Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 33: Anh đưa tay mơn trớn môi cô, "Trở về chậm rãi nói cho em nghe."




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Sáu thí sinh thì chỉ có ba người lọt vào vòng trong, bốn người còn lại cạnh tranh chỉ để lấy ra một người được vào. Dư luận trên mạng đều cảm thấy rằng không phải Dịch Nhiễm thì cũng là Đặng Vi.

Cuộc thi lần này là phát sóng trực tiếp, hiện tại trên mạng đã bắt đầu bầu chọn xem Dịch Nhiễm và Đặng Vi ai là người bước tiếp.

Cuộc thi tổ chức ngày 22 tháng này, Dịch Nhiễm còn thời gian một tuần để chuẩn bị.

Buổi tối ngày đó, không hiểu tại sao Lâm Chiêu lại vào phòng mình khiến trái tim không được kiên định của cô bắt đầu lắc lư không ngừng.

Đối với chuyện tình cảm, Dịch Nhiễm vẫn luôn cảm thấy bản thân quá mức tuỳ ý.

Cô hi vọng mình có thể nghiêm túc một chút, chỉ là trái tim không chịu sự khống chế của lý trí, cô cảm giác hiện tại mình đang đứng bên bờ vực mất khống chế.


Ngày 19, Trương Vân Xuân tới thăm cô, sau đó giao cho cô một phong thư mời.

"Đây là thư mời dự tiệc mừng kỷ niệm ngày cưới của chú Tần, hôm nay ba con có việc không tham gia được, bảo con đi thay."

Dịch Nhiễm còn đang do dự, Trương Vân Xuân lại nói thêm một câu, "Tần Nghiên cũng đã về rồi, hai đứa cũng đã rất lâu không gặp."

Dịch Nhiễm nghe xong có chút hưng phấn, cô và Tần Nghiên đã nhiều năm rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô ấy đã xuất ngoại, mấy năm nay vẫn luôn ở lại bên đó đào tạo chuyên sâu. Thỉnh thoảng, hai người cũng sẽ liên lạc với nhau qua mạng xã hội. Hồi đó cô từ hôn với Lâm Chiêu, Tần Nghiên còn gọi điện thoại đường dài tới mắng đầu óc cô bị úng nước.

Khi đó cô một lòng một dạ với Cố Tắc Yến, tính tình quật cường, cãi nhau với Tần Nghiên xong còn bảo cô ấy đừng quan tâm tới chuyện của cô.


Rồi sau đó hai người không liên lạc với nhau một khoảng thời gian dài.

Lúc cô bị Cố Tắc Yến làm tổn thương mất hết tất cả hy vọng, Tần Nghiên có gửi tin nhắn tới hỏi cô dạo gần đây thế nào.

Cô trả lời, "Hết thảy vẫn ổn."

Khi đó, cô không nghĩ tới việc liên hệ lại với những người quen trong quá khứ, mỗi ngày đều sống cuộc sống mơ mơ hồ hồ, cũng không có chờ mong gì với tương lai.

Bây giờ, Tần Nghiên về rồi, Dịch Nhiễm lại có chút hưng phấn.

Cô đồng ý để Tần Nghiên dạy dỗ mắng mỏ mình, hơn nữa sẽ đảm bảo không cãi lại cô ấy dù chỉ một câu.

Lúc Trương Vân Xuân tới có mang lễ phục tới cho cô, Dịch Nhiễm thay váy, nhịn không được cười nói, "Bộ đồ này nhất định là do ba con chọn."

Trương Vân Xuân cười chải đầu cho cô, "Ba con nói mặc váy ngắn quá đầu gối dễ bị cảm lạnh."


Dịch Nhiễm trang điểm xong xuôi, tài xế dưới lầu lái xe đưa cô tới nhà họ Tần. Lúc xuống xe, Trương Vân Xuân có chút ngượng ngùng, "Lát nữa A Chiêu cũng tới, thằng bé nói với dì, buổi tối sẽ đưa con trở về."

Cô ngẩn ngơ lẩm bẩm, "Dì Trương à, là Lâm Chiêu hối lộ dì rồi sao?"

