Thiên Vận Online

Chương 61: Phiên ngoại 8




Đây chuyện phát sinh khi Nguyệt Phi Ly vẫn còn là Minh Nguyệt.

Đêm giao thừa, hơn chín giờ tối. Minh Nguyệt vừa mới login, đã bị Thiên Lý Nhậm Ngã Hành kéo đến mê cung đáy biển luyện công

“Ta nói Thiên Lý a. Phía chính phủ Thiên Vận không phải sẽ bắn pháo hoa lúc mười hai giờ đêm sao, ngươi kéo ta đến nơi này làm cái quái gì hử?”

“Nguyệt đại ca, là ta thấy ngươi vừa ăn cơm tất niên xong, mới rủ cùng nhau đi vận động một chút.” Thiên Lý đùa cợt.

“Có việc thì cứ nói đi.” Minh Nguyệt huy đao trảm một con bạch tuộc, nói. “Ta nhớ ngươi rất hiếu kì chờ đợi màn pháo hoa này cơ mà, thế nhưng sao còn lôi kéo ra đến đáy biển chứ.”

“Ai. . .” Thiên lý thở dài, nói rằng “Ta biết Nguyệt đại ca là tốt nhất, ngươi nhất định sẽ giúp ta.”

Thấy Minh Nguyệt gật đầu, Thiên Lý mới tiếp tục nói “Kỳ thực… Mụ mụ ta không chịu nấu lẩu~~~ “

“Cơm tất niên mà nàng chỉ bảo ta ra ngoài ăn cơm hộp…”

“Thế thì sao?” Minh Nguyệt không thể hiểu cái này với việc không xem pháo hoa, chạy đến mê cung đáy biển đánh quái có quan hệ gì với nhau.

“Lễ mừng năm mới phải ăn lẩu chứ!” Thiên Lý kích động nắm lấy tay Minh Nguyệt.

“Cũng không nhất định.” Minh Nguyệt nhún vai. Cũng trở tay kéo Thiên Lý qua một bên, né tránh đòn công kích của một con bạch tuộc lớn.

Y rút chủy thủ, chém đứt một cái xúc tu của bạch tuột, tiếp tục nói “Giống ta này, cơm tất niên chính là đến nhà hàng ăn những món ngày tết, cũng không có ăn lẩu “

“Nhà hàng!” Thiên Lý kinh ngạc “Nguyệt đại ca thật tốt số.”

“Phải. . .” Minh Nguyệt cười khổ. một điểm cũng không cho rằng mình sinh ra trong gia đình này là tốt số, nhà hàng cao cấp, bữa ăn cực xa hoa, chỉ có một mình mình ăn căn bản không có ý nghĩa

Bất quá Minh Nguyệt cũng không nghĩ nói cho Thiên Lý biết những chuyện này, y lập tức nói “Rốt cuộc ngươi muốn ta giúp cái gì?”

“Ta muốn ăn lẩu!” ThiênLlý nắm tay, thề son sắt “Nhất định phải ăn! !”

Minh Nguyệt đáp “Ác. . .” rồi mới tiếp tục cùng bạch tuộc lớn kia chém giết.

“Nguyệt đại ca, ngươi nhất định phải giúp ta” Hai mắt Thiên Lý tỏa ánh sáng lấp la lấp lánh.

“Ta sẽ giúp ngươi a “

Vấn đề là. . . Phải giúp cái gì đây a?

Bên trong thành chủ thất Ngân Chi Vô Hạn thành.

“Cho nên nói, hắn là vì muốn thu thập nguyên liệu nấu lẩu nên mới tìm Nguyệt đại ca.” Nhất Kiếm nhìn Thiên Lý vừa từ mê cung đáy biển trở về liền ngồi chồm hổm trên mặt đất không biết đang muốn làm gì, hỏi.

