Bởi vì người này chuyện này Vân Đoan thái tử.
Vân Khởi ngồi xếp bằng, Vân Đoan thái tử khoanh tay đứng. Vân Đoan thái tử nhắm mắt cảm nhận gió trên đỉnh núi, giây lát sau gã mở mắt ra.
Vân Đoan thái tử lên tiếng:
- Lão tam, hãy nói thật với ta đi, rốt cuộc ta có nên đi cướp Nhân Thư không?
Vân Khởi hờ hưng trả lời:
- Điện hạ là Vân Đoan thái tử, do người quyết định.
- Ta muốn ngươi nói cho ta biết.
Vân Khởi lắc đầu. Đây không phải lần đầu tiên Vân Đoan thái tử hỏi gã vấn đề này, lần nào gã cũng lắc đầu, lần này không ngoại lệ. Vân Khởi mãi mãi không trả lời câu hỏi Vân Đoan thái tử có nên đi cướp Nhân Thư không.
- Tại sao không trả lời thẳng với ta?
- Trong lòng điện hạ đã sớm quyết định, cần gì cứ hỏi ta mãi? Mặc kệ ta trả lời thế nào, đáp án ra sao, điện hạ sẽ không thay đổi. Vậy ta có trả lời hay không thì có ý nghĩa gì?
- Đúng vậy. Ta thừa nhận ta đã quyết định rồi. Nhân Thư ra đời trong phương thế giới này, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp đối với chúng ta. Làm người thống trị phương thế giới này, nếu ta từ bỏ thì thật sự không cam lòng, hơn nữa sau này ta sẽ hối hận suốt đời.
- Ta không muốn mình hối hận nên mặc kệ trả giá thế nào thì ta sẽ dốc hết sức ra cướp lấy Nhân Thư. Cho dù mất quyền chúa tể căn nguyên thế giới, dù tan xương nát thịt cũng không tiếc!
Vân Đoan thái tử nhìn Vân Khởi, hỏi:
- Ngươi có giúp ta không?
Vân Khởi đáp ngay:
- Giúp!
- Tốt, rất tốt, ta chỉ chờ câu nói của ngươi!
Vân Đoan thái tử lắc người biến mất. Vân Khởi vẫn ngồi xếp bằng, nhắm mắt, không vui không buồn, không sâu không lo, dường như moị thứ không liên quan đến gã. Giây lát sau một thiếu nữ xuất hiện.
Thiếu nữ nhìn Vân Khởi, hỏi ngay:
- Vân Khởi ca ca, vừa rồi điện hạ đến tìm ca ca đúng không?
Vân Khởi gật đầu, không phủ nhận.
- Có phải lại hỏi ca ca về Nhân Thư?
Vân Khởi gật đầu.
- Vậy ý của ca ca thế nào?
- Ta nói rồi, dù điện hạ quyết định thế nào thì ta đều sẽ giúp điện hạ.
- Nhưng... Nhưng ca ca đã nói nếu thất bại có thể Vân Đoan sẽ vạn kiếp bất phục. Tại sao ca ca không khuyên ngăn điện hạ?
Vân Khởi mở mắt ra nhìn thiếu nữ, trong mắt không còn hờ hững mà toát ra cảm xúc yêu thương. Bởi vì thiếu nữ này là muội muội của Vân Khởi, là công chúa của Vân Đoan, Tỳ Bà.
Vân Khởi đứng dậy nhìn đỉnh núi, lạnh nhạt nói:
- Tỳ Bà, ngay từ đầu vấn đề không phải là khuyên hoặc không.
- Thế là gì?
- Ta cũng không biết là vì cái gì.
Vân Khởi cảm thán:
- Mọi thứ đều loạn, ta thậm chí không biết ngày xưa đúc ra linh hồn cho các người là đúng hay sai. Có lẽ từ lúc ban đầu đã là lỗi của ta. Ngày xưa đúc linh hồn cho các người vì muốn tất cả tránh xa tai kiếp này, ai ngờ chẳng những không đi mà còn lún sâu vào đó.
- Vân Khởi ca ca đừng nói vậy, ca ca đúc linh hồn cho chúng ta là vì tốt cho chúng ta. Chúng ta có được linh hồn thì thành sinh linh, chỉ khi có linh hồn chúng ta mới tự do rời khỏi thế giới này. Chỉ trách Nhân Thư kia, mắc gì ra đời trong thế giới này!
- Tất cả nhân quả bắt đầu từ Nhân Thư, mọi nhân quả nên do Nhân Thư chấm dứt.
- Vân Khởi ca ca, chẳng lẽ... Chẳng lẽ chúng ta thật sự không có một chút hy vọng nào sao?
Vân Khởi nhẹ giọng nói:
- ơ15e.
- Vậy ca ca cảm thấy ai có hy vọng?
- Cũng không biết.