Trương Vân Xuân tức cười, "Hối lộ cái gì chứ, đứa nhỏ này con đúng là ức hϊếp người nhà mà. Lâm Chiêu đối xử với con rất tốt, đừng có mà nói xấu thằng bé."

Dịch Nhiễm thấp giọng làm nũng nói, "Con không có vậy đâu."

Dịch Nhiễm là một tay bà nuôi lớn, con nhóc này có tâm tư gì, Trương Vân Xuân đều hiểu rõ. Đương nhiên bà cũng biết Dịch Nhiễm có tâm tư ở phương diện kia với Lâm Chiêu, chỉ là đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, con bé không dám bước thêm một bước nữa.

"Được rồi, không có thì không có. Hôm nay chơi với Tần Nghiên cho vui vẻ vào."
"Đã rõ, tạm biệt dì Trương." Dịch Nhiễm vẫy tay với Trương Vân Xuân, đạp lên giày cao gót cẩn thận đi vào nhà họ Tần.

Mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Nghiên đang tiếp đón quan khách, đã nhiều năm không gặp, Tần Nghiên thay đổi rất nhiều. Mắt ngọc mày ngài, cách nói năng tự nhiên, cả người tản ra vẻ xinh đẹp tự tin tỏa sáng.

Nhìn thấy Dịch Nhiễm, Tần Nghiên thu hồi nụ cười, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt châm chọc, "Hoạ sĩ lớn của chúng ta tới rồi!"

Dịch Nhiễm mím môi cười, chỉ vào cô ấy, "Kỹ thuật diễn của cậu quá kém, đáng xấu hổ."

Tần Nghiên hừ lạnh một tiếng, bước tới dùng tay chọc vào trán cô, "Cậu còn không biết xấu hổ mà cười tớ, bây giờ tớ chỉ hận không thể dùng gậy đánh cậu thôi đấy."

"Cho cậu đánh tuỳ thích đấy, nhưng mà đừng có đánh vào mặt, mấy ngày nữa tớ còn phải đi ghi hình đó."
Nhìn dáng vẻ da mặt dày bây giờ của cô, Tần Nghiên đoán cô sống khá tốt. Trước kia hai người có gì nói nấy, vì thế cũng thẳng thắn, "Trước đó tớ nghe thấy vài lời đồn đại, bảo cậu sống không tốt chút nào, hại tớ lo lắng không thôi, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm hơn rồi."

"Ai truyền tin đồn đáng ghét vậy chứ."

"Còn có thể là ai nữa, Tôn Vân Thiến nhà họ Tôn đó, người năm đó theo đuổi Lâm Chiêu không ai ở Nam Thành là không biết. Sau khi cậu rời khỏi nhà, cô ta còn cười nhạo cậu không ít. Nhưng mà sau này nhờ có Lâm Chiêu và ba cậu dạy dỗ, cô ta mới thu liễm một chút. Cơ mà họ Cố và đứa con gái riêng nhà họ Lương kia ở bên nhau, cô ta lại lấy điều này chê cười cậu."

Vẻ mặt Dịch Nhiễm ngượng ngùng, "Đúng là rất buồn cười mà, khi đó tớ đã làm không ít chuyện không có mắt chút nào."
"Chuyện quá khứ không nói nữa, về sau vui vẻ lên. Tớ xem chương trình của cậu rồi, tranh vẽ đẹp hơn Lương Nặc kia nhiều. Ông già Tống Dương kia có phải nhận của ai thứ gì rồi không, sao dám trợn mắt nói dối với chứ?"

Từ trước tới nay Tần Nghiên lúc nào cũng bảo vệ cô bất chấp mọi thứ, Dịch Nhiễm nghe mà trong lòng ấm áp, lôi kéo tay cô ấy làm nũng, "Nhiều năm không gặp rồi, vậy mà nghe cậu mắng chửi người vẫn cảm thấy thân thiết quá."

"Đam mê gì vậy không biết." Tần Nghiên quở trách cô một câu, lúc này quản gia đi tới báo cáo tình hình.

"Tiểu thư, vị kia của Lương gia tới rồi."

