Thiên Văn

Chương 4: Oan nghiệt




Trong bóng đêm, tôi và hắn giằng co quyết liệt, cả hai đều ra sức tấn công vào những chỗ hiểm của nhau, một bên là tiếng nước sông chảy siết, một bên lại là tiếng thở hổn hển của đối phương.

Lúc này mới hơn tám giờ tối, khắp nơi trên phố đèn điện sáng rực, xe của Phùng Siêu chầm chậm hòa cùng dòng xe nườm nượp như mắc cửi. Điều này tuy có lợi cho tôi chủ động theo dõi, nhưng lại cũng dễ bị phát hiện.

Tôi liên tục trở mình hết bên trái rồi bên phải, mở to mắt quan sát thật kỹ, cả quãng đường không có gì bất thường, cũng không phát hiện thấy có ai theo dõi. Xe của Phùng Siêu đi với tốc độ ổn định theo con đường Sĩ Anh hướng về phía nam, cuối cùng tiến vào sân Sở Công an thành phố.

Nhìn anh cắp cuốn sổ danh sách người phúng viếng, vội vã bước lên cầu thang, một sự ấm áp lan tỏa tâm hồn tôi. Phùng Siêu quả là nhiệt tình, chưa gì anh đã muốn bắt tay vào điều tra ngay. Tôi dặn tài xế dừng xe tại điểm đón trả khách gần đó, kéo cửa kính trước lên để cách âm rồi rút điện thoại ra gọi cho Phùng Siêu. Sau khi anh bắt máy, tôi cố tình ngáp vài cái, hỏi anh với vẻ ngái ngủ:

- Anh về đến nhà chưa?

Phùng Siêu vui vẻ trả lời:

- Chưa, anh vừa về đến đơn vị, đang định nghiên cứu qua để nắm rõ tình tiết vụ án. – Rồi anh hỏi tôi đang làm gì.

Tôi vội che điện thoại, trả lời:

- Em vừa tắm xong, đang nằm trên giường, sắp ngủ rồi. Em biết anh rất quan tâm đến chuyện này nhưng cũng đừng làm quá sức, chẳng nhanh chậm gì một hai ngày, anh mau về nhà đi.

Trong ống nghe vang lên tiếng cười sảng khoái của Phùng Siêu:

- Ha ha, lần đầu tiên thấy em dịu dàng như vậy. Được, anh biết rồi, anh sẽ về ngay, cúp máy đây nhé.

Vì gần đó không có chỗ đậu xe thích hợp, mà taxi lại không thể dừng quá lâu ở điểm đón trả khách nên tôi đành xuống xe. Lúc trả tiền, tôi thấy tài xế nhìn tôi đầy nghi hoặc, chắc tại anh ta không hiểu nổi kiểu trang điểm và ăn mặc chẳng giống ai của tôi, lại còn đi theo dõi một cảnh sát nữa chứ. Đứng tại chỗ quan sát xung quanh, không phát hiện thấy điều gì bất thường, tôi liền nhanh chóng băng qua đường, đi đến công viên Cổ Tháp đối diện với Sở Công an.

Công viên Cổ Tháp với siêu thị Đại Nhuận Phát, diện tích rất rộng, bao gồm cả quần thể kiến trúc chùa Đại Quảng Tế đời nhà Liêu, thông với bảo tàng Cẩm Châu ở phía bắc, tạo thành một quần thể vui chơi giải trí ngoài trời quy mô lớn. Cổ tháp chùa Đại Quảng Tế nằm sừng sững giữa công viên, được những ngọn đèn cao áp xung quanh hắt bóng sáng rực, càng tăng thêm vẻ linh thiêng huyền bí trong màn đêm bí ẩn.

Lúc này, công viên đông nghịt người đến hóng mát, ai cũng nói nói cười cười rộn rã, đối lập hẳn với cảnh tĩnh mịch của cổ tháp. Tôi không vào trong mà chỉ đứng ở ngoài, lặng lẽ ngắm nhìn ngôi tháp. Bức tranh của cậu mô tả khu thành cổ Cẩm Châu với hình ảnh cổ tháp nằm ở chính giữa, căn nhà nơi bốn chiến sĩ vây quanh nằm một bên, theo như kiến trúc bên ngoài có lẽ đó chính là chùa Đại Quảng Tế.

Trong đầu tôi thoáng hiện ra một liên tưởng kỳ lạ, tại sao bốn chiến sĩ ấy lại tách đoàn đến mai phục ngoài cổng chùa, lẽ nào bên trong có đội quân của Quốc Dân đảng ẩn nấp, có phải họ đang thám thính tình hình quân địch không?

Tôi ngồi trên ghế đá trước cổng công viên, phẩy tay nhè nhẹ giả vờ như đang hóng mát, rồi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa chú ý quan sát mọi động tĩnh trong sân Sở Công an.

Hơn chục phút sau, Phùng Siêu bước ra khỏi tòa nhà làm việc, khởi động xe và bắt đầu chuyển bánh. Tôi vội đứng dậy bắt chiếc taxi đang chờ khách ở gần đó, tiếp tục bám theo.

Suốt quãng đường không có gì bất thường. Mãi đến lúc nhìn thấy xe của Phùng Siêu tiến vào khu chung cư, tôi mới ý thức được rằng anh sắp về đến nhà.

Phùng Siêu là người đàn ông độc thân, bố mẹ ở ngoại ô thành phố, một mình anh sống trong khu chung cư Lục Uyển bên hồ Linh Hà. Khu chung cư Lục Uyển là công trình góp vốn xây dựng của Sở công an, được hoàn thành hồi tháng ba, hầu như chưa có người ở, phía dưới tòa nhà chất đầy rác thải xây dựng, gần như không còn chỗ đỗ xe, đèn đường xung quanh cũng chưa lắp xong, nằm chất đống ngổn ngang.

Tôi xuống xe trước một đoạn ngắn, men theo chỗ bóng tối được hắt ra từ những bức tường và tòa nhà cao tầng, cố không gây ra tiếng động, chầm chậm bám theo Phùng Siêu. Tôi thấy anh dừng xe ở cửa ngân hàng Cẩm Châu gần đó, vai khoác túi xách, kẹp cuốn sổ danh sách người phúng viếng dưới nách, sải bước về nhà.

Tôi khẽ gật đầu, chắc công việc tối nay đến đây là đủ rồi. Nhưng khi tôi đang định quay về thì bỗng khựng lại. Hình như ở phía xa xa vừa lóe lên một đốm sáng rồi đột ngột tắt ngấm, trả lại bóng tối cho màn đêm.

Nhiều năm rèn luyện trong nghề cảnh sát hình sự giúp tôi có sự nhạy bén tuyệt vời với ánh sáng, âm thanh và những vật chứng nhỏ. Dựa vào kinh nghiệm, đại não tôi bắt đầu phân tích rất nhanh, đốm sáng đó phát ra mà không hề có tiếng động, lại xuất hiện giữa màn đêm nên nhìn rất rõ, hơn nữa lại nằm ở vị trí tương đối thấp, vừa lóe lên đã vụt tắt, giống như ánh sáng từ bật lửa.

Lẽ nào là bọn chúng, những hung thủ chưa biết mặt?

