Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 17: Thật ra, cái gì cô cũng biết, chỉ là giả bộ không biết.




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Tắt điện thoại của Lâm Chiêu, Dịch Nhiễm ở phòng vẽ tranh một hồi lâu mới khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tại sao trước kia cô không phát hiện, Lâm Chiêu người này lại biết chọc tức người khác thế chứ.

Cô bình tĩnh trở lại, tự cho suy nghĩ của mình một lời ám chỉ.

Dù sao thì quà cũng đã tặng rồi, hai người bọn họ cũng không ai nợ ai gì nữa. Về sau cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô cứ yên tâm vẽ vời là được.

Bây giờ cô không có suy nghĩ kinh doanh gì hết, chỉ muốn yên ổn vẽ tranh mà thôi.

Nhưng cô không hề nghĩ đến, đúng là có một ngày Cố Tắc Yến biến thành âm hồn bất tán.

Ngày đó cô tới văn phòng như bình thường, Tiểu Trần phụ trách lễ tân giao một cái túi cho cô.

"Tiểu Dịch, có đồ cho cô này."

Dịch Nhiễm đi tới, nghi hoặc hỏi một tiếng, "Ai đưa thế?"


"Không biết. Nói là gửi cho cô rồi đi mất rồi."

Dịch Nhiễm nghi hoặc cầm túi đồ lên lầu, sau khi mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong, khuôn mặt lạnh lẽo.

Là một chiếc vòng tay cổ điển của T gia.

Bên trên còn có một tờ giấy nhỏ, chữ viết là của Cố Tắc Yến.

Nội dung còn rất buồn nôn.

[Từ hôm nay trở đi, nghiêm túc theo đuổi em.]

Cô cảm thấy rất buồn cười.

Trước kia lúc cô coi anh ta là ánh trăng là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời thì anh ta lại đối xử lạnh nhạt với cô. Bây giờ cô buông bỏ anh ta, anh ta lại nhớ mãi không quên.

Chẳng lẽ đúng như câu nói kia, không chiếm được mới là tốt nhất?

Tâm tình Dịch Nhiễm không có gì thay đổi, đặt đồ trở lại chỗ cũ rồi tìm một chỗ gửi đồ gửi trả trở lại.

Việc này không gây ảnh hưởng quá nhiều cho cô. Bây giờ Đại Mộng Tam Sinh đã chính thức ra mắt, độ hot trên mạng rất cao, nam chính Tuỳ Ngọc và nữ chính Nghê Thường được lên hot search rất nhiều lần.


Trên weibo còn có cuộc bỏ phiếu, số người tham dự rất cao.

Cũng không biết ai làm chuyện này, đặt cô và Đặng Vi ra so sánh PK.

PK xem hai nhân vật hai người vẽ ai xuất sắc hơn.

Ban đầu, fans của Đặng Vi rất nhiều, Dịch Nhiễm bị người ta treo lên đánh.

Rồi sau đó, gần đây trên weibo của Đặng Vi đăng một mẩu chuyện tranh ngắn tự vẽ, bởi vì phong cách vẽ bị giảm bớt, bị người ta mắng mỏ, hướng gió trên mạng bắt đầu thay đổi.

Dịch Nhiễm cực kỳ hoài nghi có người nào đó muốn khống chế dư luận.

[Đặng Vi hết thời rồi ư?]

[Không có cách nào cả, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chỉ có thể chết trên bờ cát mà thôi.]

[Hồi trẻ Đặng Vi cực kỳ nổi danh nhờ sự chăm chỉ, thật ra thiên phú cũng chỉ vậy thôi. Tôi cảm thấy có lẽ Nghê Thường chính là tác phẩm cuối cùng của cô ấy.]


[Tôi rất coi trọng Dịch Nhiễm, cơ sở vững chắc, phong cách lại có nét riêng, tôi thấy cô ấy có thể nổi.]

[Ha ha, + 1. Không phải nói cô ấy là người đi cửa sau sao, vậy Đặng Vi bị thay thế cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.]

...

Dịch Nhiễm không biết mấy người thổi phồng cô nhảy từ đâu ra, nói những câu này rõ ràng là kéo thêm thù hận cho cô mà.

Thời gian Đặng Vi ra mắt đã lâu, có phòng làm việc của riêng mình, cho nên ngày thường, số lần cô gặp được cũng chỉ trên đầu ngón tay. Nhưng hôm nay cũng không biết là làm sao, chưa gì ra khỏi cửa đã chạm mặt.

