- Má ơi, tức là sự thật?
Thấy Thất Dạ khẳng định, chút may mắn trong lòng Trần Lạc đều tan biến.
Trần Lạc lắc đầu thở dài, lại hỏi:
- Dự Ngôn chi thư ghi chân chủ là hai chúng ta sao?
- Không chỉ chúng ta, ta cũng không biết có bao nhiêu chân chủ. Khi ấy tình huống gấp gáp, ta chỉ thấy ta và ngươi trong Dự Ngôn chi thư.
Trần Lạc chửi:
- Dự Ngôn chi thư chết tiệt, lão tử gặp rắc rối toàn vì thứ rác rưởi này!
Trần Lạc cho rằng nếu hắn không là chân chủ trong Dự Ngôn chi thư thì sẽ không xảy ra tình cảm với đám nữ nhân Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, sẽ không dây vào nhiều rắc rối.
Trần Lạc đang cáu kỉnh chợt nghĩ đến một khả năng, hỏi:
- Đại ca, nếu đại ca là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư thì có nghĩ tới một khả năng không? Tiểu muội Bàn Cổ năm xưa giúp đại ca có lẽ vì nguyên nhân này? Ta không suy đoán ra lý do tiểu muội Bàn Cổ giúp đại ca.
- Nhưng chuyện này không còn quan trọng, điều quan trọng là sau khi tiểu muội Bàn Cổ giúp đại ca thì đám đại nhân vật Bàn Cổ cảm thấy đại ca rất có thể là chúa diệt thế, vì vậy phong ấn tiểu muội Bàn Cổ lại?
Thất Dạ không muốn nói nhiều về vấn đề này:
- Có lẽ vậy, sự thật thế nào thì chờ gặp nàng mới biết.
Thất Dạ hỏi:
- Tiểu Lạc, sau này ngươi có ý định làm gì không?
- Làm gì sao?
Trần Lạc cúi đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, trả lời:
- Mấy ngày nữa ta định về một chuyến thăm các bằng hữu, chuẩn bị xông vào vô tận hải một lần.
Hoa tỷ chỉ trán Trần Lạc, trách móc:
- Ngươi thật là, tỷ tỷ chưa nói rõ ràng sao? Ngươi đang nắm Nhân Quả chi tâm, Nhân Thư chi tâm, đại nhân vật toàn hoàn vũ đều trợn to mắt nhìn ngươi. Nếu ngươi dám xuất hiện thì chết như thế nào cũng không biết. Huống chi ngươi là chân chủ trong Dự Ngôn chi thư, rất nhiều tồn tại khủng bố muốn xóa sổ ngươi. Lúc trước ngươi ở thế giới kia bọn họ không làm gì được ngươi, nếu ngươi vào vô tận hải nơi không bị pháp tắc thiên địa trói buộc thì thật sự nguy hiểm.
- Nếu không thì làm sao? Ta không thể trốn đi.
Trần Lạc gãi đầu nói:
- Nếu trốn liền an toàn thì ta rất muốn làm vậy, nhưng quan trọng là ta có trốn cũng không an toàn. Như Hoa tỷ nói, ngay từ đầu ta đã là chân chủ ghi trong Dự Ngôn chi thư, làm sao có thể tranh né là xong hết mọi chuyện?
Hoa tỷ không biết nên nói sao, nàng nhìn hướng Thất Dạ.
Thất Dạ do dự giây lát, đưa một chiếc nhẫn màu đen gã đeo trên tay qua.
Trần Lạc nhận lấy loay hoay ngắm, hỏi:
- Đây là cái gì?
- Huynh đệ, ta biết ngươi thành tựu nguyên thủy, ta không biết nhiều về nguyên thủy, không thể giúp gì cho ngươi. Huống chi ngươi có Nhân Quả chi tâm, chỉ cần ngươi dung hợp Nhân Quả chi tâm thì sau này thành tựu sẽ không thua gì Nữ Oa. Chiếc nhẫn này thì... Bên trong có Địa Thư...
Nghe hai chữ Địa Thư làm Trần Lạc giật bắn người, xoe tròn mắt ngạc nhiên.
Trần Lạc hoảng hốt hỏi:
- Địa Thư?
Thất Dạ lắc đầu, cười bất đắc dĩ nói:
- Huynh đệ đừng hiểu lầm, trong nhẫn không phải Đại Địa chi thư mà là ta tinh luyện Đại Địa chi thư ra tinh hoa.
- Làm ta sợ hết hồn, còn tưởng là Địa Thư.
- Nếu bây giờ ta có thể chúa tể Đại Địa chi thư thì giao luôn cho ngươi cũng không sao, nhưng ta không thể dung hợp nó, không cách nào lay động được Đại Địa chi thư.