Tôi vừa mừng vừa lo, vội núp sau một đống rác cao như núi, định thần lại, sau đó khom lưng, hai tay nâng tấm ván lên, từ từ thò đầu nhìn về phía đốm sáng vừa phát ra.

Phía bên trái cách chừng 30 mét là một dãy ki-ốt chợ mới xây giáp mặt đường, với tấm kính chắn lớn có những vệt sơn trắng dọc ngang đủ kiểu. Phía trước mặt là vỉa hè đang xây dở, gạch lát đường chất đống hai bên, chắc là chẳng có gì.

Tôi chợt nghĩ có lẽ đó là ánh sáng phản chiếu qua tấm kính chắn, nên nhẩm tính góc độ phản xạ ánh sáng, đồng thời cẩn thận xoay người nhìn về phía góc phải đối diện. Đó là quảng trường công viên nằm trong khu chung cư, có sân bóng rổ lớn, chính giữa dựng bốn bức tượng khổng lồ, trong bóng tối không nhìn rõ chúng có hình gì.

Đợi một lúc cho đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, tôi nhận ra có một bóng đen đang nấp sau một trong số bốn bức tượng, thò nửa người ra ngoài, đầu vẫn không ngừng ngó quanh quất. Trên tấm kính chắn đối diện, thỉnh thoảng lại lóe lên đốm sáng mờ mờ, rung rung, lúc ẩn lúc hiện. Lúc này, Phùng Siêu đã sắp bước đến chân cầu thang tòa nhà, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường phía sau lưng.

Thời cơ không thể bỏ lỡ, tôi quyết định ra tay trước, nhẹ nhàng nhón chân chạy nhanh về phía quảng trường công viên. Mới chạy được nửa chừng, tôi đã thấy bóng đen đó động đậy, sau đó chạy rất nhanh về phía ngược lại, cũng không gây tiếng động gì, chắc chắn đối phương đã phát hiện ra tôi. Tôi chửi thầm: “Thằng khốn, định bỏ chạy sao, đúng là mày rồi!” rồi tăng tốc đuổi theo, bám sát đến tận cổng sau khu chung cư.

Khu chung cư Lục Uyển được xây dựng sát bờ sông, phía sau là con sông Linh Hà chạy dọc thành phố Cẩm Châu. Tôi nhìn thấy bóng đen lao qua bụi cây thấp, rồi bất ngờ nhảy xuống từ bờ đê cao chừng 2 mét, tiếp đó vọng lại một tiếng chửi “mẹ kiếp”, có vẻ như hắn bị thương ở chân. Nghe giọng nói rõ ràng là đàn ông, nhưng tạm thời chưa thể đoán được ở độ tuổi nào.

Tôi tiếp tục đuổi theo. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nhảy từ độ cao như vậy xuống, gót chân tôi vẫn bị va đập khá đau, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo trong bụng.

Dưới bờ đê là con đường bê tông hẹp, men sát bờ sông. Con sông Linh Hà đang cuồn cuộn chảy, những con sóng ồ ạt vỗ bờ, lấp loáng ánh trăng.

Tôi nghiến răng day gót chân, nhìn sang hai bên, thấy bóng đen đang tập tễnh bỏ chạy, tốc độ vẫn không hề giảm, hắn đã vượt qua đình hóng mát cách đó không xa, nhanh chóng chạy về hướng bắc.

Tôi nhịn đau đứng thẳng người lên, cố hết sức rượt theo. Đuổi được hơn một trăm mét, khoảng cách hai bên dần thu hẹp lại, từ đây tôi có thể nhận rõ hắn. Qua vóc dáng có thể đoán hắn là một gã đàn ông gầy gò, thấp bé.

Tôi tăng tốc áp sát đối phương rồi đưa tay phải ra tóm lấy cổ áo hắn giật mạnh về phía sau.

“Soạt!” một tiếng, cổ áo đã bị xé rách, hắn vẫn lao mạnh về phía trước khiến tôi loạng choạng suýt ngã, nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể chạy thêm được nữa.

Gã đàn ông đó gầm lên một tiếng rồi đột ngột quay người lại, giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt tôi. Tôi vội buông tay, cúi người tránh cú đấm, tiếp đó vung hai tay kẹp chặt cổ tay, lấy đà quật hắn sang một bên.

Trong khi vật lộn, nhờ ánh trăng mà tôi nhìn rõ được mắt đối phương – hắn khoảng chừng 30 tuổi, tóc cua ngắn, mũi quặp, mặt dài.

Hắn ta lảo đảo mấy bước mới đứng vững, quay người lại nhìn tôi đầy hầm hè, sau đó thở hắt ra, lẩm bẩm chửi một câu: “Mày muốn chết à?” rồi lại tiếp tục xông lên. Tôi không chịu thua, đỡ đòn rồi quật hắn thêm lần nữa.

Cảnh sát hình sự trông thì có vẻ oai phong lắm, nhưng thực tế trừ lúc bất đắc dĩ ra, bình thường rất ít khi một đối một với tội phạm, dù là đi tuần hay bắt tội phạm cũng đều có đồng đội, lại còn được trang bị đầy đủ vũ khí như súng, dùi cui…

Mặc dù trong bụng rất run sợ, nhưng cũng may võ nghệ của tôi không đến nỗi nào, hơn nữa gã đàn ông này cao khoảng 1m68, người cũng tầm tầm, dù hắn có khỏe hơn thì cũng đang bị trẹo chân nên tôi không hề yếu thế. Trong bóng đêm, tôi và hắn giằng co quyết liệt, cả hai đều ra sức tấn công vào những chỗ hiểm của nhau; một bên là tiếng nước sông chảy xiết, một bên lại là tiếng thở hổn hển của đối phương.

Đúng lúc này, lợi dụng sơ hở của tôi, hắn liền hất mạnh tay, lùi lại phía sau lấy đà vài bước rồi nhảy tùn xuống sông Linh hà, sải tay bơi nhanh về phái bờ bên kia. Tôi chửi với theo một câu “Đồ khốn!” rồi vội chạy về phía bờ sông. Theo phản xạ tôi cũng vung hai tay ra trước, nhưng cuối cùng cũng kịp ngăn mình không vì kích động mà nhảy theo hắn xuống sông.

Điên quá đi mất, tôi không biết bơi!

Nhìn hắn bơi mỗi lúc một xa, tôi tức đỏ mắt, mấy lần định rút súng ra bắn. Nhưng không được! Bây giờ chính phủ đang quản chặt việc cảnh sát sử dụng vũ khí, nếu chẳng may bắn chết người thì không những mất đầu mối mà tôi chắc chắn cũng sẽ bị xử lý. Mà cho dù chỉ bắn bị thương, nhưng nhỡ may hắn yếu quá mà bị chết đuối thì tôi cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Tôi bực tức dậm chân lắc đầu, trong bụng thầm trách mình đúng là đồ con vịt! Lại còn Năm Quân Lệnh Cấm chết tiệt kia nữa, cảnh sát mang súng chỉ để giương oai sao? Nghĩ đến đây, tôi lại tự trách móc mình hồ đồ, sao không sớm rút súng khống chế hắn chứ.

Tôi chỉ biết đứng nhìn gã đàn ông lùn tịt đó trèo lên bờ đối diện, hắn còn quay đầu làm động tác ra chiều đắc ý, sau đó nhanh chóng trèo lên đê, chui vào lùm cây rồi mất dạng.