Minh Nguyệt gật đầu “Bởi vì có thể từ trên người quái thu thập tổ chức thân thể thì chỉ có kỹ năng thu thập của luyện kim, săn bắt của nông phu hoặc là ăn cắp của đạo tặc, mà Danh Đao đã dùng Thiên Vận tệ đổi vé máy bay, cả gia đình đến Nhật mừng năm mới. Đoàn chúng ta đoàn lại không có ai học kỹ năng sinh hoạt nông phu, không thể làm gì khác hơn là phải nhờ ta đi trộm.” Y cũng rất bất đắc dĩ a, ai kêu Thiên Lý nói nấu lẩu nhất định phải có hải sản, không giúp hắn trộm một chút cũng không được.

“Khổ cực rồi.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân vỗ vỗ vai Minh Nguyệt “Chuyện vô lý như thế cũng chỉ có Tiểu Nguyệt ngươi mới đáp ứng.” Nói xong còn nhịn không được mà cười rộ lên.

“Vấn đề là. . .” Thiên Các Nhất Phương nhìn Thiên Lý không ngừng dùng hỏa linh phù đun nóng chất lỏng trong nồi, nói “Ta nhớ Thiên Lý hình như không có học kỹ năng trù sư a.”

“Hình như. . . . Thực sự không có…” Nhất Kiếm cũng nhìn chất lỏng không biết tên trong nồi bắt đầu bốc lên hơi nước, đổ mồ hôi lạnh

“… … … …” Như vậy ta chính là trợ Trụ vi ngược (nối giáo cho giặc) sao. Minh Nguyệt nhìn mấy cái xúc tu mực tuộc đang quay cuồng trong nồi, bất an nghĩ,

Hoàng nói “Ta đi mua rượu” thanh âm chưa dứt, người đã biến mất khỏi cửa thành chủ thất. Tốc độ này cực kỳ nhanh, ngay cả Minh Nguyệt thân là đạo tặc cũng phải bội phục

Hảo tiểu tử, chạy thật mau. . . ==

“Nấu xong rồi” Thiên Lý cười chói lọi trứ bưng lên một nồi nước không biết tên đang bốc khói nghi ngút “Mọi người cùng đến ăn lẩu đi ^0^ “

Lẩu?

Một cái nồi nước màu nâu, bên trong còn có răng cá mập quay cuồng, xúc tu hải quỳ, vẩy cá hư thối, vân vân và vân vân… là lẩu sao. Đây nghi vấn trong lòng mọi người lúc này.

“Ta không đói bụng” Nửa Cuộc dời Phong Vân mỉm cười. Ai biết ăn cái quỷ này có thể nào biến thành bạch quang bay đi hay không.

“Không cần, ta đã ăn lẩu rồi.” Thiên Các Nhất Phương mặt căng cứng nói. Ta cũng không muốn trở thành người đầu tiên trong Thiên Vận chết vì ngộ độc thức ăn đâu.

“Không nên khách khí a, mọi người cùng đến ăn đi.” Thiên Lý đem tâm huyết của mình bưng đến trước mặt Nhất Kiếm, “Nhất Kiếm ca. Nể chút mặt mũi đến cùng tiểu đệ ăn lẩu đi.”

“Giá. . .” Không phải ta không chịu nể mặt a.

Thiên Lý gắp một xúc tu hải quỳ cuốn cong, đưa tới bên miệng Nhất Kiếm “Ăn a! Đừng có lề mề mãi.”

Nhất Kiếm nỗ dùng ánh mắt “Nguyệt đại ca cứu ta a ” quăng về phía Minh Nguyệt đang canh thời cơ chuồn êm.

Mà Minh Nguyệt đáp lại hắn bằng ánh mắt “bảo trọng, người anh em.’

“Năm mới vui vẻ ~~” lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Bách Bất Xuyên Dương, cứu lại cái mạng nhỏ của Nhất Kiếm.

“Năm mới vui vẻ a” Minh Nguyệt mỉm cười trả lời. Những người khác cũng đều chúc mừng.

Tiểu Dương nói “Ta ăn cơm tất niên xong là lập tức login a, nghe nói pháo hoa lần này rất là đẹp nha.” rồi mới nhìn thấy cái nồi trong tay Thiên Lý, hiếu kỳ hỏi “Thiên Lý, cái nồi kia là cái gì a?”

