- Không thể nào! Hoàng thành sẽ không diệt vong! Ta cầm Hoàng Cực chi thư, không ai làm gì được ta!
Tần Phấn nghe được Hiên Viên Vũ rít gào, gã không đáp lại, lắc đầu thở dài. Tần Phấn rời khỏi Hoàng thành, gã xoay người nhìn Hoàng thành từng huy hoàng. Tần Phấn nhắm mắt, lắc đầu, buông tiếng thở dài. Tần Phấn đang định đi chợt cảm ứng được cái gì, chớp mắt biến mất.
Khi Tần Phấn hiện ra thì đã ở trong một trạch viện bình thường. Trong sân không có gì, sạch sẽ, chỉ có một chiếc bàn đá, bàn trà đặt quân cờ đen trắng, cờ tàn. Cạnh bàn có hai cái ghế đá, một người ngồi trên ghế, một nam nhân trung niên nho nhã. Nam nhân trung niên cho cảm giác cao sâu khó dò, đặc biệt đôi mắt đó như vũng bùn, hơi đục, nhìn không thấu. Nam nhân trung niên cầm quân cờ đen, khóe môi treo nụ cười.
- Thiên tiên sinh, đã lâu không gặp.
Thấy nam nhân trung niên, Tần Phấn tôn kính kêu tiếng tiên sinh, vì đó là người gã tôn kính nhất đời.
- Biết rõ Hiên Viên Vũ không nghe khuyên vì sao còn uổng công đi một chuyến?
Giọng Thiên tiên sinh khiến người nghe thoải mái, linh hồn nhẹ nhàng.
- Đây là điều duy nhất ta có thể làm, dù sao ta cũng là người trong Hoàng thành, nhưng mà...
Thiên tiên sinh lạnh nhạt hỏi:
- Nhưng sao?
Không đợi Tần Phấn đáp, Thiên tiên sinh cười nói:
- Nhưng thật đáng tiếc đúng không?
Tần Phấn gật đầu.
- Không có gì đáng tiếc. Như Tần công tử nói, vật cực thì phản, thịnh cực thì suy, đây là đạo lý hằng cổ không thay đổi. Có vài thứ buông được thì nên buông, vận số Hoàng thành đã tận, không ai cứu vãn được.
- Chẳng lẽ không có chút đường cứu sao?
Thiên tiên sinh lắc đầu, nói:
- Hiên Viên Vũ cũng biết đạo lý đó, hắn rõ ràng tình huống của Hoàng thành hơn bất cứ ai khác. Nhưng Hiên Viên Vũ không cam lòng, không cam lòng thiên thu bá nghiệp hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng không cam lòng buông bỏ quyền lợi trong tay, càng không cam lòng đi làm một người bình thường.
Thiên tiên sinh nhìn phật quang bao phủ phương thế giới này, lắng nghe phạn âm đầy trời.
Thiên tiên sinh nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận, cười nói:
- Hay bảo phật pháp vô biên, phật pháp này đúng là vô biên... cũng tiếc thật, tất tiếc.
- Không biết Thiên tiên sinh đáng tiếc cái gì?
- Tần công tử nên biết ta đang tiếc gì mới đúng.
- Là tiếc cho Vân Đoan? Tiếc Vân Đoan không hiểu đạo lý này? Biết rõ nhân quả không thể không ngăn cản nhưng cứ muốn nghịch thiên mà đi.
- Mặc dù người Vân Đoan không có linh hồn, không tin phật pháp, càng không tin nhân quả nhưng chưa chắc bọn họ không biết đạo lý này. Nhưng biết thì sao? Không biết lại làm sao? Hiên Viên Vũ cầm Hoàng Cực chi thư còn không cam lòng chứ nói chi Vân Đoan chúa tể căn nguyên thế giới?
- Ý của Thiên tiên sinh là Vân Đoan biết rõ không thể ngăn cản Nhân Quả chi thư tái tạo nhưng vẫn làm, thành công thì tốt, dù không thành công cũng nghĩ hết cách ngăn cản? Dù không ngăn được thì là thăm dò, thà tổn hại tám ngàn cũng phải bị thương một vạn kẻ thù. Vân Đoan quyết không trơ mắt nhìn một số người thành tựu nhân quả?
Nghe Tần Phấn suy đoán, Thiên tiên sinh không trả lời khẳng định, cũng không phủ định.
Thiên tiên sinh nói câu khó hiểu:
- Nếu Táng Cổ Phong hiện thế là khởi nguồn, vậy Nhân Quả Bia mở ra chính là một loại sinh ra.
Tần Phấn lắc đầu, gã không nghe hiểu.
Thiên tiên sinh không giải thích nhiều, gã nói:
- Nhân quả, là nhân cũng là quả, là nhân của ngươi, quả của ta, là nhân quả của Hoàng thành, là nhân quả của Vân Đoan, là nhân quả của phương thế giới này.
