đã thỏa mãn, hắn không muốn quấy rầy sinh hoạt bình tĩnh của bọn họ.

Bên kia, Bạch Phiêu Phiêu, Lãnh Tâm đang chuẩn bị đồ ăn ngon.

- Mẫu thân có biết hai người nói chuyện gì không?

- Sao ta biết?

- Phụ thân kỳ thật, bọn họ nói chuyện của bọn họ, ta sẽ không xen lời quấy rầy, thế mà vẫn không cho ta nghe. Hừ, điều này nói lên bọn họ trò chuyện đề tài xấu xa.

- Nha đầu đừng đoán mò, nhanh tay làm việc đi.

- Mẫu thân nói xem lúc còn trẻ phụ thân và Lạc gia ai đẹp trai hơn?

- Đẹp trai? Lúc hai người đó còn trẻ chẳng dính gì đến từ đẹp trai.