"Lương Ngôn?" Tần Nghiên không nhịn được trợn mắt, "Tôi không gửi thiệp mời cho cô ta, cô ta chạy tới đây làm gì?"

"Lương tiểu thư nói, lão gia và phu nhân đã giúp cô ấy không ít, vậy nên hôm nay muốn tới cửa cảm ơn, cũng chúc phúc lão gia và phu nhân."
"À, trợ giúp cái gì chứ, lời khách sáo mà cũng tin. Lần trước buổi hoà nhạc của cô ta cũng chỉ tặng hoa dưới danh nghĩa tập đoàn thôi mà, cô ta đề cao mình quá rồi."

"Vậy..."

"Không tiếp. Ông đi nói với cô ta rằng, nhà họ Tần không chào đón cô ta."

Dịch Nhiễm lôi kéo tay áo Tần Nghiên, "Có phải quá mức rồi không?" Đương nhiên cô không hề đồng tình với Lương Ngôn, chỉ là cô cũng không hi vọng Tần Nghiên vì chuyện của cô mà khiến Tần gia chọc phải phiền toái.

"Tớ không sợ thì sao cậu phải sợ?" Tần Nghiên liếc cô một cái, "Vốn dĩ nhà họ Lương đã như mặt trời sắp lặn, mấy chú bác vô dụng của cô ta cũng chẳng coi trọng cô ta, có gì mà phải sợ."

Nói rồi, cô ấy lại không nhịn được mắng Dịch Nhiễm.

"Cậu nói cậu xem, ba cậu là người lợi hại cỡ nào, vậy mà cậu lại chẳng có chí khí gì, ở bên ngoài bị người ta bắt nạt thành như vậy. Còn Lương Ngôn kia căn bản chính là trà xanh! Lúc trước tớ nghe nói, cô ta và mẹ mình ghét bỏ Cố Tắc Yến là thằng nhóc nghèo nên vẫn luôn sỉ nhục anh ta, sau đó trực tiếp chia tay rồi đi du học, bây giờ có khi là coi trọng tiền đồ sự nghiệp của anh ta nên mới quay đầu ve vãn thôi, thật đáng ghê tởm."
"Dì Trương nói tớ chỉ biết ức hϊếp người nhà, thật ra rất đúng."

Tần Nghiên hừ lạnh, "Còn không phải vậy sao! Nói đến cùng cậu cũng bị chiều thành hư rồi, ba mẹ tớ dù có thương tớ thế nào nhưng cũng vì tương lai của tớ, ép buộc tớ học một đống thứ tớ không thích."

"Nhưng còn cậu, từ trước tới nay muốn gì có đó, chú Dịch yêu thương cậu, Lâm Chiêu che chở cậu, thật sự là mệnh quá tốt luôn đấy."

Đúng là mệnh tốt. Dịch Nhiễm nhớ tới ngày đó bị Lâm Chiêu lay tỉnh từ trong mơ, dáng vẻ kinh hồn bạt vía của anh khi nhìn mình.

Người như cô, sao có thể có được tình yêu tốt đến vậy được chứ.

Lúc này, không biết ai nói Lâm Chiêu tới. Dịch Nhiễm nghe xong có chút khẩn trương, mặt đỏ lên nói với Tần Nghiên rằng mình muốn đi toilet.

Tần Nghiên trừng cô một cái, mắng cô một câu không có tiền đồ.
Dịch Nhiễm chạy nhanh như chớp đi mất.

Khi còn nhỏ cô rất hay tới Tần gia chơi, cho nên vẫn nhớ đường. Xuyên qua hành lang đi tới toilet, đang sửa sang lại lớp trang điểm, lúc ra ngoài nghe thấy có người đang nói chuyện ngay hành lang.

"Cô nghe nói chưa, Dịch Nhiễm tới đây đấy."

"Không phải cô ta rời khỏi Dịch gia rồi sao? Nghe nói cô ta đang tham gia một cuộc thi vẽ tranh, đúng là rảnh rỗi tới phát điên, một thiên kim đại tiểu thư mà xuất đầu lộ diện tham gia chuyện này, cũng không sợ bị người ta chê cười."