Ẩu ~ không! ! Nhất Kiếm ở bên trong tâm kêu rên. Tiểu Dương ngươi có cần phải nhắc nhở hắn sự tồn tại của cái nồi kia không hả >” <

“Đây là lẩu” Thiên Lý bê tâm huyết của mình đưa tới trước mặt Tiểu Dương “Đêm giao thừa, mọi người nên vây cùng một chỗ ăn lẩu, không phải sao!” Trong mắt còn lóe lên hưng phấn nhiệt liệt.

“Ta lại nghĩ. . .” Tiểu Dương nói rằng “Ăn món khác cũng được mà” Cả đêm hắn đã phải ăn lẩu rồi, giờ không muốn ăn nữa.

Nhất Kiếm nhanh chóng truy vấn “Cái gì a?” Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận cái gì có thể cứu cái mạng nhỏ mong manh của mình.

“Đương nhiên rồi. . .” Tiểu Dương thần bí hề hề lấy ra hơn mười bình thủy tinh từ trong đai lưng trữ vật “Cái này này. “

Mọi người mấy cái bình sóng sánh trong tay hắn, mắt sáng rỡ.

Chỉ chốc lát, Vô Cực login. Tà Hỏa Hoàng đi mua rượu lâu thật lâu cũng ôm một đại đội bình bình chai chai trở về.

Lúc này mới tính là lễ mừng năm mới a. Minh Nguyệt uống một ngụm bia, thích ý nghĩ. Uống rượu trong game không cần lo lắng bị đau bao tử, lại có thể cảm giác uống say, hơn nữa có thể cùng các hảo hữu vui chơi, so với việc một mình ăn đại tiệc ở nhà hàng lớn thì tốt hơn nhiều lắm.

Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người đã ngà ngà say. Đảo cứ đảo, nằm cứ nằm, hồ ngôn loạn ngữ thì cứ hồ ngôn loạn ngữ

“Nửa Cuộc Đời đại ca!” Thiên Lý bắt lấy áo Nửa Cuộc Đời Phong Vân, lè nhè “Ở đây ngươi nhiều tuổi nhất, lì xì đi!”

Nhất Kiếm Thiên Hạ cũng đáp “Đúng! Lì xì đi!”

“Ta cũng muốn!” Tiểu Dương ôm bình rượu hét to “Ở đây ta nhỏ nhất, tất cả mọi người đều phải lì xì cho ta!”

Thiên Các Nhất Phương nói, “Chờ Nửa Cuộc Đời lì xì xong hết, ta sẽ lì xì cho ngươi. “

“Năm mới vui vẻ!” Tà Hỏa Hoàng đưa tay đến trước mặt Nửa Cuộc Đời Phong Vân.

Những người khác cũng đều ào ào theo vào “Lì xì lấy hên ~”

“Đám tiểu quỷ chết tiệt các ngươi…” Nửa Cuộc Đời trừng mấy bàn tay xòe ra trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi “Khi dễ lão nhân gia ta.” Lì xì thì lì xì!

Nửa Cuộc Đời Phong Vân tâm không cam lòng không muốn lấy ra vài kim tệ chia cho mọi người. Khi dư quang quét đến Húc Chi Vô Cực đang ở một bên cười xấu xa, trong mắt thoáng hiện lên một nét gian xảo.

Nửa Cuộc Đời cười rất hồ ly nói “Ta đã cho các ngươi, kế tiếp…” Hắn đem ánh mắt chuyển qua thành chủ đại nhân đang du nhàn cùng Minh Nguyệt đối ẩm.

Ánh mắt vừa mới chuyển dời đến trên người Vô Cực, Vô Cực lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Minh Nguyệt, mồm miệng không rõ nói, “Nguyệt! Ta mặc kệ, lần này. . . lần này ngươi nhất định phải đánh với ta một hồi. “

“Lần trước. . . lần trước ngươi đã đáp ứng ta… hức…” Nói xong còn đem mặt áp sát vào mặt Minh Nguyệt.

“A?” Minh Nguyệt bị Vô Cực làm cho hoảng sợ. Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tất, trong lòng nai con chạy loạn.

“Lẽ nào ngươi muốn sai hẹn!” Vô Cực nắm hai vai Minh Nguyệt, cố sức lay.