Ăn cơm trưa xong, Dịch Nhiễm ra khỏi nhà ăn. Hai ngày nay đồ ăn ở nhà ăn đều là món cô thích, bất tri bất giác cô cũng ăn nhiều hơn. Vì để tiêu cơm, cô vòng một vòng khá xa đi đường khác trở về phòng vẽ tranh, nào ngờ lại gặp được Đặng Vi.
Cô ta vừa ra khỏi văn phòng tầng 3, đôi mắt đỏ hoe.

Dịch Nhiễm ngẩn người, nơi này thường không có ai tới. Nhưng Lâm Chiêu lại khác, vì thế đã trở thành văn phòng của anh.

Lúc Đặng Vi thấy cô, biểu tình lập tức trở nên khác biệt.

Dịch Nhiễm thấy biểu tình đối phương không tốt cho lắm, tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.

"Chào cô Đặng."

Đặng Vi nghe xong, khoé miệng không nặng không nhẹ nhếch lên, "Không dám nhận."

Dịch Nhiễm: "..."

Đối phương hất cằm mở miệng, "Gần đây nhân khí trên mạng của cô không tồi."

Dịch Nhiễm à một tiếng nói tiếp, "So với cô Đặng đây thì vẫn chưa là gì, tôi còn đang trong quá trình học tập."

Đặng Vi nghĩ, cô gái này hoặc là không hiểu quy củ, hoặc chính là người tâm cơ thâm trầm. Chẳng qua là vừa mới bộc lộ tài năng lại không để tiền bối vào mắt như vậy, sớm hay muộn cũng phải chịu khổ thôi.
"Vậy học tập cho tốt, chúc cô đạt được thứ cô muốn." Đặng Vi lười biếng cười, hôm nay cô ta trang điểm đậm hơn ngày thường, đôi mắt đỏ rượu khiến người ta cảm thấy say mê.

Đặng Vi nói xong thì đi mất, Dịch Nhiễm không hiểu tại sao, lúc đi xuống lầu gặp phải Quý Dung. Chị ta hỏi cô có nhìn thấy Đặng Vi hay không, Dịch Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, Quý Dung là người phụ trách tuyên truyền của cô, không liên quan gì tới Đặng Vi cả. Cô cũng không nghĩ nhiều, nói cho chị ta biết vừa mới thấy Đặng Vi ở văn phòng tầng 3.

Dịch Nhiễm cũng không để việc này trong lòng, mãi cho tới khi Thẩm Nghệ Trúc nói cho cô biết, bây giờ tai tiếng của Lâm Chiêu và Đặng Vi truyền đi khắp nơi, cô mới hơi hoàn hồn.

Lúc nghe thấy tin tức này, Dịch Nhiễm còn đang vẽ tranh, nghe vậy, bút trên tay cũng rơi xuống.
"Sao có thể chứ, chị nghe nhầm rồi à?"

"Chị cũng không biết là thật hay giả, chỉ là tai tiếng này đã truyền đi khắp nơi rồi, có lẽ Lâm tổng sẽ xử lý ngay lập tức."

"Vì sao lại là hai người họ chứ?"

Lúc nói lời này, vẻ mặt Dịch Nhiễm không thể tin được. Cách Lâm Chiêu đối xử với Đặng Vi cũng không có gì đặc biệt, từ trước đến nay cư xử theo đúng công việc.

Thẩm Nghệ Trúc: "Trước kia cũng có người nói vậy, nói phàm là lúc Đặng Vi ở Sang Duy, Lâm tổng đều sẽ tới đây, nói rằng Lâm tổng đã yêu thầm cô ấy lâu rồi nên mới giao nhân vật Nghê Thường này cho cô ấy."

Dịch Nhiễm: "Lời này cũng vô căn cứ quá rồi đấy? Nói bậy sau lưng người khác, thật là quá đáng."

Thẩm Nghệ Trúc: "Nghe nói không lâu nữa bản điện ảnh Đại Mộng Tam Sinh chuẩn bị quay, nhà đầu tư sẽ tổ chức tiệc rượu, người tham gia đều là người trong giới, mọi người đang đánh cược xem Lâm tổng sẽ mang ai trong số hai người đi theo."
"Nào có gì hay để đánh cược chứ." Dịch Nhiễm thấp giọng nói một câu, chỉ cần Lâm Chiêu muốn, anh có thể mang tất cả mọi người trong phòng làm việc theo, đây không phải là vấn đề.

"Không phải hướng gió gần đây thay đổi quá nhanh sao?" Thẩm Nghệ Trúc thở dài, sau đó khôi phục tinh thần, "Dịch Nhiễm, bây giờ em thật sự rất tuyệt, người khen em càng ngày càng nhiều."

