Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 40: Mười ngón đan nhau.




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Xung quanh người qua người lại chen chúc. Dịch Nhiễm ngượng ngùng khẽ đẩy anh một cái, ý bảo anh chú ý một chút. Nào biết cánh tay đang ấn bả vai cô lại chuyển xuống eo, Dịch Nhiễm cảm nhận được eo mình bị người ta nắm lấy, trong nháy mắt, sức lực như hoàn toàn biến mất.

Cũng may Lâm Chiêu cũng không tiếp tục, anh thả lỏng tay. Dịch Nhiễm lui về sau vài bước, đầu tiên đưa tay che môi rồi lại buông xuống.

Tình huống như vậy cô không biết ứng phó thế nào cho phải. Nên đánh anh một cái mắng anh chiếm tiện nghi của mình hay là ngượng ngùng muốn từ chối lại còn đón nhận, để anh làm thêm một lần nữa?

Dịch Nhiễm bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, che lại hai mắt không dám nhìn anh.

"Làm sao thế?" Giọng nói Lâm Chiêu bình tĩnh, so với ngày thường trầm thấp hơn một ít. Dịch Nhiễm mở to mắt nhìn anh, trong mắt anh có vệt mực chưa thể tan, thái dương còn chảy mồ hôi. Anh đột nhiên giơ tay cởi một cái cúc áo, không biết tại sao, Dịch Nhiễm lại cảm thấy Lâm Chiêu như vậy vô cùng gợi cảm.


"Anh... sao lại... như vậy." Cô oán trách một câu, vừa nói xong đã hối hận, nào giống oán giận chứ, nghe như đang hờn dỗi vậy.

Cô ảo não không thôi, lại nói tiếp, "Em tuỳ tiện nói thôi, anh đừng nên trả lời em."

Nào biết anh lại hỏi, "Anh thế nào?"

Khuôn mặt Dịch Nhiễm trở nên nghiêm túc, Lâm Chiêu như vậy, rất rõ ràng là định lừa cô xuống hố.

Cô không muốn thuận theo ý anh nên không đáp lời. Nào biết người này lại trở nên hư hỏng đi tới phía cô, tay đặt trên eo cô, ghé sát lại nói.

"Nói xem, anh thế nào?"

Dịch Nhiễm cắn môi dưới, "Anh làm cái gì, chẳng lẽ chính anh không biết sao?"

Anh nhìn dáng vẻ tức giận này của cô, tay ôm eo càng chặt hơn, một tay xoa đầu cô.

"Đương nhiên biết." Anh lại tới bên tai cô thấp giọng nói, "Từ rất sớm đã muốn như vậy rồi."

Dịch Nhiễm mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Chiêu.


Sao anh lại đột nhiên trở nên... không đứng đắn vậy chứ.

"Giật mình vậy sao?" Lâm Chiêu bình tĩnh hỏi, thấy Dịch Nhiễm lại nhìn đi chỗ khác.

"Anh đừng chọc em." Giọng nói cô mềm mại khiến Lâm Chiêu nhớ tới hồi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Nhiễm trong sân nhà cô.

Lúc cô cười rộ lên vô cùng ngây thơ, lúc phạm sai lầm bị chú Dịch phê bình sẽ chịu thua nhận sai, nhưng quay đầu lại lộ ra nụ cười thành công.

Anh cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, giống như nhiều năm về trước vậy.

Có hàng vạn người tốt trên thế giới này.

Chỉ là... trái tim anh không lớn như vậy, sau khi chứa đựng một người thì không có vị trí cho những người khác nữa.

"Dịch Nhiễm." Anh thấp giọng gọi tên cô, giọng nói trịnh trọng.

"Làm sao vậy?"

Lâm Chiêu, "Nếu có thể, thật sự muốn giấu em đi."


Dịch Nhiễm chớp mắt, "Anh biếи ŧɦái thế!"

Lâm Chiêu nhắm mắt, bất đắc dĩ thì thào, "Em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu thế?"

Cô đột nhiên cười thành tiếng, nhìn dáng vẻ này, Lâm Chiêu biết ngay là cô cố ý.

