Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Dịch Nhiễm cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, bây giờ đã là 8 rưỡi tối, không thể nói là muộn, cô còn chưa muốn về nhà.
"Chúng ta cùng nhau xem phim đi?"
Lâm Chiêu nói được, sau đó mở máy chiếu. Ấn điều khiển từ xa, màn hình buông xuống, Dịch Nhiễm nhảy tới sofa chọn phim.
Lâm Chiêu ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay đặt phía sau lưng ghế. Dịch Nhiễm rất tự nhiên dịch lại gần để anh có thể thuận thế ôm mình vào ngực.
Trước kia mỗi lần đi ra ngoài xem phim cùng Lâm Chiêu, anh vẫn luôn chiều theo ý cô, Dịch Nhiễm thích xem phim khoa học viễn tưởng, Lâm Chiêu lại giúp cô mang mắt kính 3D, toàn bộ quá trình vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Khi đó, Dịch Nhiễm cảm thấy anh vô cùng nhạt nhẽo, cho nên dù có hưng phấn xem cho xong phim, cô cũng không thảo luận bất cứ điều gì liên quan tới cốt truyện với anh, thời gian đó thà nấu cháo điện thoại với bạn bè còn hơn.
Cô chọn một bộ phim tài liệu liên quan tới thiên văn, Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, "Xem cái này sao?"
Dịch Nhiễm gật đầu, "Em chắc chắn phải xem cái này."
Lâm Chiêu híp mắt, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cũng không nói gì thêm.
Dịch Nhiễm biết, lúc Lâm Chiêu rảnh rỗi thường thích đọc những cuốn sách liên quan tới thiên văn học. Hồi còn nhỏ, anh thường xuyên ngắm sao với cô, khi đó cô còn cảm thấy anh vô cùng lợi hại, cái gì cũng biết.
Bây giờ là bạn gái của người ta rồi, Dịch Nhiễm nghĩ, hiểu biết sở thích của bạn trai cũng là lẽ đương nhiên.
Cô nhẫn nại xem cùng anh, càng xem càng cảm thấy choáng váng đầu óc. Thỉnh thoảng Dịch Nhiễm lại nghiêng đầu nhìn anh một cái, vẻ mặt Lâm Chiêu bình tĩnh nghiêm túc, vào lúc Dịch Nhiễm nhìn anh lần thứ năm, anh mới nói.
"Không phải, rất đẹp."
Lâm Chiêu thấp giọng đáp lại một tiếng rồi xem phim tiếp. Dịch Nhiễm cố gắng hết sức để chứng minh với anh rằng mình có tinh thần học hỏi, vực dậy tinh thần nhìn thiên thể xoay tròn trên màn hình chiếu, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, nặng nề thϊếp đi.
Lâm Chiêu cảm nhận được trước ngực nóng bừng, cúi đầu đã thấy Dịch Nhiễm nhắm mắt, đôi môi mím lại, đã ngủ say.
Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, sau đó cảm giác mình rơi vào một nơi vô cùng ấm áp, không khỏi muốn cuộn tròn người.
Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, thấy bàn tay Dịch Nhiễm nắm chặt quần áo của mình, vạt áo sơ mi nổi lên nếp uốn. Anh ôm cô trở về căn hộ đối diện, sau khi mở cửa, anh lại đặt cô lên ghế, khẽ gọi cô dậy.
"Tắm rửa xong rồi ngủ tiếp."
"Nhưng mà em mệt."
"Không được."
Giọng nói Lâm Chiêu không lớn nhưng lại mang tới cảm giác ép buộc, Dịch Nhiễm vô cùng mệt mỏi, không khỏi ấm ức, "Anh có thể tốt với em một chút được không?"
Vẻ mặt Lâm Chiêu không hề thay đổi, anh yên lặng nhấc cô khỏi ghế, một tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay cọ qua má cô.
"Anh không tốt với em sao?" Câu hỏi lành lạnh lại đánh tan cơn buồn ngủ của Dịch Nhiễm trong tức khắc. Cô lập tức đứng yên, ngoan ngoãn nói mình đi tắm rồi chạy về phòng lấy quần áo.
Sau khi rửa mặt mũi xong ra khỏi phòng tắm, trên người Dịch Nhiễm còn mang theo hơi nước, làn da phiếm hồng mặc váy ngủ. Lâm Chiêu vẫn ngồi trên sofa như cũ, Dịch Nhiễm theo bản năng cúi đầu nhìn xem váy ngủ của mình có đẹp hay không, chỉ một lát sau, sự chú ý của cô đã bị Lâm Chiêu hấp dẫn.
