Thiên Vu

Chương 1112: Giương cung bạt kiếm




Trong tiếng la hét của các đệ tử, Lưu Sa vênh váo lên tiếng:

- Tần Phấn, nghe thấy chưa? Ngươi còn lời gì để nói không? Mọi chuyện hôm nay do lão ta tự chuốc nhục, liên quan gì ta? Lưu Sa ta nhận sai đã là nể mặt lão, kêu ta xin lỗi lão già này? Hừ, mơ tưởng viễn vông!

Văn Thiên Thu xuất hiện bơm can đảm cho Lưu Sa, các đệ tử kêu gào khiến gã tìm về tự tin, Trần Lạc giữ im lặng làm gã lại ngông cuồng lên. Lưu Sa cho rằng Trần Lạc im lặng vì sợ Trung Ương nội các cường đại, không dám càn rỡ. Nhưng đó là Lưu Sa tự nghĩ vậy.

Trần Lạc im lặng chỉ vì Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản không muốn truy cứu việc này, hắn không hề sợ Trung Ương nội các. Huống chi trong từ điển của Trần Lạc chưa bao giờ có hai chữ sợ hãi. Trần Lạc im lặng, nhưng gió chẳng ngừng, hắn im lặng có giới hạn. Khi nhìn thái độ vênh váo của Lưu Sa, nghe gã kêu lão già thì Trần Lạc bùng nổ.

Nhìn Trần Lạc im lặng tích lũy cơn giận, lại ngó mười Trung Ương nhân kiệt vênh váo tự đắc kiêu ngạo, Ngự Nương tiểu Mạn Đà La lắc đầu.

Ngự Nương khẽ thở dài:

- Một đám ngu tự phụ, các ngươi đang tìm đến cái chết. Cho rằng hút chút nhân linh, sau lưng có Trung Ương nội các chống lưng thì Trần Lạc không dám giết các ngươi sao? Thật là không biết trời cao đất rộng!

- Biết trời cao bao nhiêu không khó, biết đất dày bao nhiêu chẳng khó, nhưng không ai biết Trần Lạc mạnh tới mức nào.

Táng Hoa bình tĩnh nói:

- Trong mắt nhiều người thì sự tồn tại của tựa như vòng xoáy chưa biết ẩn chứa bí mật cực lớn, ai cũng muốn nhìn độ sâu của nó, muốn dòm ngó bí mật lớn nhất của Trần Lạc. Tiếc rằng người thăm dò đều trả giá nặng nề, mấy bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan đều vậy. Bây giờ Trung Ương học phủ cũng nên học một bài học.

Giờ phút này, Bạch Phiêu Phiêu như kiến bò trên chảo nóng, lòng thầm sốt ruột. Bạch Phiêu Phiêu luôn khuyên nhủ Bạch Kiếm rời đi nhưng vô dụng, gã nhắm mắt làm ngơ. Bạch Phiêu Phiêu vừa tức vừa giận vừa không biết làm sao. Không khuyên được Bạch Kiếm chẳng lẽ đi khuyên Trần Lạc? Đùa, Bạch Phiêu Phiêu không có lá gan đó.

Làm sao đây? Bạch Phiêu Phiêu không biết Trần Lạc có hành động không, nàng không suy đoán được, càng không dám cá cược. Bạch Phiêu Phiêu biết Trần Lạc không ra tay thì thôi, một khi hắn hành động sẽ phát cuồng, máu chảy thành sông, xưa nay chưa từng ngoại lệ.

- Các tỷ tỷ làm ơn nghĩ cách giùm ta, tình huống kỳ cục, nếu Trần Lạc ra tay thì Bạch Kiếm không có kết cuộc tốt.

Lạc Anh cười nói:

- Mới ồi Bạch Kiếm còn dùng cấm chế trên người của ngươi, lo lắng cho hắn làm chi?

- Ta không lokhông được, dù sao hắn là đường đệ của ta. Nếu Bạch Kiếm xảy ra chuyện gì không hay, sau này ta làm sao đối diện người thân gia tộc được? Anh Tử, ngươi không thể thấy chết không cứu!

Lạc Anh khoanh tay, liếc Bạch Phiêu Phiêu:

- Lão công của ta còn chưa làm gì, ngươi sốt ruột làm chi?

- Không sốt ruột sao được? Ngươi nói thật dễ nghe, tên kia mà hành động làm sao cản kịp?

Lạc Anh an ủi vỗ vai Bạch Phiêu Phiêu:

- Yên tâm, ta rất hiểu lão công. Hắn là người công tư rõ ràng, công là công, tư là tư. Người đáng chết, hắn sẽ giét. Người không nên giết, hắn sẽ không làm gì. Về mặt này thì lão công của ta rất có lý trí.

Bạch Phiêu Phiêu nghe xong rất muốn khóc.

Trần Lạc mà lý trí?