"Hôm nay anh hơi kỳ lạ đấy." Dịch Nhiễm đưa tay chọc chọc ngực anh, sau đó nhớ tới lời anh vừa nói mới cẩn thận suy nghĩ.

"Em không muốn chia tay với anh."

Trong đầu Dịch Nhiễm hiện ra rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

Từ bỏ hôn ước đi theo đuổi Cố Tắc Yến.

Mấy năm theo đuổi Cố Tắc Yến lại quay đầu lại thích Lâm Chiêu.

Mối quan hệ của cô mà chiếu trên phim truyền hình đảm bảo sẽ bị người ta mắng là tra nữ.

"Em cảm thấy bản thân mình không tốt, không nghiêm túc với tình cảm."

"Nếu em vẫn như trước kia, xem thường bản thân mình." Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu như anh phát hiện không hề thích em như anh nghĩ, nhất định phải nói với em."
Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, lại biết cô đang tự nghĩ lung tung.

Cho dù tình huống bây giờ đã cải thiện rất nhiều, nhưng cô vẫn có thói quen tính hết mọi thứ lên đầu mình.

Ba năm đủ tạo thành một thói quen.

"Lời này chắc chắn em không chờ được rồi."

"Lời vừa mới nói thì em nhớ kỹ là được."

Bầu không khí giữa hai người dần lắng đọng, giọng nói anh không có gì phập phồng, ánh mắt có chút lành lạnh, lúc này bước chân của anh cũng nhanh hơn, lấy thuốc lá từ trong túi ra.

Rất ít khi Dịch Nhiễm nhìn thấy anh hút thuốc, bước chân anh rất nhanh, đi xa ở phía trước, cô cũng không ngửi được mùi thuốc lá, mắt nhìn anh cách cô hơn 10 mét dập tắt điếu thuốc.

Trời nổi gió.

Cô cảm thấy mình lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Thật ra anh vẫn luôn thể hiện sự chân thành của mình dù là vô tình hay cố ý, nhưng cô vẫn chưa thể nào hoàn toàn thừa nhận.
Bất kể là trước kia luôn muốn tìm bạn gái cho anh hay là như bây giờ, ý chí không kiên định, dường như cô vẫn luôn khiến Lâm Chiêu cảm thấy không vui.

Lời vừa mới nói giống như đã hoài nghi tình cảm của anh.

Cô đuổi theo, túm chặt lấy tay Lâm Chiêu. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt trở lại trên mặt Dịch Nhiễm.

Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến hoả khí trong lòng anh tiêu tán, kéo tay cô qua rồi nói, "Đi về thôi."

Dịch Nhiễm: "..."

Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, "Nhiệt độ hạ thấp rồi, tay em lạnh."

Trở lại Thuỷ Vân Loan, ra khỏi thang máy, lúc Lâm Chiêu mở cửa, Dịch Nhiễm ôm lấy eo anh. Cửa mở, cô đẩy anh một cái, cùng anh đi vào trong.

Đột nhiên cô nâng mắt anh lên, hôn lên môi anh, nhưng mà, động tác quá mức vội vàng khiến mũi hai người đập vào nhau.

Lâm Chiêu cúi đầu xem xét mũi cô, Dịch Nhiễm lại xua tay ý bảo mình không sao, chờ một lúc sau, cô mới nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Kinh nghiệm không đủ, chúng ta luyện tập lại lần nữa."

Lâm Chiêu hiểu ý cúi đầu, có vết xe đổ vừa rồi, lần này động tác của Dịch Nhiễm chậm hơn một chút. Cô cẩn thận đón ý nói hùa Lâm Chiêu, theo bản năng quấy phá, dò đầu lưỡi ra liếm thử, động tác Lâm Chiêu cứng lại, ôm cô tới sofa.

Trong đầu Dịch Nhiễm hiện ra một suy nghĩ.

Hôn môi hình như không giống trong truyện tranh thiếu nữ cho lắm.

Không phải nhẹ nhàng mềm mại giống như bong bóng màu hồng sao?

Có chút sắc bén, cũng say mê lòng người. Lâm Chiêu nắm lấy ngón tay cô, lần lượt từng ngón chạm tới lòng bàn tay cô, sau đó hai người mười ngón đan chặt lấy nhau.