"Nhắc tới cô ta làm gì, cô nghe nói Ngô Mộng về nước chưa. Nghe nói cô ấy và Lâm Chiêu trước đây là bạn cùng trường, quan hệ khá tốt, cũng không biết có thể tiến triển hay không."

"Nghe nói dì Ôn vẫn luôn tìm đối tượng kết hôn cho Lâm Chiêu, hiện tại Ngô Mông đang nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm đại học A, phương diện của hai người đều rất xứng đôi."
"Vậy Tôn Vân Thiến sợ là phải khóc ngất rồi!"

Dịch Nhiễm cũng không biết người tên Ngô Mộng. Cô có chút kinh ngạc, vậy mà hồi còn học đại học, Lâm Chiêu lại có quan hệ tốt với người khác phái.

Trái tim cô cảm thấy không thoải mái, nhưng lại biết bản thân không có tư cách để ý việc này, đầu óc ngây dại, lúc đi tới đại sảnh lại nghe được giọng nói của Lâm Chiêu.

"Đã lâu không gặp."

Dịch Nhiễm vội trốn đi.

Ngô Mộng nhìn anh cười nhạt, "Đúng là đã lâu không gặp, cậu thay đổi rất nhiều."

Lâm Chiêu không đáp lời, đối phương lại tiếp tục, "Mấy năm nay cậu sống thế nào?"

"Khá tốt."

Ngô Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, "Cậu vẫn giống như trước đây, nói rất ít." Dường như nghĩ tới chuyện cũ, lại khẽ cười, "Cũng chỉ có cô gái nhỏ kia thôi đúng không. Tôi còn nhớ lúc trước cậu nhận được một cuộc điện thoại đuổi tới bệnh viện, nhìn thấy cô bé đó dị ứng rượu nằm trên giường bệnh, cậu như thay đổi thành một người khác vậy."
"Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu tức giận."

Lâm Chiêu cụp mắt, trong mắt như đang hoài niệm về quá khứ.

Vẫn là dáng vẻ đó, khi đó Ngô Mộng đã biết, cô gái nhỏ dị ứng rượu kia chính là uy hϊếp duy nhất của Lâm Chiêu.

Nhưng mà sau này bọn họ xảy ra chuyện, cô ấy cũng nghe nói được một ít, lúc ấy lời đồn trong giới khá nhiều.

Chỉ là không biết sau này thế nào, lời đồn biến thành chia tay trong hoà bình, Lâm Chiêu ôm hết trách nhiệm lên người mình.

Lúc ấy tinh thần anh suy sụp, Ngô Mộng từng tới thăm anh một lần, cô còn nhớ dáng vẻ anh khi ấy, đôi mắt không có ánh sáng, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc.

Lúc đó cô ấy mới biết, thì ra một người mạnh mẽ kiên cường như anh cũng có lúc bị đánh bại.

"Lâm Chiêu, sau này cậu phải tìm được một người thật tốt, thật sự yêu cậu, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt."
Dịch Nhiễm không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó lại sinh ra sự ghen ghét.

Cô không thích ngữ khí nói chuyện của cô ấy và Lâm Chiêu, không thích cô ấy hỏi tới việc riêng của Lâm Chiêu, càng không muốn nghe cô ấy khuyên Lâm Chiêu tìm người con gái khác.

Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân như vậy có chút khủng bố, xoay người bỏ chạy.

Ngô Mộng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Chiêu, biết lời của mình khiến anh không thoải mái.

Thấy biểu tình của anh không đúng, Ngô Mộng vội đổi đề tài.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, tháng sau tôi đính hôn, cậu nhớ phải tới đấy. Viên Phong vẫn luôn nhắc đã lâu không gặp cậu, muốn trò chuyện với cậu."

"Nhất định."

Lúc nói chuyện với Ngô Mộng, Lâm Chiêu cố ý vô tình tìm kiếm thân ảnh của Dịch Nhiễm.