Không biết làm thế nào, tôi đành thở dài bất lực, miệng lẩm bẩm chửi thầm, lết đôi chân sưng phồng quay về khu chung cư Lục Uyển.

Sau một hồi tìm kiếm, tôi nhặt được mẩu thuốc lá mà gã đàn ông khi nãy vứt bên cạnh bức tượng. Tôi kẹp chặt điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay quan sát, đầu lọc màu trắng, là loại thuốc Trung Nam Hải. Tôi cố gắng không chạm vào đầu lọc, cẩn thận nhét vào túi áo. Có thể kết quả kiểm tra dấu vân tay sẽ giúp tôi tìm ra được đối tượng đó là ai.

Do tâm trạng hết sức buồn chán, tôi không bắt xe mà đi bộ về, dù sao chỗ này cách nhà tôi không xa, tôi có thể tranh thủ vừa đi bộ vừa sắp xếp lại những chi tiết đang chằng chịt trong đầu.

Suốt cả quãng đường, tôi cứ suy nghĩ mãi, gã đàn ông đó chắc chắn là đang theo dõi Phùng Siêu, xem ra phán đoán của tôi hoàn toàn chính xác, luôn có đối tượng nào đó đi theo tôi. Nhưng tại sao lúc trên đường lại không thấy xe bám theo chứ, lẽ nào đã sơ ý bỏ sót? Về đến khu chung cư, tôi vẫn trèo vào từ đằng cửa sổ, tránh để bố mẹ nghi ngờ.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi lên giường nằm vật vã mãi, gót chân vẫn nhức buốt, không thể ngủ được. Tôi thầm tính, kế hoạch của mình cũng coi như là thành công, hung thủ giấu mặt đã chuyển hướng sang theo dõi người bên cạnh tôi. Còn về trận giao tranh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán lúc nãy, có thể với cách ăn mặc của tôi hắn sẽ không nhận ra, tuy nhiên từ nay về sau cần làm việc thận trọng hơn nữa.

Trận đuổi bắt và vật lộn với hung thủ lúc nãy làm tôi tiêu hao khá nhiều sức lực, nghĩ mãi… nghĩ mãi… hai mắt bắt đầu sụp xuống, đầu óc mụ dần đi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ hết sức chập chờn, trước mắt tôi cứ liên tục hiện ra các khuôn mặt, lúc thì là cậu tôi, lúc thì là La Viễn Chinh, lúc lại là gã tài xế xe bán tải, rồi có lúc còn cả gã đàn ông thấp lùn. Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt vô cảm, mồm mấp máy như đang nói điều gì đó, nhưng tôi lại không thể nào nghe thấy tiếng của họ được.

Trong giấc mơ cuối cùng, tôi chợt thấy gã đàn ông thấp lùn đi đến trước mặt tôi, thắp một nén nhang, cứ thế nhìn tôi cười và ra dấu một động tác kỳ quặc, nét mặt lộ rõ vẻ coi thường. Trong giấc mơ, tôi điên cuồng chửi rủa hắn, còn hắn thì cứ thế đứng cười.

Tôi mơ hồ cảm thấy điều gì đó bất ổn, chẳng lẽ…

Chưa kịp phân tích thêm điều gì thì hồi chuông cửa dồn dập đã kéo tôi trở về với hiện thực. Tôi giật mình mở mắt, thở hồng hộc, toàn thân vã mồ hôi, cực kỳ khó chịu. Tiếng mẹ tôi từ phòng khách vọng lại:

- Ai đấy… à à… cửa mở rồi đấy!

Tôi đưa tay quệt mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã ló rạng, những tia nắng nhẹ hắt vào trong phòng, trời đã sáng.

Một lúc sau, tôi nghe thấy phía dưới có tiếng của đội trưởng Mã Vân Vĩ:

- Thưa bác, Tiêu Vi có nhà không ạ?

Tôi sững người, thấy hơi lạ, nhưng cũng không kịp nghĩ gì nhiều, vội ngồi dậy mặc bộ quần áo ngủ, vuốt vuốt mái tóc, mở cửa phòng bước ra. Mã Vân Vĩ mặc thường phục, đi giầy da, đứng trong phòng khách; vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc, phía sau là rất đông các đồng chí khác. Tôi không thấy bố đâu, chắc có lẽ ông ra ngoài tập thể dục rồi, còn mẹ thì đang bận rót trà mời khách. Mới sáng sớm, bọn họ đã tề tựu đông đủ ở nhà tôi chẳng biết để làm gì chứ, lại còn không kịp thay cả giày, chẳng lẽ vụ án đã có tiến triển?

Mặc dù trong lòng đầy thắc mắc, tôi vẫn loạng choạng dò dẫm từng bước về phía trước, hỏi bằng một giọng bình tĩnh nhưng cũng mang ý dò la:

- Đội trưởng Mã đến đấy ạ?

Mã Vân Vĩ không nói gì, chỉ nheo mắt lại, chăm chú nhìn tôi. Hai nữ đồng chí trong đội rất tự nhiên đến bên cạnh, đỡ tay, dìu tôi ngồi xuống ghế sô-pha, sau đó đứng sang bên cạnh, hai tay đặt lên vai tôi cũng hết sức tự nhiên.

Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy không được thoải mái lắm, liền hỏi một câu:

- Đội trưởng Mã, là… là anh đến phải không ạ?

Mã Vân Vĩ từ từ tiến đến trước mặt tôi, ôm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi lạnh lùng hỏi:

-Tiêu Vi, tối qua cô ở đâu?

Câu hỏi bất ngờ kiến tôi sững người lại, không nghĩ gì, tôi buột miệng nói luôn:

- Tất nhiên là tôi ở nhà rồi.

Đúng lúc này, chợt tôi nhận thấy có ba đồng chí trong đội đang nhẹ nhàng áp sát phía sau, trong khi một số khác lại lao vào phòng ngủ của tôi.

Ánh mắt Mã Vân Vĩ ánh lên vẻ lạ lẫm, đoạn anh cười mỉm, kéo dài giọng, nói:

- Ở nhà… ở nhà… vậy thì tốt, vậy thì tốt… - Nói xong, anh ta đưa tay phải lên che miệng ho vài tiếng.

Như nhận được thông báo, ba đồng chí phía sau lập tức xông lên, sáu cánh tay cùng lúc vặn chặt hai bả vai và tay ấn tôi xuống ghế sô-pha, hai nữ cảnh sát bên cạnh dùng chân ấn đùi tôi xuống, rồi lục soát quanh người tôi.

Tôi vừa ngỡ ngàng vừa bực tức, liền kêu ầm lên:

- Người… các người làm gì đấy? – Tôi cố sức giãy giụa, nhưng bị nhiều người giữ như vậy, sao có thể thoát ra được.

Lúc này mẹ tôi vừa từ trong bếp bước ra, trên tay đang bưng ấm trà, thấy cảnh tượng đó thì đứng ngây ra không biết phải làm gì.

Một đồng chí từ phòng tôi xuống, ôm bộ quần áo của mẹ mà tối qua tôi mặc, lại đem cả súng ra nộp cho Mã Vân Vĩ.

