Văn Thiên Thu nói:
- Nếu lúc trước học phủ có hành động gì khiến mọi người hiểu lầm thì lão hủ xin lỗi các vị tại đây.
Văn Thiên Thu nghiêm nghị nói:
- Không cần lão hủ nói mọi người cũng biết hôm nay là ngày Nhân Thư hoàn thành tái tạo, đây là sự kiện lớn vang dội xưa nay của tất cả chúng ta. Thịnh yến như thế đương nhiên Trung Ương học phủ sẽ không hưởng một mình, vì vậy mời mọi người đến đây không phải muốn thảo luận cái gì, chỉ muốn chia sẻ cảnh tượng vượt thời đại Nhân Thư tái tạo, đơn giản như thế.
Văn Thiên Thu bình thản, nghiêm túc, ung dung nói ra những lời này, nói rất xảo diệu.
Ý Văn Thiên Thu nói Trung Ương học phủ chúng ta mời mọi người đến không có mục đích gì, là các ngươi suy nghĩ nhiều. Chúng ta chỉ muốn cùng mọi người chia sẻ cảnh tượng khoáng cổ khi Nhân Thư tái tạo.
Phải công nhận Văn Thiên Thu nói câu này rất diệu, âm thầm cười nhạo tất cả mọi người, châm chọc bọn họ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, suy nghĩ Trung Ương học phủ quá hẹp hòi. Trung Ương học phủ chẳng những không hẹp hòi mà còn rộng lượng vô cùng, biết rõ các ngươi có ý đồ với Nhân Thư nhưng vẫn mời đến cùng chia sẻ. Trung Ương học phủ cao thượng biết mấy.
Khi Văn Thiên Thu nói xong, các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan cực kỳ ngạc nhiên, vẻ mặt không ngờ Trung Ương học phủ chơi trò này. Mọi người thầm lấy làm lạ rốt cuộc Trung Ương học phủ muốn làm gì? Nghi ngờ Trung Ương học phủ thật sự vô tư muốn chia sẻ Nhân Thư tái tạo cùng mọi người sao?
Như nhìn thấu thắc mắc của tất cả, Văn Thiên Thu cười tủm tỉm vung phất trần. Xung quanh thay đổi, mọi người như ngồi trong một tiểu thế giới trong suốt. Bên ngoài tiểu thế giới trong suốt là hỗn độn không giới hạn, như chứa vô thượng ảo diệu, cũng ẩn chứa huyền cơ không ai hiểu thấu.
Cảnh tượng như hỗn độn sơ khai, như khởi nguồn sinh mệnh, ẩn chứa sinh và tử, ẩn chứa quang và ám, cũng ẩn chứa âm và dương. Khi thấy cảnh này, mọi người im lặng. Thập Nhị Nhân Kiệt rút về ngông cuồng, bá chủ vương tọa rút về kiêu ngạo, hoàng tộc Vân Đoan rút về cao cao tại thượng. Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn cảnh tượng rộng lớn bao la bên ngoài tựa như sử thi.
Lãnh Cốc há hốc mồm, xoe tròn mắt hoảng sợ nhìn:
- Trời ạ, đây là cái gì?
Lãnh Cốc thề, gã sống nhiều năm nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào rung động thế này, rung động từ tận linh hồn làm gã cảm thấy mình thật nhỏ bé, bé như hạt bụi trong thiên nhiên. Lúc Táng Cổ Phong xuất thế, nhân quả mở ra Lãnh Cốc cũng chưa từng có cảm giác khó tả này.
Tần Phấn trầm trọng nhíu chặt mày nhìn:
- Đây là Nhân Thư, là Nhân Thư sắp hoàn thành tái tạo.
Giọng Lãnh Cốc run run:
- Má ơi, Nhân Thư sắp hoàn thành tái tạo?
Lãnh Cốc sợ hét hồn, bản lĩnh hiện tại của gã không thể hiểu nổi cảnh tượng đang diễn ra. Lãnh Cốc cảm giác rung động quá lớn, gã trân trân nhìn, đầu óc trống rỗng. Lãnh Cốc nhìn cảnh tượng như hỗn độn sơ khai, nhìn cảnh tượng nguồn gốc sự sống, chìm đắm trong vô thượng ảo diệu, trong huyền cơ vô thượng.
Lãnh Cốc như thế, Tần Phấn, Ngạo Phong, Trần Lạc cũng vậy, mọi người đều thế. Nhưng bọn họ thấy được nhiều hơn Lãnh Cốc, vì thấy rất nhiều nên bọn họ rung động càng dữ dội hơn gã. Bọn họ vừa rung động vừa suy nghĩ cùng một vấn đề, đó là tại sao Trung Ương học phủ chấp nhận chia sẻ Nhân Thư tái tạo với bọn họ?
Mục đích là gì?
Không lẽ Trung Ương học phủ cao thượng, vô tư vậy sao?
Không! Tuyệt đối không thể nào.
Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Tần Phấn, Ngạo Phong, Trần Lạc đều chắc chắn điều này. Bọn họ biết rõ Trung Ương học phủ tuyệt đối không vô tư, vô duyên vô cớ chia sẻ Nhân Thư tái tạo.
Bọn họ không phải người bình thường, để họ nhìn thấy Nhân Thư tái tạo, không khoa trương khi nói tương đương mở cánh cửa cho bọn họ. Thử hỏi Trung Ương học phủ biết rĩ đám người này tìm đến Nhân Thư là có mưu đồ riêng, biết bọn họ tận mắt thấy Nhân Thư tái tạo có ý nghĩa gì, nhưng Trung Ương học phủ thật sự mở rộng cửa hoan nghênh bọn họ vào.
Không ai biết tại sao Trung Ương học phủ làm như vậy.
Giờ phút này, đám người không rảnh suy nghĩ lung tung, mọi người nhìn chằm chằm Nhân Thư đang tái tạo, lĩnh ngộ, tham ngộ, cảm ngộ. Bọn họ biết trong đó chứa ảo diệu nhân linh điên cuồng, chứa chân lý sinh mệnh, pháp tắc nhân linh điên cuồng. Nếu có thể tham ngộ, dù chỉ một ít cũng cho bản thân được ích lợi lớn lợi hại, càng có thể hiểu biết chính xác hơn về Nhân Thư. Chỉ khi hiểu rõ Nhân Thư, lúc nó hiện thế mới có cơ hội lớn cướp vào tay.
Trần Lạc cũng đang tham ngộ. Hắn biết chuyện đang xảy ra chỉ gặp chứ không thể cầu, nếu bỏ qua đừng nói kiếp sau, mười kiếp cũng chưa chắc gặp lại. Nhân Thư không uổng dược gọi là căn nguyên nhân loại, khi hoàn thành tái tạo thì Trần Lạc chìm đắm bên trong như chính mắt thấy khởi nguồn sự sống. Từ sâu trong linh hồn Trần Lạc bị rung động chưa từng có.
Càng kỳ lạ, thần kỳ là Trần Lạc mơ hồ như thấy quá tình lịch sử của nhân loại. Nói là thấy chẳng bằng bảo là thần du, Trần Lạc như xâm nhập vào ký ức của Nhân Thư, loáng thoáng thấy thiên địa sơ khai, cùng với thiên địa sinh ra còn có nhiều nguyên linh hỗn độn khác. Những nguyên linh này tự xưng là tộc nhân Bàn Cổ. Trần Lạc không biết lúc trước có bao nhiêu tộc nhân Bàn Cổ sinh ra cùng thiên địa, hắn không thấy trong ký ức của Nhân Thư.
Trần Lạc xem lúc ngắt lúc nối những tộc nhân Bàn Cổ không biết sao có mâu thuẫn, rồi diễn biến ra hai tộc thần ma, chấp chưởng trời và đất. Nữ Oa là một trong nguyên linh hỗn độn sinh ra cùng thiên địa, cũng là tộc nhân Bàn Cổ. Nhưng Nữ Oa không tham gia vào thần tộc hay ma tộc, Nữ Oa sinh tồn trong thiên địa, nặn đất tạo người, dùng đá ngũ sắc định Càn Khôn, dùng đá tam sinh định nhân duyên, sinh ra nhân tộc.
Nhân tộc xuất hiện ban đầu không khiến hai tộc thần và ma chú ý. Ở trong mắt hai tộc thần và ma thì nhân tộc chỉ là một chủng tộc thấp kém. Nhưng sau này nhân tộc phát triển càng lúc càng nhanh, càng lớn mạnh, có xu hướng vượt qua hai tộc thần và ma.
Cuối cùng ba tộc thần, ma, người đại chiến. Tuy nhân tộc ngày càng cường đại nhưng hai tộc thần và ma dù gì là tồn tại mạnh mẽ sinh ra cùng thiên địa, nhân tộc không đánh lại, cuối cùng thua tan tác. Nếu không nhờ Nữ Oa ra mặt, có lẽ nhân tộc đã diệt chủng.
Vì để nhân tộc tiếp tục kéo dài, Nữ Oa bất đắc dĩ ký kết khế ước với hai tộc thần và ma. Cái giá của khế ước là rút đi ba phần mười nhân chi bản nguyên, từ nay con người không hoàn mỹ nữa. Sau này nhân tộc phát triển như thế nào cũng tuyệt đối không gây uy hiếp cho hai tộc thần và ma.
Ban đầu Trần Lạc không hiểu cái gọi là rút đi ba phần mười nhân chi bản nguyên đó là hai tộc thần và ma rút đi phần nào trong nhân tộc. Nhưng Trần Lạc nhìn sâu vào ký ức Nhân Thư mới biết, ba phần mười nhân chi bản nguyên của nhân tộc bị hai tộc thần và ma thần ma rút đi tức là thiên mạch, địa mạch, mệnh mạch.