Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 4: Cô không cần anh ta nữa rồi




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Dịch Nhiễm bị mắng tới mức hốt hoảng, vội vàng cúi đầu khẽ nói xin lỗi. Bệnh cảm mạo của cô càng ngày càng nghiêm trọng, hai tai ù ù. Cô có thể nghe thấy Lâm Chiêu đang nói chuyện, nhưng cụ thể anh nói cái gì thì cô không nghe ra, hẳn là đang đánh giá Đặng Vi. Nhưng nhìn thái độ của anh là biết, anh rất vừa lòng với tác phẩm của Đặng Vi.

Hiện tại kết quả đã rõ, tác phẩm của Đặng Vi được tuyển. Mà cô chỉ việc yên tĩnh đứng đó, khiêm tốn chờ đợi bị đào thải. Cho dù làm pháo hôi cũng phải có sự chuyên nghiệp riêng mình.

Tiếp đó, bởi vì Lâm Chiêu đột nhiên có việc nên rời đi cùng thư ký. Trùng hợp lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên. Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Cố Tắc Yến, cô nghĩ hẳn là anh ta đã tới đón cô, gọi điện thoại định nhắc nhở cô xuống dưới.


Dịch Nhiễm nhìn quanh mình, một nam hoạ sĩ khác trúng cử cũng làm ra vẻ mình đã thấy rõ. Lại nhìn Đặng Vi đang toát ra vẻ vui mừng, Dịch Nhiễm cũng có thể đoán được kết quả của bản thân. Cân nhắc một chút, cô chào hỏi nhân viên công tác rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Rất nhanh Lâm Chiêu đã quay trở về, thấy trong phòng thiếu mất một người, khuôn mặt lập tức trầm xuống. Người phụ trách tiếp đãi trong phòng giải thích với anh, nói Dịch Nhiễm ra ngoài nghe điện thoại, sắc mặt Lâm Chiêu lại càng khó coi hơn.

Anh cũng không quay trở về vị trí mà mở miệng nói với Đặng Vi: "Nữ chính Nghê Thường sẽ do cô phụ trách. Về chuyện hợp đồng, sẽ có người tới bàn bạc với cô sau."

Mọi người trong phòng nhìn nhau, Lâm Chiêu đã bước ra ngoài. Anh nới lỏng cổ áo, dáng vẻ trở nên khó coi. Nhân viên đi qua bên người anh nhìn thấy dáng vẻ người sống chớ lại gần này thì vội chào hỏi rồi cúi đầu chạy trốn đi xa.


Lâm Chiêu cũng biết mình cư xử hơi quá đáng, bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái. Anh đang định rời khỏi phòng làm việc, quay về tổng bộ xử lý công việc, lại không nghĩ tới sẽ bắt gặp giọng nói của Dịch Nhiễm ở ngay lối rẽ.

"Không phải đã hẹn nhau cùng đi dạo sao? Tại sao anh lại đột ngột đổi ý như thế?"

"Tôi tuỳ hứng không hiểu chuyện? Rõ ràng là anh không đặt tôi trong lòng, vì sao lần nào tôi cũng đứng sau những chuyện quan trọng đó của anh chứ?"

"Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, sau này đừng tìm tới tôi nữa, chúng ta kết thúc đi!" Dịch Nhiễm tức giận tắt máy, vừa mới nổi tính tình nên quăng ra vài câu tàn nhẫn, bây giờ cảm thấy không thể thở nổi, giống như giây tiếp theo sẽ hít thở không thông vậy.

Hai hôm nay cô thức trắng đêm vẽ tranh, bệnh cảm mạo ngày càng nghiêm trọng, giờ phút này ốm đau tích luỹ trong cơ thể giống như phát tán. Dịch Nhiễm cảm thấy cả người vừa đau đớn vừa nhức mỏi, linh hồn giống như bị kéo ra khỏi cơ thể vậy.


Cô thật sự rất khó chịu, nhịn không được ho khan, giống như sắp nôn lục phủ ngũ tạng ra ngoài vậy. Cố Tắc Yến vẫn luôn không đặt cô trong lòng, ban đầu cô còn cho rằng mình đã sớm quen với tính tình bất ổn của anh ta, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác cho cô leo cây, khiến Dịch Nhiễm không thể nào tin tưởng anh ta nổi nữa.