Mã Vân Vĩ đưa tay đỡ lấy, nhanh chóng gỡ băng đạn ra, quay đầu nhìn tôi, khẽ nói:

- Tiêu Vi, tối qua đã xảy ra vụ án mạng ở một khu chung cư trong thành phố, chúng tôi có đủ bằng chứng nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án. Sau khi xin ý kiến chỉ đạo của Đảng ủy Sở Công an, chúng tôi quyết định tạm đình chỉ mọi chức vụ của cô, đề nghị cô hợp tác cùng cơ quan công an tiến hành điều tra.

Tôi ngớ người, không kịp đoán ra điều gì, vội vàng thanh minh:

- Đội trưởng Mã, anh… anh đùa gì thế, anh nghi ngờ tôi giết… giết người á? Tôi thực sự…

Mã Vân Vĩ giơ tay ra hiệu cho tôi ngưng lại, sau đó cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói rõ ràng từng tiếng một:

- Tiêu Vi, có thật cô không nhìn thấy gì không?

Nghe đội trưởng hỏi thẳng thừng như vậy, tôi cứng lưỡi không biết nói gì, chỉ ngồi như trời phỗng trên ghế, nhưng trong đầu tôi đang tổng hợp phân tích mọi dữ kiện hết sức nhanh chóng: Bọn họ làm sao biết được mắt tôi đã hồi phục, rốt cuộc tối qua đã xảy ra vụ án mạng gì, tại sao lại liên quan đến tôi? Liên tưởng đến những sự việc kỳ lạ chết người liên tiếp xảy ra gần đây, tôi bỗng có linh cảm chẳng lành, lẽ nào lại liên quan đến mảnh da người của cậu?

Nghĩ đến đây, tôi hiểu sự việc đã bị lộ, không nên tiếp tục giấu giếm mà cũng không thể giấu giếm được nữa, chắc chắn phải nói thật cho Mã Vân Vĩ biết, nhưng bây giờ thời gian và địa điểm đều không thích hợp, phải tìm cơ hội nào đó chỉ có mình đội trưởng thì mới ổn. Xem ra, bí mật của tôi lại phải chia sẻ với một người nữa.

Quyết định xong, tôi dần bình tĩnh trở lại, không giãy giụa nữa, tiếp tục đóng giả là một người mù, ánh mắt nhìn xa xa, lắc đầu, nói:

- Đội trưởng Mã, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm, bây giờ tôi sẽ đi cùng mọi người, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh sau.

Nghe tôi nói vậy, Mã Vân Vĩ nhìn tôi thăm dò một lúc, khẽ gật đầu, giơ tay ra hiệu cho những người khác buông tôi ra. Sau đó, dưới sự giám sát của hai nữ cảnh sát, tôi thay quần áo, động viên người mẹ đang hoang mang hoảng hốt, sau đó cùng Mã Vân Vĩ và mọi người xuống lầu rồi lên xe cảnh sát.

Mặc dù tay không bị còng, nhưng hai bên là hai cảnh sát cao to lực lưỡng, áp tải tôi với tinh thần cảnh giác cao độ, cứ như thể sợ tôi mọc cánh bay đi mất vậy.

Trên đường đến Sở Công an, tôi chống một tay bên thái dương, mắt dõi ra ngoài cửa sổ xa nhìn quang cảnh đường phố lướt nhanh qua, trong đầu cứ nghĩ mãi rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì. Đồng thời, tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần lát nữa phải mở miệng như thế nào.

Trong xe vô cùng im ắng, chỉ có tiếng điều hòa chạy ro ro, những người khác đều không nói gì, chỉ liên tục quay sang nhìn tôi với ánh mắt rất lạ.

Rất nhanh, xe đã đến Sở Công an, tôi bị bọn họ xốc vai bước vào trong tòa nhà. Trong hành lang đông người đi lại, ai nhìn thấy tôi đều đứng sững lại, thái độ rất lạ, rồi sau đó lại chụm đầu vào nhau bàn tán. Tôi cắn răng, vờ như không thấy gì, hai mắt nhìn thẳng, miệng nhoẻn cười, bước từng bước về phía trước.

Mã Vân Vĩ không trực tiếp hỏi cung, mà dẫn tôi đến văn phòng của anh ta, sau đó yêu cầu những người khác ra ngoài. Tôi đứng như khúc gỗ, cũng không nhìn anh ta, chỉ chăm chú cúi nhìn ngón chân mình.

Mã Vân Vĩ ngồi xuống bên bàn làm việc, châm điếu thuốc, rít mạnh hai hơi rồi nhả ra từng cuộn khói, sau đó búng tàn thuốc, chỉ sang chiếc ghế đối diện, lạnh lùng nói:

- Ngồi đi, bây giờ thì thoải mái rồi. Tôi nghĩ, cô chắc chắn có điều muốn nói riêng với tôi.

Là đồng nghiệp lâu năm khiến cho chúng tôi quá hiểu nhau, tôi lập tức ngẩng mặt lên, cảm kích gật đầu, nói:

- Đội trưởng Mã, việc này… việc này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao các anh…

Mã Vân Vĩ giơ tay ngắt lời tôi:

- Tiêu Vi, tôi nói cho cô biết, lúc này tốt nhất cô không nên hỏi gì. Cô chỉ cần cho tôi biết, tại sao cô phải giả vờ không nhìn thấy, tối qua rốt cuộc cô đã đi đâu?

Tôi biết hoàn cảnh lúc này rất khó xử, không thể tự quyết định được, đành cười gượng, ngồi xuống ghế sô-pha, thành khẩn nói:

- Đội trưởng Mã, tôi… tôi bây giờ đang rất rối trí, anh để tôi nghĩ một lát được không?

Mã Vân Vĩ khẽ nhếch mép cười, nói:

- Được! – Anh ta lại châm tiếp điếu thuốc thứ hai, - nhưng tôi không muốn cô tiếp tục nói dối.

Tôi sắp xếp rất nhanh câu trả lời trong đầu, thành thật thuật lại những suy đoán của bản thân về kết quả điều tra, đặc biệt tôi nhấn mạnh đến kế hoạch của mình và tình huống gặp phải tối qua.

Nghe tôi nói xong, Mã Vân Vĩ di mạnh đầu thuốc, sắc mặt sầm lại, trông rất đáng sợ. Anh ta đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại mấy vòng, sau đó ngập ngừng tiến đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào hai mắt tôi, chậm rãi buông từng tiếng một:

- Tiêu Vi, tôi phải nói cho cô biết, hoàn cảnh của cô lúc này rất bất lợi, bởi vì người bị hại là Phùng Siêu.

Phùng Siêu?!

Tôi lặng cả người. Các dây thần kinh trên đầu như bị bóp nghẹt, không đau, nhưng lại hoàn toàn tê dại, giống như cảm giác của người say, trong thoáng chốc không có phản ứng gì.

Phùng Siêu chết rồi?!

Không đúng, không đúng, không đúng… đội trưởng đang gạt tôi! Tôi cố định thần trở lại. Tối qua rõ ràng tôi đã nhìn thấy Phùng Siêu về đến nhà, thậm chí còn nhận ra có kẻ theo dõi và truy đuổi vật lộn với hắn, sau đó chính mắt tôi còn nhìn thấy hắn nhảy xuống sông trốn thoát, Phùng Siêu sao có thể bị hại được chứ?