Tỳ Bà nghi hoặc nhìn Vân Khởi:
- A?
Vân Khởi lắc đầu, đầy ẩn ý nói:
- Ta chỉ biết từ lúc ban đầu đây chính là một ván cờ, chúng ta đều ở trong bàn ván cờ đó, nhưng không phải người đánh cờ mà chỉ là quân cờ.
- Ai đánh cờ?
- Một trời, một vận mệnh, một nhân quả, một người.
- Người? Là người nào?
Vân Khởi nhắm mắt lại không trả lời:
- Tiếc rằng có quá nhiều quân cờ xem mình là người đánh cờ, dù có người tỉnh táo cũng không thể cưỡng lại hấp dẫn từ Nhân Thư.
***
Năm thứ bảy từ khi nhân quả mở ra, Kim Thủy vực.
Hai mươi năm trước Kim Thủy vực không tính là khu vực hạng hai trong phương thế giới này, nhưng hai mươi năm sau Kim Thủy vực là đại vực xếp hàng đầu. Lý do rất đơn giản, Kim Thủy vực ra ba nhân vật cực kỳ ghê gớm.
Một là truyền kỳ xưa nay, nghịch thiên Lạc gia.
Hai là truyền thừa hậu duệ huyết mạch thần tộc thiên sứ cổ xưa, Tiết Thường Uyển.
Ba là giờ này ngày này, oai phong một cõi, một trong Thập Nhị Nhân Kiệt, Bạch Kiếm.
Mấy năm qua danh tiếng Thập Nhị Nhân Kiệt có thể nói là như mặt trời ban trưa, được tiếng là mười hai người bảo vệ thế giới đương thời. Nhiều cái tên từng tiếu ngạo thiên hạ trở nên lu mờ trước ánh sáng Thập Nhị Nhân Kiệt. Tám vị vấn đỉnh vương tọa thần thoại giờ hiếm được ai nhắc đến.
Tuy nhiên chỉ mình Lạc gia là ngoại lệ, có lẽ vì sự tích của hắn quá điên cuồng, quá trận chiến. Hai mươi năm qua đi, sự tích liên quan Lạc gia truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ không phai mờ. Ở trong mắt nhiều người dù là tám vị Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt từng rực rỡ cỡ nào, Thập Nhị Nhân Kiệt bây giờ huy hoàng bao nhiêu đều không thể thay thế Lạc gia.
Kim Thủy vực, Trường Tín thành.
Tiểu La Thiên học viện từng vứt bỏ Lạc gia đã sớm đóng cửa. Tiểu Kim Câu học viện nhận Lạc gia thì đến nay nó không chỉ là học viện huy hoàng nhất Kim Thủy vực, cũng là một trong các học viện nổi tiếng lừng lẫy trong phương thế giới này.
Mặt trời nóng cháy.
Một thanh niên mặt áo lam, khuôn mặt thanh tú đứng trước cửa Tiểu Kim Câu học viện. Thanh niên nhìn Tiểu Kim Câu học viện thay đổi rất nhiều, tỏ vẻ rất kinh ngạc, cảm thán. Nếu hỏi hai mươi năm qua Tiểu Kim Câu học viện có chỗ nào không thay đổi thì đó là khối bia đá trước cuổng, và năm chữ to Tiểu Kim Câu học viện khắc trên bia.
Thanh niên áo lam nhìn bia đá, nhìn dòng chữ, lắc đầu cười nói:
- Hai mươi năm đã qua, học viện phát triển quy mô lớn như vậy, chỉ có bia đá là vẫn nghèo nàn. Đồ lão đầu, lão luyến tiếc cục đá này hay tiếc mấy chữ chính tay mình khắc?
Thanh niên là Trần Lạc bế quan bảy năm. Sau khi trở về thế giới này, chuyện thứ nhất Trần Lạc làm là đến Kim Thủy vực, vì nơi đây là quê hương của hắn, sư phụ Vân Du Tử chôn tại đây. Trần Lạc về lạy sư phụ xong đến Tiểu Kim Câu học viện, vì nơi này trừ sư phụ Vân Du Tử ra còn hai người thân nhất với hắn. Một là viện trưởng Tiểu Kim Câu học viện, Đồ Khai Nguyên. Một người khác là đạo sư vỡ lòng tu luyện vu pháp của hắn, Vương Khắc.
Tính ngày tháng, Trần Lạc nhớ rõ từ khi vào Trung Ương học phủ hắn chỉ trở về một lần, là chuyện từ hai mươi năm trước. Chớp mắt hai mươi năm đã qua, không biết Đồ lão già, Vương Khắc lão sư sao rồi.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, thấy nỗi lòng nhiều cảm xúc phức tạp. Đồ lão già, Vương Khắc lão sư đều có ơn nuôi dạy, đã lâu vậy mà hắn không biết về thăm bọn họ.
Hai mươi năm, suốt hai mươi năm!