Thật là buồn cười, vậy mà cô lại coi trọng người đàn ông này hơn cả công việc của mình.

Anh ta từng có người yêu, anh ta cũng biết yêu một người là như thế nào. Mấy năm nay cô đều hiểu rõ tất thảy, cô giống như là đồ ngốc vậy.

Cô tự mình đắm chìm trong thế giới mình xây dựng, cảm động trong ảo tưởng của tình yêu. Cô tự mình làm ra việc ngu ngốc, cho nên tất cả chỉ có thể nói là xứng đáng mà thôi.

Một khắc kia quay đầu, cô nhìn thấy Lâm Chiêu. Anh cao hơn cô một cái đầu, cho nên lúc nhìn cô thì anh phải hơi cúi đầu một chút. Đáy mắt anh không có một tia gợn sóng, nhìn cô hệt như một pho tượng đá vậy.
Dịch Nhiễm nghĩ, bây giờ có lẽ anh đang rất xem thường cô.

Vừa rồi tuy rằng mới nói lời tàn nhẫn với Cố Tắc Yến, nhưng cảm xúc của cô lúc này lại không ổn chút nào, nước mắt từng giọt rơi xuống giống như hạt châu.

Cuối cùng của sự tuỳ hứng lại chẳng làm nên trò trống gì.

Tuỳ tiện chạy đi còn không chuyên nghiệp chút nào.

Cô cố gắng lắm mới không gào khóc lớn ngay trước mặt anh. Nhưng cho dù như vậy, nước mắt vẫn như hàng châu đứt tuyến, không ngừng rơi xuống.

Tất cả không phải do cô nghĩ nhiều, bỗng nhiên cả người cô không thể nào đứng vững, trong nháy mắt khi mình ngã xuống, cảm giác như rơi vào trong một khối đá ấm áp. Dịch Nhiễm cũng không có tinh thần để phân biệt cảm giác mâu thuẫn này là gì, giờ phút này ý thức của cô đã hoàn toàn thoát khỏi cơ thể.
Mà điện thoại vừa mới tắt máy bỗng nhiên lại sáng lên.

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn thử, có người gửi tin nhắn tới cho cô.

Chỉ năm chữ đơn giản.

"Em hiểu chuyện chút đi."

Lâm Chiêu đột nhiên rời đi khiến thư ký sợ hãi. Trương Thiên Dực tìm một đường mới thấy được Lâm Chiêu ở trong góc.

Anh quỳ một gối dưới đất, trong ngực còn đang ôm một người.

"Lâm tổng?" Trương Thiên Dực hô một tiếng, sau đó thấy Lâm Chiêu chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy người anh đang ôm trong tay, trong lòng anh ta cũng lộp bộp một tiếng.

Ai cũng biết ông chủ không thích ở gần người khác, trong vòng bán kính một mét không thể có một người phụ nữ nào. Nhưng trước mắt, vậy mà ông chủ lại đang ôm một cô gái, cô gái này còn là hoạ sĩ tới nhận lời mời làm việc.

Bây giờ người lui tới không ít, Trương Thiên Dực cảm thấy được ảnh hưởng không tốt nên định duỗi tay đón người, nào biết Lâm Chiêu lại đưa mắt ra hiệu với anh ta, thái độ từ chối rõ ràng.
"Đi lái xe."

Tuy rằng Trương Thiên Dực cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn hiểu rõ gật đầu.

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua người trong ngực, sắc mặt trầm tĩnh, lại nói thêm một câu: "Tới bệnh viện."

Trên đường đi, Dịch Nhiễm vẫn luôn trong trạng thái mê man. Hai mắt cô nhắm chặt, trong miệng nói mê sảng. Lâm Chiêu không hề chớp mắt nhìn cô, Trương Thiên Dực cũng nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không dám nhìn nhiều, đành phải rời lực chú ý tới đường đi.

