Lãnh Cốc ngơ ngác nhìn Ngạo Phong biến mất, không kịp phản ứng.
Tần Phấn vỗ vai Lãnh Cốc:
- Lãnh Cốc, chú ý chăm sóc bản thân mình.
Tần Phấn nói xong cũng biến mất.
- Chết tiệt! Lão Tần, Ngạo Phong! Các ngươi...
Lãnh Cốc không hiểu ra sao, Ngạo Phong, Tần Phấn đã thi nhau lao ra ngoài. Khi Lãnh Cốc phản ứng lại, không kịp nói gì thì bên ngoài đã xôn xao.
Đầu tiên phương đông tử khí dâng lên, nhân chi thánh ca vang lên. Xuất hiện cùng với tử khí là một thiếu niên đầu đội kim quan, khoác tử la ngọc y. Thiếu niên đẹp trai tuấn tú, đôi mắt bễ nghễ thiên hạ, mặt mày bá đạo, là Nhân Vương Mạc Vấn Thiên.
Cùng lúc đó, chân trời xao động, tiếng sét ầm ầm. Thiên chi thánh ca vang lên, thiên uy cuồn cuộn trút xuống, tiếng rồng ngâm, chín con thánh long bay lượn trên bầu trời. Một người từ trên trời giáng xuống, là một nam nhân điển trai đầu đội kim quan, khoác long bào, là Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên.
- Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, rốt cuộc ngươi chịu xuất hiện.
Thấy Mạc Vấn Thiên đến, Vân Phi Dương không nhúc nhích nhưng giây sau gã đã bay tới gần Mạc Vấn Thiên. Mười Trung Ương nhân kiệt Kim Đô, Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm lao qua theo.
- Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên? Trong thế giới của ta trước giờ chưa từng có thiên tử!
Vân Đoan thái tử đứng dậy, lắc người. Sáu hoàng tộc Vân Đoan Đại Thế Tử, đại hoàng tử đi theo.
Ầm ầm bùm chát!
Vân Phi Dương, Mạc Vấn Thiên chưa chạm mặt hư không đã nổ tung, khí lưu khủng bố xé nát không gian, xung quanh vặn vẹo mơ hồ. Mười Trung Ương nhân kiệt theo tới bị chân miệng mũi trào máu bay ngược ra ngoài. Tình huống bên kia cũng vậy, Vân Đoan thái tử và Gia Cát Thiên Biên chưa đánh nhau đám người Đại Thế Tử, đại hoàng tử đã bị chín con thánh long quanh thân Gia Cát Thiên Biên chấn văng ra, rơi lộp độp như mít rụng.
Vân Phi Dương mặc áo trắng, khoanh tay đứng, lướt nhẹ trong không trung, biểu tình kiêu ngạo:
- Nhân Vương Mạc Vấn Thiên? A! Không biết Nhân Vương nhà ngươi ở trước mặt nhân tôn ta đây có thể tiếp tục xưng vương hay không?
Mạc Vấn Thiên mặc áo tím, cũng khoanh tay đứng, nhẹ nhàng bay trong không trung, biểu tình ngông cuồng bá đạo.
Mạc Vấn Thiên hét lên:
- Vân Phi Dương, ngươi chỉ là một co nchó tộc nhân Bàn Cổ dùng nhân linh ôn dưỡng ra, xứng xưng là nhân tôn trước mặt ta sao? Mạc Vấn Thiên ta nhận chân mệnh, càng là thiên mệnh hướng về. Ngươi là thứ gì? Dám tranh phong với ta?
Vân Phi Dương tức giận quát:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi đừng vội cuồng! Hãy nếm lực lượng nhân tôn của ta đây!
Ánh sáng rực rỡ phát ra từ người Mạc Vấn Thiên, gã bỗng tung nắm đấm. Cú đấm đó tập trung lực lượng nhân linh bất tử bất diệt bất hủ.
- Chân mệnh ban cho ta huy hoàng, Mạc Vấn Thiên ta càn rỡ hơn cả trời!
Mạc Vấn Thiên giơ tay chỉ một cái, ánh sáng tím khuếch tán lực lượng nhân vương vô cùng vô tận vô thượng.
Mạc Vấn Thiên và Vân Phi Dương bắt đầu đánh nhau. Bên Vân Đoan thái tử nương nhờ căn nguyên thế giới chung cực thẩm phán Gia Cát Thiên Biên.
Ầm ầm ầm đùng đùng!
Lực lượng căn nguyên thế giới các pháp tắc, lực lượng thiên tử cuồn cuộn thiên uy. Lực lượng nhân linh bất tử bất diệt bất hủ, lực lượng nhân vương vô cùng vô tận chí cao vô thượng. Bốn lực lượng đỉnh cao va chạm với nhau, phương thế giới này bị chấn vặn vẹo.
Lúc trước Vân Đoan thái tử dùng chung cực thẩm phán xóa sổ Địa Vương Mộ Vân Không, nhưng hiện tại không giết được Gia Cát Thiên Biên. Chẳng những thế, chung cực thẩm phán không lay động được chín con thánh long của Gia Cát Thiên Biên.