Anh nhìn thấy Tần Nghiên, trực tiếp đi tới hỏi xem Dịch Nhiễm đâu rồi.
Tần Nghiên có chút kinh ngạc, "Cô ấy nói đi toilet từ mười phút trước rồi, sao còn chưa trở về, không lạc đường đó chứ?"

"Hẳn là không đâu, anh đi tìm."

Lâm Chiêu đi một vòng tới toilet.

Cuối hành lang dài là một con đường nhỏ thông tới hoa viên, anh nhớ lại khi còn bé, Dịch Nhiễm rất thích tới hoa viên Tần gia chơi.

Nghĩ tới đây, anh lập tức đi về phía đó.

Bên cạnh xích đu trong hoa viên, anh thấy được Dịch Nhiễm.

Giờ phút này gió có hơi lớn, làn váy của cô bị gió thổi bay. Cô cảm thấy gió lớn cũng khá tốt, có thể khiến đầu óc cô được tỉnh táo.

Tại sao cô lại có thể có cảm xúc như vậy.

Dịch Nhiễm chán ghét bản thân mình.

Cô không có tư cách để ý, không phải sao?

Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, Dịch Nhiễm cả kinh, quay đầu nhìn lại đột nhiên thấy Lâm Chiêu đứng cách đó không xa, ánh mắt anh đen nhánh, đôi môi mím chặt, nhìn như đang cố gắng khắc chế điều gì.
Giọng nói Lâm Chiêu bình tĩnh, "Lại đây. Gió lớn."

Dịch Nhiễm không động đậy, thấy anh tiến lên lại lui về sau vài bước, mở miệng nói, "Anh đừng tới đây." Cô dừng một chút rồi nói tiếp, "Để em yên đi, sẽ làm chậm trễ việc anh tìm một cô gái tốt đấy."

Thân hình Lâm Chiêu khựng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, biểu tình mang theo vẻ nghiên cứu tìm tòi, "Em nghe thấy?"

Dịch Nhiễm hận không thể tát mình một cái, việc này nói ra không phải vác đá đập vào chân mình sao?

Dịch Nhiễm ngượng ngùng xoắn xuýt không nói nên lời, Lâm Chiêu chậm rãi tiến lên, dừng trước mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, anh cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy trên đỉnh đầu cô.

"Dịch Nhiễm."

Anh kêu tên cô, trong tiếng gió, giọng nói của anh lành lạnh, "Em muốn nói gì với anh?"

Mấy chữ ngắn ngủi nhưng đủ khiến Dịch Nhiễm nhận ra cảm giác áp bách trong đó.
Dường như anh đã trở thành thợ săn phát hiện ra mục tiêu, giờ phút này đang tạo áp lực ép con mồi đi vào khuôn khổ.

Dịch Nhiễm lui về sau một bước, anh cũng tiếp bước cô chậm rãi tiến lên.

Từ rất lâu trước kia, khi bắt đầu đã chính là anh chủ động.

Cô không kiêng nể gì hưởng thụ và tiêu xài sự yêu thương bao bọc của anh, cuối cùng còn cắm một dao vào lòng anh.

Trong thế giới của Lâm Chiêu, Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân chính là một vai phản diện. Nhưng trên đời này không có chuyện gì tốt như vậy, tại sao anh phải gánh vác hết thảy.

Hiện giờ, cô không nghĩ vậy nữa.

Một khi cảm xúc đã hoàn toàn bộc lộ thì không thể thu hồi được nữa.

Cô vươn tay, túm lấy tay áo Lâm Chiêu.

"Anh muốn nghe cái gì?"

Đồng tử của Lâm Chiêu khẽ run, thấy cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, trong mắt là sự chân thành thẳng thắn.
"Anh muốn nghe điều gì, em đều nói cho anh nghe."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại kiên định.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ cô ngượng ngùng với anh.

Lâm Chiêu đưa tay nắm lấy bàn tay cô.

Lòng bàn tay vẫn lạnh lẽo như cũ.

"Đi thôi, nếu còn ở đây nữa sẽ cảm lạnh đấy."

Bỗng nhiên anh đưa tay mơn trớn khoé miệng cô, "Trở về rồi chậm rãi nói cho anh nghe."

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng bán khuê nữ đi rồi ~