"Đúng là khá tốt, nhưng người mắng chửi cũng rất nhiều."

Dịch Nhiễm thở dài, "Em không thấy đọc mấy lời người ta cãi nhau."

Thẩm Nghệ Trúc, "Cũng không có cách nào, nơi nào có người nơi đó có khói thuốc súng, nhanh chóng hình thành thói quen đi."

Không chờ Dịch Nhiễm hình thành thói quen, khói thuốc này chưa gì đã đẩy lên đầu cô.

Lúc Trần Lực điều tra tai tiếng, Dịch Nhiễm bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cô bị Trần Lực gọi vào văn phòng, nửa đường gặp phải Quý Dung, còn có một đám chị em ngày thường quan hệ khá tốt với chị ta.

Quý Dung, "Tiểu Dịch à, không hiểu sao việc này lại lớn tới vậy. Trần tổng hình như rất tức giận đó."

Dịch Nhiễm yên lặng nhìn chị ta, vẻ mặt không có chút biểu tình nào.

"Ngày đó tôi chỉ nói với chị là tôi gặp cô Đặng ở văn phòng tầng 3."

"Tiểu Dịch à, việc này cô nói với tôi cũng vô dụng thôi, đ mà nói với Trần tổng và Lâm tổng kìa."

"Trời ạ, ai mà biết cô nói cái gì chứ! Bây giờ mọi người đều truyền tai nhau rằng thấy cô Đặng khóc lóc ra khỏi văn phòng Lâm tổng, quần áo còn không chỉnh tề. Chúng tôi cũng chỉ nghe thế biết thế, nào biết ngọn nguồn thế nào chứ, chỉ có thể chờ Trần tổng hỏi cho rõ thôi."

Một người bên cạnh cũng hát đệm theo, "Đặng Vi cũng thật thảm, gần đây dư luận trên mạng không tốt với cô ấy, lại còn bị người ta đâm dao sau lưng. Cũng phải, bây giờ là cơ hội hiếm có, người cạnh tranh nhiều như vậy, đương nhiên phải chọc một cái chứ."
Dịch Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, tức giận.

"Bình thường làm việc cũng không thấy mấy người tích cực như thế, truyền tai nhau tin đồn lại thật nhiệt tình."

Quý Dung nghe lời này lập tức thay đổi sắc mặt, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cay nghiệt.

"Cô bộc phát lửa giận với chúng tôi làm gì, cũng không phải chúng tôi muốn xử lý cô?"

"Trời ạ, Tiểu Dịch người ta có quan hệ, không sợ gì đâu."

Mọi người cười nói vui vẻ, Dịch Nhiễm có người chống lưng cũng đã trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ. Dịch Nhiễm đã làm ở đây được một khoảng thời gian, ngày thường không có ai chăm sóc để ý tới cô quá mức cả. Vừa rồi lúc Trần Lực tìm Dịch Nhiễm, sắc mặt xanh mét, thái độ nói chuyện cũng không tốt chút nào, bọn họ càng quá đáng không kiêng nể gì.
Dịch Nhiễm mặc kệ bọn họ, lập tức đi tới văn phòng Trần Lực.

Người kia ngồi ở vị trí, tay đan chéo nhau đặt bên môi. Vừa thấy Dịch Nhiễm, Trần Lực buông tay, lông mày nhíu lại.

"Sao lại thế này?"

Dịch Nhiễm kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói, "Tôi không biết, chuyện này không phải tôi tung tin."

Trần Lực cũng biết văn phòng toàn nữ sẽ gây tai tiếng, nhiều lắm là tin đồn nhảm, không thể coi là thật. Nhưng trước mắt dư luận đều không tốt lắm đối với hai vị hoạ sĩ này, đối với việc phát triển trò chơi trong tương lai cũng gây bất lợi.

"Dịch Nhiễm, gần đây trạng thái của Đặng Vi không tốt cho lắm."

Cô nghe xong cũng có chút hoảng hốt, sau đó mới ồ một tiếng.

"Cô... rất cố gắng, nhưng mà, thỉnh thoảng cũng phải chú ý cảm xúc của đối phương, dù sao hai người cũng đang cùng nhau phụ trách chung một hạng mục."
"Chuyện này tôi tin cô không phải người khởi xướng, nhưng sau này nói chuyện và làm việc vẫn nên cẩn thận một chút, nghĩ kỹ rồi mới làm."

Trần Lực không nặng không nhẹ nói vài câu, tuy rằng không trực tiếp phê bình nhưng Dịch Nhiễm vẫn cảm nhận được sự bất mãn của anh ta.