Thiên tiên sinh nói câu trước Tần Phấn không hiểu, gã nghe câu này cũng mơ hồ, không hiểu thấu nhưng biết lờ mờ. Ý Thiên tiên sinh là Nhân Quả Bia mở ra không phải nhân quả của ai đó mà là của tất cả, thế gian vạn vật, thậm chí bao gồm thế giới này.
- Nhân của ai, quả của ai, mấy người biết? Tần công tử có biết công tử muốn tìm nhân hay tìm quả không?
- Ta tồn tại có lẽ là kiếp trước trồng nhân, kiếp này đương nhiên tìm quả.
- Vậy công tử có từng nghĩ đôi khi tìm quả không phải thứ công tử muốn, thậm chí làm công tử ghét, vậy sẽ làm sao?
Tần Phấn chưa từng nghĩ đến điều này:
- Cái này...
Tần Phấn trầm ngâm.
Thiên tiên sinh tiếp tục bảo:
- Nếu thứ Tần công tử khổ sở truy tìm nhân quả không phải thứ công tử muốn, vậy công tử có từ bỏ không?
Tần Phấn sửng sốt:
- Từ bỏ sao?
Tần Phấn trầm ngâm giây lát, lắc đầu trả lời:
- Trước kia ta nghe một câu thế này, nếu vận mệnh có thể thay đổi thì đã không phải là vạn mệnh, chắc nhân quả cũng thế. Nếu nhân quả có thể từ bỏ thì đã không gọi là nhân quả.
Thiên tiên sinh yên lặng, gã không cười, ánh mắt bí hiểm nhìn Tần Phấn.
Một lúc lâu sau Thiên tiên sinh bí hiểm nói:
- Hy vọng là vậy.
- Nếu vận số của Hoàng thành đã tận, không biết sau này Thiên tiên sinh định đi đâu?
- Từ đâu đến thì về nơi đó.
Tần Phấn chỉ biết Thiên tiên sinh quanh năm ẩn cư trong Hoàng thành, không gì không biết. Tần Phấn không rõ ràng Thiên tiên sinh từ đâu đến, gã cũng không hỏi, chỉ chúc phúc.
Sau cùng Tần Phấn lạnh nhạt hỏi:
- Không biết sau này ta có được may mắn gặp lại tiên sinh không?
- Có lẽ có, có lẽ không, ai biết?
Phật quang ngày càng chóia lòa, phạn âm càng lảnh lót. Tần Phấn nhìn trời, không tán gẫu thêm với Thiên tiên sinh. Tần Phấn từ biệt Thiên tiên sinh, xoay người định đi thì một thanh âm truyền vào tai gã.
- Tần công tử có tin tưởng vận mệnh không?
- Vận mệnh?
Tần Phấn dừng bước. Hai chữ vận mệnh rất nặng nề với nhiều người, hư vô mờ mịt, Tần Phấn cũng vậy.
Tần Phấn suy nghĩ thật lâu nhưng không biết làm sao trả lời Thiên tiên sinh, hoặc nên nói gã không biết bản thân có tin vận mệnh không.
Tần Phấn ngẫm nghĩ, trả lời:
- Ta không thể trả lời tiên sinh vấn đề này, nhưng ta từng hỏi một bằng hữu câu này. Hắn trả lời như sau:
- Hắn không tin, nhưng đôi khi không tin không có nghĩa là không tồn tại. Nhưng tồn tại thì sao? Ngươi xem nó là vận mệnh thì nó mới là vận mệnh, ngươi không xem nó là vận mệnh thì đó chỉ là trùng hợp. Nên có tin vận mệnh hay không chẳng hề quan trọng, điều quan trọng là phải tin vào chính mình.
Thiên tiên sinh lặp lại lời của Tần Phấn:
- Ngươi xem nó là vận mệnh thì nó mới là vận mệnh, ngươi không xem nó là vận mệnh thì đó chỉ là trùng hợp...
Thiên tiên sinh ngộ ra, cảm thấy mới mẻ, càng chiêm nghiệm gã cười càng tươi.
Thiên tiên sinh vỗ tay khen:
- Diệu, thật là diệu, một câu nói toạc thiên cơ. Nếu ta đoán không sai thì câu này ra từ miệng Lạc gia.
- A? Sao Thiên tiên sinh biết?
- Ha ha ha.
Thiên tiên sinh cười tủm tỉm:
- Tần công tử vốn không có nhiều bằng hữu, chỉ dăm ba người. Trong thế giới này người nói ra cảm ngộ như thế chỉ có một mình Lạc gia.
- Sao tiên sinh nói vậy?
- Bởi vì trong thế giới này Lạc gia cách vận mệnh gần nhất, cũng rời xa nhất. Chỉ có Lạc gia tiêu sái mới gánh nổi vạn mệnh nguyền rủa, gánh nguyên tội vô cùng, gánh thẩm phán vô tận mà vẫn có thể vui cười giận mắng.