Nghĩ đến đây, tôi giật mình nhảy dựng lên, hai tay chống lên bàn, nhoài người về phía trước, dí sát mặt Mã Vân Vĩ, hét to:

- Không, không thể nào, không thể nào…

Do quá kích động, ngón tay tôi miết chặt xuống mặt bàn phát ra tiếng kêu kin kít.

Mã Vân Vĩ nhìn tôi lặng thinh, rồi vỗ vỗ vai nói tôi đừng quá kích động. Thấy tôi bình tĩnh trở lại, anh ta châm điếu thuốc nữa rồi từ từ kể lại cho tôi toàn bộ sự việc.

Khoảng 21 giờ 50 phút tối qua, một người dân trong khu chung cư Lục Uyển về muộn, nhìn thấy có một người đàn ông nằm sấp bất động trước cửa cầu thang tòa nhà, phía sau gáy dập nát, óc bắn ra ngoài, đoán chắc là đã chết.

Sau khi cảnh sát Cổ Tháp đến hiện trường, họ phát hiện ngay ra người bị hại chính là đại đội trưởng Phùng Siêu, chẳng trách trước đó họ gọi điện thoại chẳng thấy cậu ấy nghe máy. Lúc đó, chìa khóa cửa nhà Phùng Siêu vẫn đang cắm trong ổ, nhận định sơ bộ cho thấy hung thủ ra tay từ phía sau.

Cảnh sát đương nhiệm bị giết hại, súng tùy thân cũng không cánh mà bay, đây quả là một vụ án động trời; chính vì thế các đồng chí trong đội trinh sát hình sự, ban kiểm tra kỷ luật, ban thanh tra Sở Công an thành phố đều lần lượt có mặt. Mọi người đều vô cùng căm phẫn và việc đầu tiên nghĩ đến là phải tìm ra kể sát nhân bắt hắn đền tội; ai cũng cho rằng đây là hành vi trả thù của bọn tội phạm trong những vụ án bị phanh phui trước đó, bởi lẽ tất cả tài sản có giá trị trên người Phùng Siêu vẫn còn nguyên.

Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy, sau gáy Phùng Siêu bị hai cú đập cực mạnh đẫn đến vỡ hộp sọ, tạo thành hố sâu độ hai, quanh rìa vết thương còn dính một ít mảnh đá dăm chứng tỏ hung khí chính là đá xây dựng vứt ở gần đó. Theo phân tích kiểm tra nhiệt độ thi thể và trạng thái đông máu, nạn nhân chết chưa đầy bốn mươi phút.

Do khu chung cư xảy ra án mạng vừa đi vào sử dụng, cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện lại không có camera giám sát, nên trước mắt chỉ có thể điều tra từ những mối quan hệ công việc của Phùng Siêu trước khi chết.

Sau khi kiểm tra nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của Phùng Siêu, phát hiện thấy hai cuộc gọi sau cùng đều là của tôi gọi đến. Đồng chí trực ban phòng kỹ thuật còn cho biết, khoảng 21 giờ Phùng Siêu có đến đơn vị, hỏi thăm về tình hình vụ án mạng La Viễn Chinh và vụ án mảnh da của cậu tôi, rồi lấy một số bức ảnh chụp vật chứng, lúc rời khỏi văn phòng là khoảng 21 giờ 17 phút.

Thế là có người suy luận, có thể do tôi quá quan tâm đến tiến triển vụ án nên đã nhờ Phùng Siêu đến hỏi thăm. Vì thế, họ nhanh chóng đến khu chung cư bố mẹ tôi sinh sống, thu thập băng ghi hình của camera giám sát. Đoạn băng ghi hình cho thấy khi Phùng Siêu vừa lái xe ra khỏi thì một bóng đen mờ mờ giống dáng vẻ của một phụ nữ cũng nhảy từ bức tường rào xuống, hành tung bí ẩn, lại còn bắt taxi bám theo xe Phùng Siêu.

Bóng đen này đã gây chú ý cho phía cảnh sát, sau khi thu thập tất cả các đoạn băng ghi hình từ camera trên đường Sĩ Anh, họ phát hiện thấy chiếc taxi chở người phụ nữ bí ẩn này liên tục bám theo sau xe Phùng Siêu, lúc áp sát lúc lại lùi xa xa, cuối cùng dừng lại một lúc tại điểm đón trả khách trước cổng Sở Công an. Ít phút sau, người phụ nữ xuống xe, dừng lại một lát rồi băng qua đường, tiến tới công viên Cổ Tháp phía đối diện. Đứng yên một lúc, người này nhìn ngó xung quanh rồi ngồi xuống trước cổng công viên, mắt luôn hướng về phía Sở Công an.

Bằng kỹ thuật phân tích băng ghi hình tiên tiến nhất, các kỹ thuật viên đã phóng to từng góc ảnh trong băng, tiến hành tăng âm sóng V-band, giảm ồn sóng điện từ, rồi tái dựng khuôn mặt nghi phạm. Điều mà họ vô cùng ngạc nhiên là bóng đen đó lại chính là tôi.

Lúc đó mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, vì rõ ràng mắt tôi không nhìn thấy và đang phải dưỡng thương tại nhà, tại sao đột nhiên có thể khôi phục thị lực, hóa trang rồi theo dõi Phùng Siêu một cách vô cớ như vậy? Và điều khiến mọi người càng không thể giải thích nổi đó là Phùng Siêu chính là người trước đó được tôi mời đến nhà.

Ít phút sau, trên băng ghi hình hiện lên cảnh Phùng Siêu đánh xe rời Sở Công an, tôi tiếp tục bắt xe bám phía sau, rồi một trước một sau, lén lén lút lút tiến vào khu chung cư Lục Uyển. Camera bị che khuất nên chỉ có thể theo dõi đến đó.

Hơn hai mươi phút sau, trong đoạn băng ghi hình lại xuất hiện hình ảnh của tôi trước cổng khu chung cư, mặt mày ủ rũ, chầm chậm bước về nhà, rồi sau đó không thấy ra ngoài nữa.

Xem toàn bộ băng ghi hình, mọi người quay sang nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng. Tất cả hình ảnh thu thập được chứng tỏ hung thủ sát hại Phùng Siêu rất có thể là tôi.

Những chứng cứ trên quả thực quá bất lợi cho tôi, nhất là lúc gọi điện cho Phùng Siêu ở trên xe, tôi luôn miệng nói rằng mình chuẩn bị đi ngủ, rõ ràng là đang nói dối. Ngoài ra, bố tôi cũng cam đoan rằng cả đêm hôm đó tôi không ra ngoài.

Mã Vân Vĩ quan sát tôi với con mắt cẩn trọng, cố gắng nhìn nhận sự việc một cách khách quan nhất, giống như mô tả hồ sơ vụ án, khiến tôi không có lý do gì không tin vào những lời anh ta nói, càng không thể phản bác lại điều gì.