Tuy rằng cảm thấy mình rất oan uổng, nhưng cô cũng coi như một bài học, có thể thấy rõ mấy người Quý Dung là người thế nào.

Trần Lực còn muốn nói vài câu, điện thoại đột nhiên vang lên. Vừa nghe xong, vẻ mặt anh ta đã thay đổi, lại nhìn về phía Dịch Nhiễm, biểu tình trở nên phức tạp.

"Tiểu Dịch, Lâm tổng muốn đích thân xử lý chuyện này."

Anh ta thấy Dịch Nhiễm không hề tỏ ra kinh ngạc, khó xử hỏi, "Tóm lại trước kia cô và Lâm tổng có phải đã quen nhau rồi không?"

Dịch Nhiễm không biết trả lời câu này thế nào nên duy trì sự trầm mặc, không nghĩ tới lại càng khiến Trần Lực cảm thấy bất ổn.
"Vậy... mấy lời nói kia của tôi cô đừng để trong lòng, tôi thấy cô còn nhỏ tuổi nên muốn truyền thụ kinh nghiệm làm việc cho cô thôi."

Dịch Nhiễm gật đầu, "Cảm ơn Trần tổng chỉ bảo."

Trần Lực: "..."

Càng ngày anh ta càng cảm thấy luống cuống, phải làm sao bây giờ?

Trần Lực lái xe đưa Dịch Nhiễm tới tổng bộ Sáng Thế, sau khi nhìn cô đi vào, anh ta càng thấp thỏm.

Dịch Nhiễm đi vào thang máy, có kinh nghiệm lần trước, lần này cô thuận lợi hơn rất nhiều, theo đúng lưu trình đi vào văn phòng của Lâm Chiêu.

Sau khi vào trong, anh ngẩng đầu liếc cô một cái, thấy cô đứng yên trước cửa, mở miệng bảo cô vào trong.

Dịch Nhiễm đi tới trước mặt anh, cách một bàn làm việc, Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn cô rồi nói, "Giải thích chút đi."

"Em cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ đơn giản là em nói với người khác rằng em gặp Đặng Vi ở văn phòng."
Lâm Chiêu buông bút, tay đan chéo đặt trên bàn, dáng vẻ nghiêm túc.

Đôi mắt Dịch Nhiễm khẽ run, "Không phải anh cũng tin là em lan truyền tin đồn đấy chứ?"

Lâm Chiêu không trả lời ngay, vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.

Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy bản thân oan uổng vô cùng, cô chỉ tuỳ tiện trả lời câu hỏi của người ta, bây giờ thì hay rồi, chậu nước bẩn đổ hết lên người cô.

"Em không nhàm chán tới thế đâu, anh nghe mấy lời đồn đại đó mà xem, khó nghe thật sự, còn nói quần áo cô ấy không chỉnh tề ra khỏi văn phòng của anh."

Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, Dịch Nhiễm không chú ý tới biểu tình của anh ngày càng trở nên thâm sâu khó đoán.

Dịch Nhiễm thấp giọng nói thầm, "Cho dù em muốn lan truyền, nhất định sẽ sáng tạo cho anh một câu chuyện thật đẹp."

"Dịch Nhiễm." Ánh mắt Lâm Chiêu sâu thẳm, biểu tình ngày càng nguy hiểm.
"Em... muốn tạo thế nào?"

"Thì... nói hai người rất xứng đôi, về sau nhất định sẽ hạnh phúc."

Lâm Chiêu nhắm mắt lại.

"Em rất biết cách tạo chuyện xưa cho anh đấy."

Dịch Nhiễm cảm nhận được anh không vui, rời tầm mắt, thấp giọng nói, "Em biết giữa hai người không có gì cả, cô ấy không phải kiểu người anh thích."

Đồng tử Lâm Chiêu khẽ run lại ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt lúc này mới hoà hoãn.

"Em biết anh thích kiểu gì?"

Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm anh, ánh mắt chân thành tha thiết, "Trên thế giới này có rất nhiều cô gái tốt, có nhiều thời gian tiếp xúc sẽ gặp được người thích hợp."

Hô hấp của Lâm Chiêu cứng lại, không biểu hiện ra sự khác thường. Anh thong thả ung dung cất đồ trong tay, đứng dậy đi tới trước mặt cô, Dịch Nhiễm lùi một bước, Lâm Chiêu lại tiến tới một bước.
"Em rất quan tâm tới vấn đề cá nhân của anh."

Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, ánh mắt anh rất lạnh, cô vội rời tầm mắt, chuyển đề tài sang chuyện khác.

"Em chỉ tuỳ tiện nói thôi mà."