Bạch Phiêu Phiêu vừa muốn cười vừa muốn mếu. Bạch Phiêu Phiêu càng muốn hét vào mặt Lạc Anh: Nếu lão công của ngươi là người có lý trí thì trong thiên địa không còn người xúc động! Ai chẳng biết lúc Táng Cổ Phong hiện thế, tiểu tử này nóng giận giết ngàn vạn người. Tất cả người nên giết hoặc không đều bị hắn vô tình chém giết. Ngươi nói tiểu tử này có lý trí nhất? Trời ạ!

Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt còn đang la lối. Đặc biệt Lưu Sa, lúc trước bị Lạc Anh đánh bờm đầu, sau bị Trần Lạc hét một chữ miệng mũi trào máu. Lưu Sa thừa dịp người đông thế mạnh, ba thái thượng trưởng lão trong nội các có mặt, gã quyết tâm tìm về mặt mũi đã mất, ít nhất về khí thế phải cứng rắn hơn.

Lưu Sa sải bước đi tới, ánh sáng chói mắt, khí thế hùng hổ.

Lưu Sa hét to:

- Lưu Sa ta đây chưa từng cúi đầu xin lỗi ai, trước kia không có, hiện tại không, sau này cũng không!

Trần Lạc càng im lặng thì Lưu Sa càng ngông cuồng hơn. Khi Lưu Sa nói chuyện gã thậm chí sử dụng lực lượng nhân linh, thanh thế mạnh mẽ làm người điếc tai, rất uy mãnh, rất vênh váo, rất ngông cuồng.

Chợt vang tiếng gầm:

- Thằng nhóc! Rượu mời không uống mà ngươi muốn uống rượu phạt! Xéo lại đây!

Thanh âm đánh tan tiếng hét hùng hổ của Lưu Sa. Mọi người chưa hiểu ra sao thì thấy Lưu Sa rên rỉ, cơ thể bị lực hút mạnh mẽ kéo qua. Khi mọi người lấy lại tinh thần thì Lưu Sa đã bị Trần Lạc bóp cổ.

Tình huống xảy ra quá nhanh, mau tới nỗi mọi người không phát hiện ra. Mọi người, dù là các bá chủ vương tọa, hay hoàng tộc Vân Đoan, ba thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các đều như nhau. Mấy Trung Ương nhân kiệt phản ứng lại, vọt lên trước.

- Dừng tay!

- Ngươi dám!

- Càn rỡ!

Vù vù vù vù vù!

Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm, Đường Kỳ dẫn đầu chín Trung Ương nhân kiệt bao vây nhóm Trần Lạc lại. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt tỏa ánh sáng chói lòa, lực lượng nhân linh bao la khuếch tán, uy nghiêm cường đại bao phủ, nhưng chỉ vẻn vẹn bao phủ. Khiến người khó tin là Trần Lạc đứng yên, tay bóp cổ Lưu Sa. Quanh người Trần Lạc không lấp lánh ánh sáng, không có chút lực lượng nào vận chuyển. Uy nhiếp cường đại của chín Trung Ương nhân kiệt không lay động Trần Lạc được một ly.

Không chỉ Trần Lạc, Ngạo Phong và Tần Phấn cũng không vận dụng lực lượng ngăn cản. Uy nhiếp của chín Trung Ương nhân kiệt không thể làm gì được hai người.

Kinh hoàng, kinh hoàng đến tột độ.

Chín Trung Ương nhân kiệt không dám tin vào mắt mình.

Hai bên giương cung bạt kiếm, làm thần kinh mọi người căng thẳng.

Đồ Lão Tà sững sờ, vội tiến lên nói:

- Lạc tiểu tử, đừng xúc động.

Hách Thiên Nhai cũng vội vàng khuyên:

- Tiểu Lạc, đừng!

Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản muốn Trần Lạc bỏ qua việc này không chỉ vì sư phụ bọn họ một tay dạy dỗ Thập Nhị Nhân Kiệt, cũng vì bọn họ biết Trung Ương nội các khủng bố, không muốn Trần Lạc mạo hiểm vì bọn họ. Không ngờ cuối cùng Trần Lạc vẫn hành động.

Văn Thiên Thu dẫn đầu ba thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các cầm phất trần, đứng trên cao uy nghiêm quát to:

- Trần Lạc! Dừng tay cho ta! Nơi này là Trung Ương học phủ, không cho phép ngươi càn rỡ!

Bạch Kiếm tức giận nghiêm nghị quát:

- Trần Lạc, nghĩ tình cũ, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Ngươi không biết Trung Ương học phủ chúng ta cường đại đến mức nào, ngươi không thể trêu vào!

Vô dụng.

Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà khuyên nhủ, Bạch Kiếm cảnh cáo, Văn Thiên Thu uy hiếp. Trần Lạc như không nghe thấy, hắn thờ ơ, khuôn mặt đẹp như nữ chẳng còn nụ cười hiền hòa, không còn lạnh lùng như khi hắn im lặng. Vẻ mặt của Trần Lạc là kiêu ngạo tĩnh lặng, ngông cuồng vô biên, bá đạo vô tận.