Thuật xong toàn bộ tình tiết vụ án, Mã Vân Vĩ cũng hút hết hơn nửa bao thuốc, khói thuốc mù mịt khắp phòng, không khí vô cùng ngột ngạt. Anh ta một lần nữa bước đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

- Tiêu Vi, đứng từ góc độ cá nhân, tôi hoàn toàn tin tưởng cô không phải là hung thủ, đồng thời cũng có thể hiểu được phần nào những việc cô làm. Nhưng… nhưng vấn đề ở chỗ, Viện Kiểm sát có tin cô không? Tòa án có tin cô không? Cô giả vờ bị mù, hóa trang theo dõi người khác, thời gian trùng khớp, nhân chứng rõ ràng… những thứ này… - Nói đến đây, anh ta dừng lại một lúc, thở dài, gằn giọng – Tiêu Vi, lần này cô thực sự “chơi” hơi quá rồi đấy.

Nghe câu nói của đội trưởng, tôi như bị rút hết gân xương, ngồi thẫn thờ trên sô-pha, đầu óc rối bời.

Lúc này, tôi đã ý thức được rõ ràng rằng, mọi việc đều là kế hoạch đã được rắp tâm định sẵn theo kiểu tương kế tựu kế của tên hung thủ giấu mặt kia, tôi vẫn chưa thoát khỏi bàn tay của chúng, thậm chí con sơ ý rơi vào cái bẫy dựng sẵn của chúng. Gã đàn ông thấp lùn ấy thực ra chỉ là con mồi thu hút tôi, nếu hắn thực sự muốn nhằm vào Phùng Siêu, sao nửa đêm nửa hôm lại đi hút thuốc, chẳng phải là sẽ rất dễ bị phát hiện sao.

Nghĩ thông điều này, tôi muốn khóc nhưng không sao khóc nổi, tôi hối hận quá, những tưởng kế hoạch không để lộ khe hở nào, lại còn khẳng định mình là con vàng anh, ai ngờ rằng sau lưng còn có một tay thợ săn cười trong trong chiến thắng cuối cùng chứ. Tự tin mù quáng, hành động võ đoán, đã khiến tôi bị xoáy sâu vào cuộc chơi.

Điều khiến tôi càng không thể tha thứ cho bản thân là chỉ vì tôi hành động cẩu thả mà Phùng Siêu bị mất mạng oan uổng. Nghĩ đến câu xin lỗi từng nhủ thầm trong lòng, tim tôi như bị kim đâm, không nén nổi, nước mắt cứ thế trào ra, cả đời này tôi sẽ chẳng còn cơ hội để nói ra nữa. Nhìn bộ dạng của tôi, Mã Vân Vĩ thở dài một tiếng, an ủi vài câu rồi cho tôi biết, do tình tiết gây án nghiêm trọng, trong khi tôi và Phùng Siêu đều là cảnh sát đương nhiệm nên vụ án sẽ do Viện Kiểm sát trực tiếp bắt tay điều tra, chỉ e bên sở muốn giúp cũng không giúp được. Tuy nhiên trước khi Viện Kiểm sát đến, đội trưởng Mã sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, tôi cần phải nhanh chóng thuật lại toàn bộ chi tiết sự việc lúc đó để hỗ trợ đội trinh sát tìm ra chân tướng sự việc, biết đâu sẽ có cơ hội lật ngược tình thế. Đồng thời, thời điểm xảy ra án mạng không có nhân chứng, hung khí lại là đá xây dựng sù sì, không thể lấy rõ dấu vân tay, trước mắt tôi chính là nghi phạm số một, nhưng chỉ cần không tìm được chứng cứ thuyết phục thì vụ án sẽ tạm thời được gác lại không kỳ hạn. Một khi được tạm gác lại, mọi việc sẽ trở nên dễ giải quyết hơn.

Thấy tôi không biểu lộ cảm xúc gì, Mã Vân Vĩ vỗ vỗ vai tôi, ngập ngừng nói:

-Nhưng bộ quân phục của cô chắc chắn không giữ được nữa. Đảng ủy sau khi xem xét đã quyết định, do cô vi phạm kỷ luật, gây ra hậu quả nghiêm trọng nên phải bị khai trừ. Những văn bản liên quan đang được bàn thảo và trong mấy ngày tới sẽ công bố.

Tôi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn anh ta một lúc rồi lại cúi đầu xuống, không nói nổi mà cũng không muốn nói điều gì, ở vào hoàn cảnh cấp bách như thế này tôi làm gì còn tâm trạng tiếc nuối bộ quân phục cơ chứ, giữ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

Tôi cắn chặt răng, nhủ thầm trong bụng, chỉ cần có cơ hội thoát ra ngoài, cho dù có mất đi tính mạng tôi cũng nhất định phải tìm cho ra chân tướng sự việc, không chỉ vì bản thân, mà còn vì muốn tìm lại công bằng cho những người đã mất. Đồng thời, tôi cũng phải làm rõ rốt cuộc trên mảnh da của cậu ẩn chứa bí mật gì.

Trong khi Mã Vân Vĩ kiên nhẫn hỏi cặn kẽ thì tôi ép mình phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại, day day huyệt thái dương, nghĩ lại từng chi tiết buổi tối hôm qua. Mã Vân Vĩ ghi lại từng câu từng chữ, thỉnh thoảng lại ngắt lời tôi để hỏi lại những điểm còn nghi vấn.

Thuật được một lúc, tôi chợt nhớ đến một chuyện, vội vàng thò tay vào túi áo, lôi ra một gói giấy. Mở gói giấy ra, bên trong là đầu mẩu thuốc lá mà gã đàn ông thấp lùn tối qua vứt lại. Tuy chứng cứ này không thể giúp tôi tránh khỏi bị tình nghi, nhưng có còn hơn không, ít nhất có thể tìm thấy dấu vân tay trên đó và mảng bong da môi chẳng hạn.

Đó là loại thuốc Trung Nam Hải bao vàng, mới hút hết một phần ba. Cả tôi và Mã Vân Vĩ đều chú ý đến phần giữa đầu lọc có một vết lõm nhẹ hình tròn, nửa đoạn sau hơi tóp lại, không có vết răng, chắc có lẽ được lồng bằng tẩu thuốc. Tôi không hiểu lắm về thuốc lá, nhưng trước đây khi đi Bắc Kinh phá án, được biết người dân ở đó chỉ thích hút loại thuốc Trung Nam Hải, nghe nói loại thuốc này hút rất dịu, gần giống với thuốc Hàn Quốc, chẳng lẽ gã đàn ông thấp lùn đó là người Bắc Kinh?

Không đúng! Tôi nhớ rất rõ ràng lúc tôi và hắn đấu với nhau bên bờ sông, hắn đã nói một câu “Mày muốn chết à?”, tuyệt nhiên không hề uốn lưỡi[1], nhưng chắc chắn là giọng Đông Bắc, gần giống với giọng gã tài xế xe bán tải. Như vậy có thể thấy hung thủ chỉ là thích vị thuốc này mà thôi.

[1] Đặc điểm phát âm của người Bắc Kinh là luôn cuốn lưỡi.

Mã Vân Vĩ lên mạng tra cứu một lúc rồi bảo tôi, loại thuốc Trung Nam Hải được sản xuất tại nhà máy Thuốc lá Bắc Kinh với rất nhiều loại, trong đó loại phổ biến trên thị trường Cẩm Châu là loại thuốc lá phổ thông 1,0 và 0,8. Loại 0,8 bao vàng này cực kỳ hiếm gặp, do vị của nó quá nhạt, rất ít người hút. Thế nhưng mỗi bao thuốc đều được phân phối qua Cục Thuốc lá[2] nên nếu kiểm tra giấy tờ xuất hàng chắc chắn có thể tìm ra cửa hàng bán lẻ loại thuốc này, dựa vào đó tìm ra khu vực sinh sống của gã đàn ông thấp lùn.