- Ta cũng không cần tinh hoa Đại Địa chi thư.
- Nguyên thủy của ngươi có lẽ không cần nhưng nguyên tội chi nguyên tràn ngập tử vong, Đại Địa chi thư là nguồn tử vong, sau này ngươi dung hợp tinh hoa Địa Thư rồi tin tưởng sẽ giúp ích cho nguyên tội chi nguyên của ngươi.
- Tiểu Lạc.
Hoa tỷ xen lời:
- Hiện tại quân thượng chưa dung hợp Đại Địa chi thư, để lấy ra tinh hoa quân thượng dốc hết công sức mới được, ngươi phải cẩn thận tham ngộ, dung hợp nó.
Trần Lạc không biết nên nói cái gì để biểu đạt lòng cảm kích của mình.
Thất Dạ nghiêm túc nói:
- Có câu người xưa nói đúng, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
- Huynh đệ, đại ca không có gì khuyên ngươi, cũng không muốn khuyên. Đây là con đường ngươi phải đi, không ai đi giùm được.
- Ngươi chỉ cần nhớ một câu, dù ngươi làm gì, dù ngươi gặp nguy hiểm gì, dù ngươi ở nơi nào đại ca sẽ không tiếc tất cả giúp ngươi một tay. Thất Dạ ta còn sống một ngày thì trong hoàn vũ không ai có thể làm gì ngươi!
Thất Dạ nói câu này rung động tận tâm hồn, Trần Lạc nghe sôi trào máu nóng. Trần Lạc không nói gì, chỉ giơ cao vò rượu uống cạn.
Thất Dạ định giữ Trần Lạc ở lại mấy ngày nhưng hắn biết còn bạn rất nhiều chuyện, không muốn làm phiền gã. Từ lúc thức tỉnh thì trong lòng Trần Lạc luôn nhớ người thân, huynh đệ trong thế giới kia. Lúc đi Trần Lạc xỉu không biết gì, không kịp từ biệt. Thời gian qua đã lâu, không biết ba huynh đệ Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc, đám người Vương Khắc lão sư, Đồ lão già ra sao.
Trần Lạc bận việc của mình, Thất Dạ cũng không rảnh. Nếu Trần Lạc đã nhất quyết đòi đi thì Thất Dạ không giữ lại làm gì. Trước khi từ biệt hai người nhậu nhẹt không biết trời trăng. Sau khi tỉnh rượu Trần Lạc lên đường.
Thất Dạ định tiễn Trần Lạc nhưng hắn thấy không cần thiết nên đã từ chối. Rất nhanh Trần Lạc phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đó là vô tận hải mênh mông vô ngần, tràn ngập nguy hiểm chưa biết, không có khái niệm trời trăng, thời gian. Mấy thứ này không thành vấn đề, quan trọng nhất là Trần Lạc không biết đường về. Trần Lạc bất đắc dĩ nhờ đám người Thất Dạ tiễn hắn.
Vô tận hư không hải có cái tên này vì nó không có cuối, không có thiên địa, không có thời gian, chỉ có hư không, hư không vô cùng vô tận.
Có người nói vô tận hải là nơi tự do tuyệt đối.
Câu nói này đúng. Vô tận hải không chịu bất cứ pháp tắc trói buộc, nên trong vô tận hải có hư không thú đếm hoài không hết, lực lượng vô cùng. Đây là thứ yếu, vô tận hải không chịu bất cứ pháp tắc trói buộc nên xuất hiện nhiều loạn lưu khủng bố, ví dụ thời gian loạn lưu, không gian loạn lưu.
Nếu gặp thời gian loạn lưu rất có thể khiến người trong khoảnh khắc qua ức vạn năm, trực tiếp chết già. Nếu gặp không gian loạn lưu rất có thể sẽ lạc đường, mãi mãi không ra được.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Lạc bước vào vô tận hải, đương nhiên hắn không đến nhiều lần, tính luôn lần này mới chỉ có ba lần. Lần trước Trần Lạc tình cờ xông vào, có một lần tu luyện tại đây, lần đầu tiên hắn đi dạo trong vô tận hải hư không.
Cảm giác rất khó chịu, trên không có trời, dưới không có đất, không có trời hay trắng. Nhìn xung quanh chẳng có gì, khiến người rợn tóc gáy. Người nhát gan đến vô tận hải dù không bị hư không thú nuốt trọn cũng sẽ sợ hãi đứt dây thần kinh.
Ngẫm lại cũng đúng, trong nơi khỏ ho cò gáy này khi gặp nguy hiểm dù ngươi muốn la lên cứu mạng cũng không ai nghe.
- Mấy năm nay các người làm sao sống trong vô tận hải? Cái chỗ này đúng là rùng rợn.
Thất Dạ không trả lời.