Anh ta cảm thấy rằng, mình đã nhìn thấy được một bí mật động trời.

Tại bệnh viện.

Lâm Chiêu ngồi túc trực ở ghế ngay cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án. Trên đó viết rõ ràng, sốt cao cộng thêm cảm mạo, còn có triệu chứng thiếu dinh dưỡng, vì vậy mà tình trạng bệnh trở nên nặng hơn.

Lâm Chiêu gọi cho một dãy số, nói với đối phương tình huống hiện tại rồi lại liên hệ với giám đốc phụ trách Đại Mộng Tam Sinh, Trần Lực.
Lâm Chiêu: "Kế hoạch giống như lúc trước, để Dịch Nhiễm phụ trách thiết kế nam chính Tuỳ Ngọc."

Trần Lực: "Đã rõ thưa Lâm tổng, tuy rằng fan của Tuỳ Ngọc không nhiều bằng Nghê Thường nhưng cũng là một nhân vật kinh điển. Mặc dù phong cách thiết kế của Dịch Nhiễm có nhiều bước đột phá, nhưng nếu để người mới phụ trách, tới lúc đó khả năng trên mạng sẽ có nhiều ý kiến khác."

"Tới lúc đó để ý phản hồi của dân cư mạng và làm xã giao cho tốt."

Sau khi giao việc xong xuôi, Lâm Chiêu lại nhìn thoáng qua người trên giường bệnh, cũng không ở lâu mà đi ra ngoài.

Lúc Dịch Nhiễm tỉnh lại đã là 5 giờ chiều. Cô nhìn quanh bốn phía, nháy mắt đã phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện.

Y tá thấy cô tỉnh lại lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Bác sĩ phụ trách của cô khá lớn tuổi, dáng vẻ hiền từ.
"Cơ thể cháu bây giờ cần được điều trị, phải uống thuốc đúng hạn, từ giờ ăn đồ thanh đạm một chút, chờ sau khi hồi phục phải bổ sung thêm nhiều protein."

Dịch Nhiễm thành thật đáp lời, sau khi xuất viện, điện thoại cô nhận được một tin nhắn.

Là phòng làm việc Đại Mộng Tam Sinh gửi tới.

Dịch Nhiễm gọi điện thoại qua, đối phương nghe máy rất nhanh, giọng nói cũng rất khách khí.

"Dịch tiểu thư, nếu tiện thì ba ngày sau cô tới phòng làm việc một chuyến được không, chúng ta chính thức bàn chuyện hợp tác."

Dịch Nhiễm, "Hả, tôi sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi rất hài lòng với tác phẩm của cô, tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Sau khi khách sáo một cách cực kỳ công thức xong, Dịch Nhiễm vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Cô còn nhớ, trước khi mình ngất xỉu, người cuối cùng cô thấy chính là Lâm Chiêu.
Không phải anh mở cửa sau cho cô đấy chứ?

Nghĩ tới đây, Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng như bị mắc xương cá.

Cô và Lâm Chiêu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ thân thiết, cô coi anh giống như người nhà vậy. Sau này, cô vì Cố Tắc Yến mà xé bỏ hôn ước giữa hai người, khiến anh mất hết mặt mũi.

Cô biết Lâm Chiêu không phải người tính toán chi li, anh làm người đoan chính ngay thẳng, khinh thường dùng thủ đoạn như vậy làm nhục cô.

Bằng quan hệ trong giới của anh, muốn tìm được một hoạ sĩ giỏi có thực lực là dễ như trở bàn tay.

Cố Tắc Yến cũng đang nghiên cứu phát triển trò chơi. Có một lần tâm huyết dâng trào, Dịch Nhiễm cho anh ta nhìn bức tranh của mình. Khi ấy cô rất chờ mong nghe được một hai câu khen ngợi từ anh ta. Nhưng khi đó, anh ta chỉ lướt qua rồi ném bức hoạ sang một bên.
"Dịch Nhiễm, chuyện không thích hợp với em thì không cần làm đâu."

Lúc ấy cô cảm thấy rất đau khổ, từ nhỏ tới lớn, bất kể cô làm chuyện gì ba đều nói cô là tốt nhất.