Đôi chân dài vắt chéo lên nhau, Lâm Chiêu đang cúi đầu xem điện thoại. Đôi mắt phía sau cặp kính hơi cụp xuống, thần thái lạnh nhạt chăm chú.
Lúc Lâm Chiêu mới vào Sáng Thế, ba cô từng nói, Lâm Chiêu là người trưởng thành nhất trong số những người đồng trang lứa, khi đó cô chỉ thích đối nghịch với ba, cảm thấy anh giống như một cái máy móc không có chút tình cảm nào cả.
Nhưng bây giờ nhìn chỉ cảm thấy mãn nhãn vui mừng.
Lâm Chiêu ý thức được cô đi tới, ngước mắt nhìn về phía cô.
Trái tim Dịch Nhiễm lại loạn nhịp, không biết lựa lời mà nói, "Anh không đi à?"
Dứt lời, Dịch Nhiễm phát hiện câu này có chút mập mờ, vẻ mặt hoảng loạn, đang định giải thích Lâm Chiêu đã nói trước, "Bây giờ đi." Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
"Sắp thi đấu rồi, phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Chỉ là một câu dặn dò đơn giản nhưng không hiểu sao cô lại suy nghĩ bậy bạ.
"Anh mau đi đi." Cô hờn dỗi nói, mặt đã đỏ bừng. Lâm Chiêu đưa tay xoa mặt cô, "Anh vừa nhận được tin tức, ngày hôm qua thầy Triệu Khuông đã về nước rồi."
Dịch Nhiễm nghe xong tức khắc kinh hỉ, "Thầy ấy về nước rồi sao? Không biết mấy năm em không được gặp ông ấy rồi."
"Ừm, qua hai ngày nữa đưa em đi thăm ông ấy."
Dịch Nhiễm vui vẻ, mặt mày như nở hoa, Lâm Chiêu nhìn cô, sóng mắt khẽ run ghé sát lại gần.
"Vậy anh đi đây."
Anh nhìn cô chăm chú, chờ Dịch Nhiễm ngước mắt đối diện với anh, anh lại nói tiếp:
"Sao anh lại cảm thấy, chưa gì em đã bắt đầu nhớ anh thế."
Vẻ mặt thong thả ung dung, tựa như hết thảy đều dựa theo đúng quỹ đạo mà anh mong muốn. Cô cảm thấy mình không có quyền làm chủ, còn Lâm Chiêu thì đã nhìn thấu tất cả.
"Anh nói bậy cái gì đó, đi mau đi." Dịch Nhiễm thẹn thùng tiễn anh tới cửa.
Cạch một tiếng, sau khi cửa đóng lại, cả người Dịch Nhiễm mới được thả lỏng.
Dường như cô không được bình thường cho lắm.
Dáng vẻ này, có phải không đoan trang chút nào đúng không!
Quán bar, Chu Bằng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Cố Tắc Yến, thở dài một hơi.
Trịnh Viện nhìn Lương Ngôn bên cạnh, muốn mở miệng nhưng đối phương lại dùng ánh mắt ngăn cản cô ta.
Lương Ngôn đi toilet, Trịnh Viện cũng đi theo.
"Lương Ngôn, cậu và anh Tắc làm sao thế, cả tối nay hai người cũng không nói với nhau câu nào."
Lương Ngôn chỉnh lại lớp trang điểm, thuận miệng nói, "Không có gì, gần đây công việc khiến anh ấy mệt mỏi, không muốn nói chuyện thôi."
Trịnh Viện ừ một tiếng, nhìn Lương Ngôn trong gương, chỉ cảm thấy cô gái này vừa xinh đẹp vừa ưu nhã.
Cô ta đã thích Cố Tắc Yến rất lâu rồi, nhưng ở trước mặt Lương Ngôn, cô ta không là gì cả.
"Lương Nặc sắp thi chung kết rồi đúng không?"
"Ừm, nhưng mà trạng thái của con bé gần đây không được tốt lắm. Vừa xảy ra chuyện của Tống Dương, trên mạng có người kéo con bé vào, lời nói không dễ nghe cho lắm."
"Không sao đâu, tớ làm trong lĩnh vực quan hệ công chúng, có quen biết mấy blogger, tới lúc đó nhờ bọn họ nói tốt giúp Lương Nặc trên mạng, không thành vấn đề."