“Ta không phải lỡ hẹn a” Ta căn bản không có hẹn gì với ngươi hết.

Vô Cực gật đầu “Vậy là tốt rồi!” Chợt đứng dậy, đi ra cửa “Ta đến sân PK chờ ngươi, không gặp không về “

Mọi người không hiểu ra sao nhìn bóng lưng Vô Cực đi xa.

“Ta nghĩ. . .” Minh Nguyệt chậm rãi nói “Húc đại khái là say rồi.”

“Ta đi dẫn hắn trở về” Nói xong y cũng đứng dậy, đuổi theo phương hướng Vô Cực ly khai.

“Không ngờ lão đại cũng sẽ uống say a” Nhất Kiếm Thiên Hạ trêu chọc.

“Sai! Tên kia trong hiện thực thế nhưng là ngàn chén không say, huống chi Thiên Vận cũng chỉ mô phỏng 50% phản ứng say rượu…” Nửa Cuộc Đời cả kinh “Chúng ta trúng kế rồi!”

Minh Nguyệt xách theo mấy bầu rượu, đi tới tiễn tháp phía đông Vô Hạn Thành. Mới vừa bước lên tiễn tháo, Vô Cực cũng đã ở bên kia chờ y.

Vô Cực tiêu sái dựa vào tường tháp, nhìn ra cảnh đêm xa xa, khóe miệng còn mang theo nụ cười cuồng ngạo như có như không. Cái loại ngang tàng này, thần thái tiếu ngạo thiên hạ khiến Minh Nguyệt ngây người nhìn.

Đối phương phát hiện y đến, thu hồi ánh mắt nhìn phương xa, quay đầu nhìn về phía y.

Minh Nguyệt vì bộ dạng ngây ngốc của mình mà cảm thấy quẫn bách.

“Đợi lâu,” Minh Nguyệt che giấu, mỉm cười nói, tiện tay tung một bình rượu.

Vô Cực tiếp nhận bình rượu, xốc nắp bình, sau khi mãnh liệt nốc một ngụm rượu ngon, nói “Khổ cực rồi. “

Minh Nguyệt vẫn mỉm cười như cũ, cũng học Vô Cực tựa lên tường, nói “Chạy thật nhanh.”

“Quá khen ~” Vô Cực đối không hướng Minh Nguyệt kính một chén “Không chạy sẽ bị lão hồ ly Nửa Cuộc Đời kia cướp sạch.”

Minh Nguyệt cũng đối không đáp lễ Vô Cực “Nửa Cuộc Đời bị chúng ta đoạt không ít, đại khái hắn rất ức chết đi.”

“Cho ức chết.”

“Ha hả. . . .”

Đêm giao thừa, hai người đứng trên đài quan sát, đối ẩm.

Khi đó. . . Vô Cực vẫn chưa quen biết Phương Trữ Thủy.

Khi đó. . . Minh Nguyệt đã biết trong lòng có một chỗ dừng chân.

… … … … . . .

12 giờ đêm.

Hệ thống thông cáo trên toàn phạm vi! Tân niên tân khí tượng, Thiên Vận chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý

Hệ thống thông báo vừa kết thúc, bầu trời đêm nhung huyền lập tức sáng bừng lên lên bởi từng vệt pháo hoa, hỏa thụ ngân hoa, ngũ thải tân phân, đẹp mắt đến cực điểm

“Thật xinh đẹp a” Minh Nguyệt nhìn pháo hoa chói mắt, tán thưởng tự đáy lòng.

Vô Cực nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt tuấn mỹ quá đáng, lam mâu thanh thúy chớp động tinh quang càng sáng hơn cả hỏa thụ, nụ cười trên đôi môi hồng nhạt càng đẹp hơn cả pháo hoa.

“Đúng, rất… xinh đẹp. . ” Vô ý thức…

Hắn đổ hết mọi thất thần lúc này là do cồn quấy phá. Thế nhưng thật lâu sau đó, Vô Cực vẫn cảm thấy, pháo hoa đêm giao thừa đó kỳ thật cũng không phải rất đẹp.

Còn về phần “nồi lẩu” của Thiên Lý sao?

Hắc hắc hắc. . . Ai biết.

—-