Hôm nay cúc áo bộ đồ cô mặc vô cùng dễ tuột.

Lúc hai người dựa vào nhau, Dịch Nhiễm cảm thấy được trước ngực lành lạnh.

Lâm Chiêu cũng chú ý tới, dừng động tác cúi đầu xem thử.
Sau đó anh đỡ cô dậy, chậm rãi cài lại cúc áo.

Chiếc cúc cuối cùng cài xong, Dịch Nhiễm lại kéo tay anh.

Tựa như là bản năng quấy phá, lúc làm ra động tác này, cô còn suy nghĩ, liệu Lâm Chiêu có không vui hay không. Nhưng Lâm Chiêu lại không tiến thêm bước nữa, anh kéo tay cô ra, lần nữa nắm lấy.

"Đủ rồi Dịch Nhiễm."

Vẻ mặt cô mơ màng, lại nghe Lâm Chiêu nói tiếp, "Không cần thiết phải vậy."

"Em..." Tình trạng lúc này khó để mở miệng, châm chước tìm từ hồi lâu anh mới nói, "Trước kia anh từng nói, em không cần hạ mình như vậy."

Khuôn mặt Dịch Nhiễm đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.

Thật ra, không phải là vậy.

"Không phải, không phải là lấy lòng, là vì em cũng thích."

Bởi vì thích nên mới muốn tiếp xúc thân mật với anh.

Nghe lời cô nói, ánh mắt của Lâm Chiêu sáng lên.
Nụ cười nhạt nhưng lại đạt tới đáy mắt.

"Anh biết rồi." Ngón tay anh mơn trớn khoé môi cô, "Anh cũng thích, nhưng mà luyến tiếc."

"Em đang run kìa."

Dịch Nhiễm liếm môi, lúng túng đứng dậy.

Cốt truyện diễn ra không đúng cho lắm rồi, cô có chút không biết làm sao.

"Em đi rót nước." Dịch Nhiễm nói rồi chạy tới phòng bếp.

Lâm Chiêu đi theo sau lưng cô, thấy mắt cô đỏ bừng lại mở miệng, "Chuẩn bị trận chung kết thế nào rồi?"

Dịch Nhiễm hoảng hốt trả lời, "Vẫn ổn. Trần tổng nói cúp Tinh Mạn trước đây vẫn là tự do sáng tạo."

"Em chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Chuyện thắng thua này, thật ra cô không để ý. Khi còn nhỏ tham gia thi cử không lọt vào top 10, lúc thi dương cầm còn đang sai, những chuyện như vậy đã trải qua rất nhiều. Ba cô là người rất phóng khoáng, luôn nói với cô rằng thất bại cũng không sao, quan trọng là quá trình.
"Em muốn thử xem, thực lực của em đạt tới đâu."

"Học hành nhiều năm như vậy cũng không thành vấn đề."

Dịch Nhiễm uống nước xong mới khôi phục cảm xúc, cô khẽ cười, "Sao anh lại giống như đang công tác tư tưởng động viên trước kì thi cho em thế?"

"Cũng không phải chưa từng thi bao giờ."

Dịch Nhiễm nhớ ra, hồi thi cấp ba hay thi đại học đều là Lâm Chiêu đưa cô tới trường thi.

Khi ấy ba cô rất bận, hoàn toàn không có thời gian rảnh.

Cuộc sống của cô vẫn luôn có anh tham dự.

Anh cũng từng nói với cô rằng, anh sẽ không vắng mặt giữa đường.

Dịch Nhiễm nhớ tới lời anh nói.

Ở trước mặt anh, cô không cần hạ mình.

"Lâm Chiêu." Cô chọc chọc ngực anh, dáng vẻ bực dọc.

"Sao thế?"

"Hôm nay anh hút thuốc."

"Em không thích mùi thuốc lá chút nào."

Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn ngón tay cô rồi lại nhìn đôi mắt cô, "Được, sau này sẽ không hút nữa."
Tác giả có lời muốn nói:

Người yêu thương bạn sẽ dung túng bạn hết thảy ~