"Vậy tớ thay Tiểu Nặc cảm ơn cậu." Lương Ngôn mím môi cười, kéo tay Trịnh Viện cảm kích, "Tớ vẫn luôn cảm thấy may mắn vì có người bạn như cậu, mấy năm nay cậu cũng đã giúp tớ không ít. Lúc cô gái kia còn ở đây, cũng đã khiến cậu cất công giúp đỡ rồi."
"Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức thôi mà, tớ cũng không vừa mắt với cô ta, cô ta dám thừa dịp cậu không có ở đây mà thọc gậy bánh xe." Nhắc tới Dịch Nhiễm, Trịnh Viện có chút đắc ý, "Cậu không biết tâm lý của cô ta kém tới đâu đâu. Lần đó cô ta mặt dày đi theo anh Tắc tới chơi với mọi người, tớ mới dùng chút thủ đoạn gửi tin nhắn nặc danh cho cô ta, lúc cô ta nhìn thấy quá khứ ngọt ngào của hai người các cậu, sắc mặt vô cùng khó coi."
"Tớ và A Tắc của trước kia, đúng là rất tốt."
"Đúng vậy, ai nhìn mà không nói hai người các cậu xứng đôi chứ. Dịch Nhiễm kia cũng thật là mặt dày, biết trong lòng anh Tắc đã có người khác nhưng vẫn muốn ở bên anh ấy. Nhưng mà bây giờ tất cả đều tốt rồi, cậu đã quay trở lại, cô ta cũng không còn mặt mũi ở lại."
Nhìn dáng vẻ căm giận của Trịnh Viện, Lương Ngôn cũng hiểu ngầm.
"Nhưng mà bây giờ cô ta sống khá tốt, ký hợp đồng với Sang Duy, làm hoạ sĩ của Đại Mộng Tam Sinh, bây giờ còn tham dự cúp Tinh Mạn, sự nghiệp lên như diều gặp gió."
"Cô ta là cái gì chứ, vận khí tốt thôi mà." Trịnh Viện không khỏi tức giận, trước đó trên mạng có vài bài viết xấu về Dịch Nhiễm, nhưng cuối cùng đều biến mất không còn gì cả, tám phần là đã nhận tiền rồi.
Trịnh Viện không cam lòng, cô ta thích Cố Tắc Yến đã nhiều năm như vậy, nhưng bản thân biết Lương Ngôn quá ưu tú nên cô ta chưa từng có ý nghĩ không an phận, nhưng mà Dịch Nhiễm là cái thá gì chứ?
Nhớ tới mấy năm Dịch Nhiễm và Cố Tắc Yến ở bên nhau, Trịnh Viện càng căm hận cô hơn.
Vẻ mặt này của cô ta, Lương Ngôn thu hết vào trong mắt.
"Tớ có một người bạn chụp được vài ảnh xấu của Dịch Nhiễm."
Trịnh Viện kinh hỉ không thôi, "Ảnh xấu gì?"
"Hình như bây giờ Dịch Nhiễm đang kết giao với một người đàn ông khá lớn tuổi, trong tay tớ có ảnh chụp."
"Cậu giao ảnh chụp cho tớ đi, tớ có cách."
Lương Ngôn tỏ vẻ khó xử, "Vậy không tốt lắm đâu, Sang Duy là công ty con của Sáng Thế, nếu gây ra chuyện lớn, đoàn luật sư của bọn họ cũng không dễ chọc."
"Lén làm là được rồi, tất cả nhờ vào dư luận, chúng ta cũng không cần khiến cô ta thân bại danh liệt, chỉ cần bôi đen cô ta một chút, nếu không cô ta sẽ rất đắc ý.
Sau khi bọn họ ra khỏi toilet, Cố Tắc Yến đã đứng dậy định đi.
"A Tắc." Lương Ngôn nhanh chóng muốn tới đỡ anh ta nhưng lại bị chặn lại.
"Không cần." Giọng nói anh ta lạnh nhat, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Lương Ngôn. Cô ta cũng không muốn người ngoài nhận ra sự thất thố của mình, đành nói với Chu Bằng và Trịnh Viện, "Anh ấy uống nhiều quá rồi, tớ đi theo anh ấy đây, chúng ta gặp lại sau."