Nhưng Cố Tắc Yến đã phá nát khung cảnh giả dối trong mơ này.

Anh ta khiến cô biết được, thật ra cô không tốt như vậy. Anh ta cũng khiến cô thấy rõ, mơ mộng lâu rồi, đã tới lúc phải tỉnh lại. Không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.

Nhưng vì sao Lâm Chiêu lại làm như vậy?

Vì tình cảm nhiều năm, khiến anh nguyện ý giúp đỡ cô ngay lúc cô thất vọng nhất sao?

Mặc dù đây không phải điều gì khó đối với anh, nhưng điều này càng khiến Dịch Nhiễm cảm thấy không còn chỗ dung thân.

Rối rắm mãi, Dịch Nhiễm vẫn quyết định nắm lấy cơ hội này.

Ngày ký hợp đồng, Lâm Chiêu không tới. Dịch Nhiễm khẽ thở ra một hơi, hôm nay cô vẫn luôn lo lắng đề phòng, một đường tới đây đều nhìn xung quanh, sợ anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đâu đó.
Cô chột dạ, cũng cảm thấy bản thân da mặt dày.

Đại Mộng Tam Sinh là một dự án lớn, điều kiện đối phương đưa ra cũng rất cao. Nhưng đồng thời, những điều khoản liên quan cũng rất khắc nghiệt.

Nếu cuối cùng tác phẩm của cô không đạt tới mong muốn, bọn họ có quyền ngừng hợp tác.

Dịch Nhiễm cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, có áp lực thì mới có động lực.

Trở lại phòng thuê của chính mình, Dịch Nhiễm kéo rèm, mắt nhìn nhà Cố Tắc Yến ở phía đối diện, biểu tình hững hờ.

Cô mở máy tính ra, bắt đầu tìm phòng mới. Cô tính tìm phòng ở nơi gần chỗ làm một chút, như vậy đi làm cũng tiện hơn chút.

Cô đang tìm phòng, điện thoại vang lên thông báo nhắc nhở. Dịch Nhiễm vừa tìm được một nơi vừa lòng, vậy nên cũng không thèm để bụng mà chỉ nhìn thoáng qua, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy bụng dạ khó chịu như sóng ngầm cuộn trào.
Là một bức ảnh chụp trên weibo, lượt thích và bình luận nhiều vô số kể, thời gian là ba ngày trước.

Tuy rằng không thể nhìn thấy mặt, nhưng ai quen biết đều có thể nhìn ra người đàn ông kia là ai.

Trên ảnh, Cố Tắc Yến đang ôm Lương Ngôn, còn trên người Lương Ngôn lại đang mặc quần áo của anh ta.

Cho nên, ngày đó anh ta cho cô leo cây, chính vì đi cùng bạn gái cũ?

Dịch Nhiễm cảm thấy ghê tởm khó chịu, lúc này một chút cảm giác đau khổ cũng không có, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô bực bội đi ra khỏi cửa, muốn đi giải sầu. Nào biết vừa mới đi tới phố buôn phía đối diện đã nhìn thấy trên màn hình lớn chiếu cảnh Lương Ngôn phỏng vấn.

Nội dung phỏng vấn không khác biệt gì lắm so với lần trước cô xem, đều đang hoài niệm tình yêu của cô ta.

Nếu đã yêu như vậy, trước kia còn buông tay làm gì.
Dịch Nhiễm chửi thầm một câu trong lòng, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, cô mua vài món và lẩu Oden, vừa đi vừa ăn.

Ăn no bụng, Dịch Nhiễm nguôi giận không ít.

Tuy rằng bây giờ vẫn cảm thấy bản thân không khoẻ, nhưng Dịch Nhiễm nghĩ, một ngày nào đó nhất định cô sẽ hoàn toàn quên được chuyện này.

Điện thoại lại có tin nhắn không rõ gửi tới, nội dung không khác so với tin trước. Cô cũng lười xem, trực tiếp kéo vào danh sách đen.

Cô không cần anh ta nữa.

Cô chúc bọn họ bách niên hảo hợp.