Vân Phi Dương dùng lực lượng nhân linh bất tử bất diệt xóa sổ Thiên Vương Thương Vô Tà dễ như chơi lại không thể giết Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, thậm chí không lay động được tử khí của Mạc Vấn Thiên.
Trong khi Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên ra tay, Tịch Nhược Trần thừa dịp đó lao hướng đoàn sáng Trung Ương. Nhưng trăm các lão Trung Ương học phủ ngăn cản Tịch Nhược Trần lại.
Một người từ trên trời giáng xuống, là Ngạo Phong mặc áo đen. Ngạo Phong lao tới, người như kiếm bén đâm thẳng vào đoàn sáng Trung Ương. Người chưa đến thì...
- Grao!
Tiếng rồng ngâm vang lên, mé đông đoàn sáng Trung Ương ngưng tụ một con thanh long khổng lồ. Ngạo Phong không thèm nhìn con rồng, gã đánh một đấm. Nhưng cú đâm không tổn thương được Thanh Long, ngược lại Ngạo Phong rên rỉ văng ra.
Ngạo Phong tức giận, người lấp lánh ánh sáng vàng, sử dụng Đại Dạ Xoa Minh Vương kim thân. Ngạo Phong đang định chiến đấu với than long thì...
Tần Phấn lao tới, quát to:
- Cẩn thận!
Tần Phấn túm lấy Ngạo Phong lao lên trên. Hai người biến mất.
- Grao!
Mé tây đoàn sáng Trung Ương ngưng diễn ra một con Bạch Hổ. Phương bắc ngưng tụ Huyền Vũ, phương nam ngưng tụ Chu Tước khổng lồ.
Lại một người xuất hiện, một thiếu niên, là Thần Toán Tử Thiên Tà vấn đỉnh linh chi vương tọa.
- Không uổng là tộc nhân Bàn Cổ, nhờ vào Nhân Thư chi linh sáng tạo ra bốn thần thú trấn thủ Nhân Thư.
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Các tỷ muội, chúng ta trước tiên phá bảo vệ rồi mọi người chiến đấu vì sứ mệnh của mình!
Một nữ nhân xuất hiện, một nữ nhân ung dung hoa quý, như nữ thần cửu thiên, là Táng Hoa. Khi Táng Hoa buông xuống, Thanh Long phương đông thủ hộ đoàn sáng Trung Ương, Bạch Hổ phương tây, Chu Tước phương nam, Huyền Vũ phương bắc lao tới.
- Tiểu Chu Tước là của ta, ai dám giành giật với ta thì chết với ta!
Tiếng phượng hót tà ác vang lên, một con phượng hoàng khổng lồ vọt lên trời. Lửa đốt bầu trời, Lạc Anh hùng hổ đến. Hôm nay Lạc Anh mặc phượng quan hà bí, khuôn mặt yêu diễm, đôi mắt quyến rũ, đẹp đến nỗi thiên địa rung động. Khi Lạc Anh xuất hiện, hai chân nàng đạp đầu Chu Tước.
Bạch Hổ phương tây lao tới:
- Grao!
Một nữ nhân áo trắng từ trên trời giáng xuống ngăn cản Bạch Hổ lại, chính là Tiết Thường Uyển. Bạch Hổ nhe răng gầm rống.
Xoẹt!
Lưng Tiết Thường Uyển giương đôi cánh to, nàng chỉ tay vào trán Bạch Hổ.
Huyền Vũ phương bắc khổng lồ định hành động.
Bùm!
Một người đột ngột xuất hiện đạp lưng nó, là một nữ nhân áo đen, năm phần đẹp trai, năm phần kiều diễm, chính là Hoàng Tuyền.
- Đi xuống cho ta!
Xoẹt!
Lưng Hoàng Tuyền cũng giương đôi cánh đen, ánh sáng đen bao phủ người nàng.
Thanh Long phương đông quẫy đầu táp:
- Grao!
Một người từ trên trời giáng xuống chặn lại Thanh Long, cũng là một nữ nhân, một nữ nhân phong hao tuyệt đại, là người đại biểu cho thiên nhiên, Cổ Du Nhiên.
Táng Hoa đứng gần đoàn sáng Trung Ương, hai tay vung liên tục. Táng Hoa nương lực lượng cửu thiên muốn phá vỡ đoàn sáng Trung Ương bảo vệ Nhân Thư. Cùng lúc đó, Hạ Mạt sử dụng lực lượng sinh mệnh định phá phòng ngự. Ngạo Phong, Tần Phấn, Thiên Tà thấy vậy lập tức công kích.
Ầm ầm bùm bùm!
Táng Hoa, Hạ Mạt, Ngạo Phong, Tần Phấn đều là cao thủ hạng nhất đương thời, thân thể, bối cảnh, tu vi, lực lượng của bọn họ đến từ truyền thừa, dốc sức ra tay đương nhiên không tầm thường. Nhưng khiến bọn họ khó tin là nhiều người công kích nhưng đoàn sáng Trung Ương như tảng đá khó mà lay động.
Một nam nhân trung niên xuất hiện:
- Đám giặc kia, đừng vội càn rỡ!