Nói rồi, cô ta vội vàng chạy ra ngoài. Cố Tắc Yến lên xe, cô ta cũng theo lên. Anh ta liếc một cái, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Anh ta bảo tài xế lái xe, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa, tới chỗ ở, Cố Tắc Yến xuống xe trước, sau đó bảo tài xế đưa Lương Ngôn về.
Cố Tắc Yến tự mình đi lên lầu, Lương Ngôn lại đuổi theo phía sau.
"A Tắc, anh đi nhầm nơi rồi, nhà anh là chung cư bên kia."
Cố Tắc Yến đẩy cô ta ra rồi đi tiếp.
Lúc Lương Ngôn đuổi tới nơi, Cố Tắc Yến đang liều mạng gõ cửa một căn hộ. Lương Ngôn thấy vẻ mặt anh ta không đúng lắm, vội kéo anh ta đi nhưng anh ta lại không hề dao động.
Cửa mở ra, là một người đàn ông trung niên, nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác, "Các người là ai?"
Khuôn mặt Cố Tắc Yến lạnh lùng, vẻ say rượu cũng càng rõ.
"Ông là ai, đây là nhà của bạn gái tôi."
"Bị điên à, căn hộ này tôi vừa mới mua, bạn gái nào đâu ra chứ!"
Đối phương đóng cửa, Cố Tắc Yến còn muốn gõ tiếp lại bị Lương Ngôn cản lại.
"A Tắc, Dịch Nhiễm không ở đây nữa. Anh quên rồi sao?"
Trong lòng Lương Ngôn tràn ngập căm hận nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô ta lôi kéo Cố Tắc Yến xuống lầu đi tới chung cư đối diện.
Dùng chìa khoá của anh ta mở cửa, Lương Ngôn kéo anh ta vào trong.
Vào phòng ngủ, cô ta lại đỡ Cố Tắc Yến nằm xuống, ra ngoài lấy khăn ấm giúp anh ta lau mặt.
Ánh mắt Cố Tắc Yến dần mơ màng, anh ta nhớ tới rất nhiều chuyện.
Khi đó Dịch Nhiễm thường xuyên thức đêm cùng anh ta, ăn uống không đúng giờ nên bị bệnh dạ dày, lần đó cô ngã xuống trước mặt anh ta, anh ta cõng cô tới bệnh viện.
Hoảng hốt và lo lắng đều không phải là giả.
Lương Ngôn nhìn dáng vẻ này của anh ta, cắn môi quyết định nói chuyện cho anh ta nghe.
"A Tắc, trước kia không nói là vì sợ anh khó chịu."
"Bây giờ Dịch Nhiễm đang ở bên một người đàn ông lớn tuổi, bị người ta chụp được. Em nghĩ tới trước đây cô ấy đối xử với anh rất tốt nên đã ngăn cản chuyện này."
Cố Tắc Yến tỉnh táo một chút, đồng tử co lại, vẻ mặt tức giận.
"Cô nói lung tung cái gì đó!"
"Em không nói bậy."
Lương Ngôn lấy điện thoại đưa anh ta.
"Anh xem, quan hệ của Dịch Nhiễm và người này rất thân mật, còn lên xe ông ta."
"Trong trận đấu lần trước rõ ràng cô ấy còn nói..."
"Chuyện này ai mà biết được? Có thể là bị người ta vứt bỏ, cho nên bất chấp tất cả."
"Không thể nào." Vẻ mặt Cố Tắc Yến dữ tợn, che mặt không thể tin nổi.
Rõ ràng lần trước cô còn nhìn Lâm Chiêu vô cùng hạnh phúc.
Vì sao lại như vậy?
Là vì Lâm Chiêu không tốt với cô sao?
Đầu anh ta như muốn nứt ra, tay che đôi mắt không muốn thừa nhận.
Anh ta không muốn nhìn thấy cô sống không tốt.
"A Tắc, em biết anh khó chịu, nhưng đây là sự lựa chọn của Dịch Nhiễm."
"Nếu ngày tháng thật sự gian nan, cô ấy cũng có quyền lựa chọn cách sống nhẹ nhàng cho mình, không phải sao?"
Cố Tắc Yến không muốn nghe cô ta nói, anh ta yếu đuối đưa tay che mắt.
Lương Ngôn dựa vào ngực anh ta, giống như rất nhiều năm về trước, khi bọn họ còn ở thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Lâm Chiêu đang xử lý công việc ở Sáng Thế thì Dịch Nhiễm gọi tới.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của Dịch Nhiễm.