[2] Đơn vị quản lý xuất nhập khẩu, phân phối thuốc lá ở Trung Quốc.

Sau đó, Mã Vân Vĩ gọi một đồng chí công an đến, đem đầu mẩu thuốc lá – một vật chứng quan trọng gửi đến phòng kỹ thuật để giám định. Tuy hung thủ dùng tẩu hút nên không thể tìm được mẫu ADN từ những mảnh da bong, nhưng với dịch mồ hôi thấm vào giấy cuộn thuốc, có thể phân tích được một số đặc trưng sinh lý của người đó, ví dụ như bệnh tật, chế độ dinh dưỡng…

Thấy những biện pháp điều tra trinh sát quen thuộc trước đây dùng để định tội tội phạm, nay lại phải dựa vào chúng để gột rửa tội danh nghi phạm cho mình, tôi bất giác lắc đầu gượng cười, cảm thấy hết sức hài hước.

Tiếp đó, tôi và Mã Vân Vĩ lại nghiên cứu thêm những chi tiết khác. Tất cả những vật có giá trị trên người Phùng Siêu đều còn, duy chỉ có cuốn sổ ghi danh sách người phúng viếng tôi giao cho anh là không thấy đâu, đủ để chứng tỏ sau khi gây án, hung thủ còn lục soát cẩn thận hiện trường, ý thức được cuốn sổ danh sách sẽ gây bất lợi cho bản thân nên đã lấy đi. Từ đó cho thấy hung thủ hay nói cách khác đôi mắt luôn theo dõi tôi chắc chắn là người nào đó trong sổ khách đến phúng viếng cậu tôi. Còn về khẩu súng Phùng Siêu bị mất, có thể chỉ là hành động tiện tay lấy đi mà thôi.

Rất nhanh, đồng chí công an đem kết quả giám định vật chứng đến. Mã Vân Vĩ chăm chú đọc một lúc, rồi đặt mạnh bản báo cáo xuống mặt bàn, quay đầu nhìn tôi, nói:

- Mẹ kiếp, việc này bó tay rồi, bề mặt đầu mẩu thuốc có thu được một ít thành phần mồ hôi người, nhưng không hề tìm thấy dấu vân tay nào trên đó.

Tôi sững người, đờ đẫn nhìn anh ta, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ kỳ quặc: Gã đàn ông thấp lùn đó không có vân tay.

Nghe tôi nói vậy, Mã Vân Vĩ lắc đầu quầy quậy, cho rằng không có vân tay là chuyện hết sức hoang đường, liền cho gọi bậc thầy pháp y giàu kinh nghiệm Từ Thụy Hồng đến để hỏi về chuyện đó.

Từ Thụy Hồng hành nghề pháp y đã ba mươi năm, kinh nghiệm phong phú, nhiều lần tham gia phá những vụ án lớn, không chỉ là nhân vật quan trọng trong đội cảnh sát, mà còn là chuyên gia pháp y nổi tiếng toàn tỉnh.

Từ Thụy Hồng sớm đã biết chuyện liên quan đến tôi, an ủi qua loa vài câu, nhìn vào kết quả giám định, khẳng định chắc chắn với tôi và Mã Vân Vĩ rằng trên thế giới đúng là có người không có vân tay, nguyên nhân là do đột biến gen. Nhưng những người như thế này vô cùng hiếm gặp, trong mấy triệu người không chắc đã có lấy nổi một người, thông thường do di truyền từ người mẹ, tên khoa học gọi là chứng không vân tay.

Không vân tay khiến cơ thể người không thể toát mồ hôi, có nghĩa là thời tiết nóng nực hoặc hoạt động mạnh đều khiến người bệnh cảm thấy vô cùng nóng, nặng hơn có thể gây ra suy nhược ngũ tạng dẫn đến tử vong. Người bệnh ngoài việc không có vân tay và không thể toát mồ hôi ra, thì bình thường cũng có một số triệu chứng khác, như: ít tóc, không có răng, móng tay mềm, trên da có những đốm sắc tố đen lan rộng hoặc trắng bệch…

Nghe thấy vậy, tôi chợt nhớ lại lúc giao tranh với gã đàn ông thấp lùn, người hắn đầm đìa mồ hôi. Nếu hắn không thuộc trường hợp bệnh lý không vân tay, thì chỉ có hai khả năng: Một là hắn đã từng bị thương ở tay dẫn đến việc bị mất hết vân tay; hai là đồng bọn của hắn đã lén đến hiện trường, xóa dấu vân tay trên đầu mẩu, nhưng mồ hôi thì vẫn còn ngấm vào điếu thuốc. Với sự cẩn trọng của chúng thì khả năng thứ hai có sức thuyết phục hơn.

Lúc này, có người bước vào báo cáo với Mã Vân Vĩ, người của Viện Kiểm sát thành phố đã đến. Mã Vân Vĩ chau mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, nói giọng nghiêm trọng:

- Mẹ kiếp, sao nhanh thế, ai thông báo cho họ không biết?

Đồng chí công an quay lại nhìn tôi, rồi mới nói với Mã Vân Vĩ:

- Sếp căn dặn việc này phải ghìm lại đã, vì thế… chắc chắn không phải người của chúng ta.

Mã Vân Vĩ nheo mắt nghĩ một lúc, rồi đột nhiên đấm mạnh lên mặt bàn, nói:

- Bảo họ đợi ở phòng họp một lát, cứ nói tôi đang hỏi cung. À… đúng rồi, ông Từ à, ông cũng ra ngoài đi, tôi còn có chút chuyện muốn nói với Tiêu Vi.

Đợi Từ Thụy Hồng đi khỏi, Mã Vân Vĩ vuốt cằm nghĩ ngợi hồi lâu mới nói với tôi:

- Tiêu Vi, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không giúp gì được cô nữa. Thế nhưng cô yên tâm, tôi sẽ tác động bằng mọi quan hệ, các anh em trong đội cũng không làm ngơ nhìn cô chịu oan ức đâu. Tôi nghĩ, chỉ cần họ không tìm thấy chứng cứ thuyết phục, cô… cô sẽ nhanh chóng được ra ngoài thôi.

Tôi hoang mang nhìn anh ra, trong bụng thầm nghĩ: Ra ngoài? Tôi còn có cơ hội ra ngoài không?

Mã Vân Vĩ trầm tư giây lát, lôi trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ, rồi rút một bức ảnh từ trong đó ra. Tôi liếc nhìn, là bức ảnh chụp mảnh da cậu tôi. Mã Vân Vĩ đặt bức ảnh lên bàn, cúi đầu ngắm nhìn, vừa dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, vừa chậm rãi nói:

- Tuy tôi không phải là người làm nghệ thuật nhưng cũng hiểu đôi chút, tác phẩm nghệ thuật nào cũng đều chứa đựng tình cảm trong đó. Văn thơ cũng vậy, âm nhạc cũng vậy, hội họa cũng vậy, tất cả đều thể hiện trạng thái tinh thần nào đó của tác giả lúc sáng tác. Biểu cảm của nhân vật trong bức tranh đặc biệt như thế này, trông hết sức hoang mang, ngờ vực, chắc chắn cũng thể hiện trạng thái tâm lý của cậu cô lúc đó. Tiêu Vi, cô nghĩ lại thử xem, năm đó ông cụ đã hoàn thành bức tranh này trong bối cảnh như thế nào?