Lâm Chiêu biết tính cách của cô, cũng không ép hỏi, ngược lại nói, "Mấy ngày nữa có tiệc rượu của Đại Mộng Tam Sinh, em đi cùng anh."

Dịch Nhiễm nghĩ tới câu nói trước đó của Thẩm Nghệ Trúc. Cô sợ người khác cảm thấy mình đi cửa sau, vội nói, "Anh đưa cô Đặng đi đi, cô ấy có kinh nghiệm hơn."

"Cả hai người đều đi."

Dịch Nhiễm: "..."

Thật ra anh rất bình tĩnh.

Đây là chuyện công việc, cô cũng không thể tuỳ hứng nói không đi được. Trước khi đi, Lâm Chiêu bảo cô chuyên chú vẽ tranh, không cần để ý tới cái gì khác. Mấy lời đồn đại cứ vậy mà qua, không nghĩ tới, vừa mới trở lại Sang Duy đã nhận được tin tức, Quý Dung và mấy người nhóm cô ta toàn bộ đều bị điều đi rồi, nhóm phụ trách tuyên truyền của cô sẽ thay người mới hoàn toàn.
Lúc Thẩm Nghệ Trúc nói tới đây, vẻ mặt cũng không dám tin.

"Vừa rồi cô Đặng tới Sang Duy, nghe nói Quý Dung đã cầu xin cô ấy rất lâu, mong cô ấy đừng truy cứu trách nhiệm."

Dịch Nhiễm líu lưỡi, "Sao mọi chuyện lại thành thế chứ? Không phải buổi sáng bọn họ còn chờ xem náo nhiệt của em sao?"

"Nghe nói có người đứng ra xác nhận, cô Đặng cũng rất có ý tứ, khẳng định chính là Quý Dung lan truyền tin đồn, bây giờ mọi người không ai nói em nữa đâu Dịch Nhiễm."

Dịch Nhiễm cũng không cảm thấy Đặng Vi có ý tốt với cô tới mức nguyện ý ra mặt nói chuyện thay cô. Trên đường đi toilet, cô lại gặp phải Đặng Vi. Cô ta vừa tẩy trang, cụp mắt, đường cong mắt vô cùng xinh đẹp.

Dịch Nhiễm lễ phép chào hỏi một câu, vừa định đi vào, Đặng Vi đã lên tiếng.

"Tiểu Dịch, hôm nay bán cho cô một nhân tình."
Dịch Nhiễm mở to hai mắt, lúc nhìn về phía cô, Đặng Vi còn đang cong môi cười nhạt.

"Về sau... cô phải nhớ tới tôi đấy!"

Cô ta nói xong thì xoay người rời đi, Dịch Nhiễm nghe thấy lời này, trong lòng bất ổn.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là có phải Lâm Chiêu đã nói gì đó với Đặng Vi hay không, sao cô ta lại thay đổi đột ngột như vậy.

Ngày tiệc rượu diễn ra, Trương Vân Xuân mang quần áo tới. Thay quần áo trang điểm xong xuôi, Lâm Chiêu lái xe tới.

Dịch Nhiễm nhìn dáng vẻ Trương Vân Xuân cười vui sướng thì có chút bất đắc dĩ.

Nụ cười này không hiểu sao lại giống như đưa cô xuất giá vậy.

Lên xe, Dịch Nhiễm liếc người bên cạnh một cái, "Em có thể tự gọi xe mà."

Vấn đề này bị anh làm lơ.

Dịch Nhiễm nghẹn lời, lại nói, "Anh đã tìm cô Đặng à?"

Lâm Chiêu cho cô chút sự chú ý.
"Chỉ là... cô ấy đột nhiên thay đổi như người khác vậy, không phải là anh... gõ đầu cô ấy đấy chứ?"

Thật ra cô muốn nói là uy hϊếp, nhưng nghĩ lại một chút rồi tìm từ khác.

Không khí trong xe giống như ngưng tụ, Lâm Chiêu liếc mắt nhìn cô, biểu cảm có chút thâm sâu.

"Cần thiết không?" Anh hỏi.

Biểu tình Dịch Nhiễm ngượng ngùng.

"Anh nói không cần... vậy thì không cần."

Cô cúi đầu, không nhìn anh nữa.

Lâm Chiêu thu hồi tầm mắt.

Người khác đều biết.

Thật ra cô cũng biết, chỉ là giả bộ không biết.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Chiêu: "..."

Dịch Nhiễm: "Sợ quá, giả ngu thôi."

Cố Tắc Yến: "Quà bị trả về thì chuẩn bị quà mới."