"Lâm Chiêu, em gặp được thầy rồi. Ông ấy không thay đổi chút nào, còn nói ông ấy đã xem cuộc thi của em."
"Trước đó anh cũng nói chuyện với thầy Triệu rồi, ông ấy nói muốn tới xem trực tiếp trận chung kết."
"Vậy không tốt lắm đúng không, ông ấy là người nổi tiếng, tới xem trực tiếp thì cơ thể thầy ấy không chịu nổi đâu."
"Chỉ xem một lần thôi mà, ông ấy nói sẽ vui vẻ vì em."
Dịch Nhiễm ở đầu bên kia không hề cố kỵ cười tươi.
"Lâm Chiêu, em rất vui, càng ngày càng vui."
Anh ừ một tiếng, lúc này, thư ký gõ cửa phòng làm việc.
"Anh có việc thì làm đi, em đi vẽ tranh đây, buổi tối ăn cơm cùng nhau nha."
Tắt điện thoại, anh để thư ký vào trong.
"Chuyện gì?"
Trương Thiên Dực nói, "Cố tổng của lze muốn gặp anh."
Vẻ mặt Lâm Chiêu không chút dao động.
"Đưa anh ta tới phòng khách."
Trương Thiên Cánh dẫn Cố Tắc Yến tới phòng khách, Lâm Chiêu đã đợi ở đó.
"Cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng, Lâm tổng."
Cố Tắc Yến nhìn Lâm Chiêu, đáy mắt tức giận.
Đối phương vẫn đang bình tĩnh nhìn anh ta, không hề lên tiếng tựa như đang đợi anh ta nói trước.
Người như vậy, thích khống chế hết thảy trong tay mình sẽ có bao nhiêu chân thành chứ. Cố Tắc Yến chỉ cảm thấy bản thân trước kia vô cùng ngu xuẩn, sao có thể tin người này thật sự yêu Dịch Nhiễm chứ.
"Anh không thích cô ấy, vì sao còn muốn cô ấy hiểu lầm? Anh có biết mình làm vậy sẽ huỷ hoại cô ấy không!"
Anh ta xem ảnh chụp của Dịch Nhiễm, chỉ cảm thấy bản thân cô đang tự mình sa ngã.
Nhất định là Lâm Chiêu đã khiến cô thất vọng rồi.
"Anh nói gì thế?"
Vẻ mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, đôi mắt sau cặp kính lạnh nhạt, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ khiến lửa giận của Cố Tắc Yến ngày càng lớn.
"Bây giờ Dịch Nhiễm thế nào, anh không quan tâm sao?"
Lâm Chiêu ngước mắt, "Chuyện của cô ấy thì liên quan gì tới anh?"
"Sao lại không liên quan!" Anh ta cắn chặt răng, gằn từng chữ, "Cô ấy đi ăn cùng một người đàn ông lớn tuổi, bị người ta chụp được rồi!"
Lâm Chiêu không chút dao động, Cố Tắc Yến càng khẳng định phỏng đoán của mình.
Lửa giận mọc tràn lan khắp cơ thể, nắm đấm lao tới phía Lâm Chiêu lại bị anh tránh thoát.
Cố Tắc Yến lại muốn đánh thêm một quyền nữa nhưng giọng nói trào phúng của Lâm Chiêu đã vang lên.
"Đúng là anh rất yêu vị Lương tiểu thư kia, cho nên cô ta nói gì thì anh tin cái đó."
Cố Tắc Yến sửng sốt.
Lâm Chiêu thong dong cởi cúc cổ tay áo sơ mi, sau đó lại tháo mắt kính xuống.
"Dịch Nhiễm là người thế nào, tôi hiểu rõ hơn anh."
Lúc nhắc tới Dịch Nhiễm, giọng nói của anh ôn hoà hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không như lúc nhìn người khác.
Anh nhếch môi, cụp mắt, "Cô ấy rất ngoan."
Không đợi Cố Tắc Yến kịp nghĩ lại, một nắm đấm đã lao tới.
Cằm như bị người ta bẻ gãy, anh ta đau tới mức hít mấy ngụm khí lạnh.
Lâm Chiêu nới lỏng cổ áo, lạnh nhạt nhìn Cố Tắc Yến.
Cố Tắc Yến đón nhận ánh mắt của đối phương, thấy Lâm Chiêu không chút để ý lắc lắc tay.
"Tôi đã muốn đánh anh từ sớm rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Năng lực bạn trai đó ~