Lời nói của Mã Vân Vĩ đã tác động mạnh đến tôi, tôi đưa tay với lấy bức ảnh, nhìn vào mặt cậu (chiến sĩ), nét biểu cảm vừa hoang mang, vừa ngạc nhiên, có vẻ gì đó rất lạ mà không nói rõ được. Tôi tự hỏi bản thân, năm đó rốt cuộc cậu đang nghĩ gì chứ?

Ít phút sau, có tiếng gõ cửa, ba đồng chí của Viện Kiểm sát và hai đồng chí của tòa án mặc đồng phục bước vào phòng. Mã Vân Vĩ lập tức đứng dậy tiến lên phía trước chào hỏi họ, rồi quay đầu nhìn tôi, khẽ thở dài mà không nói gì.

Tôi cố gượng cười, gật đầu với Mã Vân Vĩ, sau đó đứng thẳng, mặt vô cảm, từ từ chìa hai tay về phía mấy đồng chí Viện Kiểm sát… Những ngày Viện Kiểm sát tiếp nhận điều tra có lẽ là những tháng ngày đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

Từ trước đến giờ tôi là một cảnh sát hình sự, là người nắm luật pháp trong tay, bình thường tôi có thể nói đứng ở vị trí cao, nhất là khi đối diện với tội phạm, luôn có cảm giác hơn người. Vậy mà khi rơi vào hoàn cảnh hôm nay với vị thế thay đổi hẳn, phải đối diện với cơ quan chuyên trách nhà nước, tôi mới phát hiện mình nhỏ bé cỡ nào và cảm nhận sâu sắc nỗi khổ trong tù ra sao. Tôi bị nhốt trong trại tạm giam của thành phố Cẩm Châu, canh chừng cẩn mật, mỗi ngày bị thẩm vấn không biết bao nhiêu lần, trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Những câu hỏi đến cùng đó khiến cuộc sống của tôi không còn chút bí mật nào nữa. Trước những câu hỏi của các điều tra viên, tôi không hề giấu giếm hay phản biện mà thuật lại chân thực toàn bộ sự việc xảy ra tối hôm đó, cuối cùng vẫn một mực khẳng định: Tôi không giết người.

Do đây là một vụ trọng án, tôi lại nhất quyết không nhận tội nên thời hạn tạm giam cứ gia hạn hết lần này đến lần khác. Viện Kiểm sát cũng dần tăng thêm số lần thẩm vấn tôi, chỉ riêng việc xác định và dựng lại hiện trường đã tiến hành không dưới hai mươi lần. Mỗi lần tìm ra manh mối mới là họ ngay lập tức lại thẩm vấn yêu cầu tôi đưa ra lời giải thích thỏa đáng. Quả thực, nhiều lúc tôi cảm thấy mình giống hệt như con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, không đủ sức phản kháng, mệt mỏi rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần.

Những lần thẩm vấn gắt gao với mật độ cao như vậy là nhằm đánh vào tâm lý, người bình thường khó có thể chịu đựng được. Mặc dù tôi là cảnh sát khá giàu kinh nghiệm, hiểu rõ các bước điều tra, nhưng cũng không thể kháng cự nổi. Cầm cự đến giai đoạn cuối, thần kinh của tôi gần như nổ tung, hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán lý tính, thậm chí còn sinh ra ảo giác: Có thể gã lùn hôm đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi, và vì lý do mơ hồ nào đó, tôi đã giết chết Phùng Siêu mà không hay. Nhưng sau khi trấn tĩnh lại, tôi lại tự dặn mình: Tiêu Vi, mày nhất định phải tiếp tục chịu đựng, mày không có tội, mày không giết người, còn rất nhiều việc quan trọng đang đợi mày xử lý.

Những ngày tháng đau khổ ấy kéo dài gần một tháng, cuối cùng cơ hội cũng đã đến. Buổi sáng hôm đó, khi đang đánh răng, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu và buồn nôn dữ dội, sau khi được bác sĩ trong trại giam kiểm tra, tôi được thông báo đã có thai hai tháng. Thảo nào gần đây không thấy kỳ, lúc đầu tôi cứ tưởng do áp lực tâm lý gây ra.

Do không điều tra được động cơ giết hại Phùng Siêu, hiện trường lại không có nhân chứng và chứng cứ đủ sức thuyết phục, lại được Mã Vân Vĩ tích cực tác động, thêm vào đó hiện tại đang có thai nên tôi được ký lệnh tạm tha, cho tại ngoại để chăm sóc sức khỏe.

Khi rời trại tạm giam, Viện Kiểm sát lấy cung lần cuối, đích thân viện phó Viện Kiểm sát dặn đi dặn lại rằng, trước khi vụ án được làm sáng tỏ, mọi hành động của tôi mặc dù không bị hạn chế nhưng tuyệt đối không được rời Cẩm Châu, phải luôn chuẩn bị tinh thần bị triệu tập điều tra.

Tôi cười nhạt, trong lòng biết rõ, cho dù được tự do, nhưng quanh tôi sẽ có thêm vô vàn con mắt ngày đêm quan sát nhất cử nhất động. Nếu cộng thêm cả tên hung thủ giấu mặt trước đó, thì tôi hoàn toàn không còn chỗ để ẩn trốn.

Giấy không bọc được lửa, trong thời gian tôi bị tạm giam, mẹ đã biết mọi việc, thậm chí là cả cái chết của La Viễn Chinh. Do quá sốc, mẹ đã bị tai biến mạch máu não, nằm liệt giường, rồi thành ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng nhận ra ai cả. Hàng ngày, bố đều ở bên cạnh chăm sóc mẹ, không rời nửa bước, trông ông già đi thấy rõ.

Mã Vân Vĩ cũng đến thăm tôi vài lần, lén thông báo cho tôi biết việc điều tra đầu lọc thuốc lá không có tác dụng gì, vụ án vẫn dậm chân tại chỗ, hiện vụ án đã được trình lên Viện Kiểm sát tối cao và họ đã toàn quyền tiếp nhận điều tra.

Thấy thái độ lạnh lùng của tôi, Mã Vân Vĩ thở dài một tiếng, cố sức an ủi:

- Cô đang có thai, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cũng đừng làm những chuyện vô nghĩa. Trước mắt cần phải chăm sóc tốt bản thân, đợi sinh con xong rồi tính tiếp.

Tôi cười cười, không đáp lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng lỳ. Kỳ thực, từ hôm biết tin có thai, tôi đã quyết định sẽ không giữ đứa con này, tuyệt đối không thể giữ, mọi thứ tôi mất đi nhất định sẽ phải lấy lại, mà còn phải lấy lại nhiều hơn thế nữa.

Tôi nhất định phải điều tra ra được chân tướng sự việc, trừ phi bọn chúng quyết tâm ra tay thủ tiêu tôi!