Thiên Vận Online

Chương 42: Con đường chuộc tội




Giữa màn trời hôn ám, hai vầng trăng tròn một màu đỏ một màu tím, đang tản ra ánh sáng đỏ và tím vô cùng quỷ dị.

Ta đứng trên một bình thai màu bụi vàng, phóng mắt nhìn lại, chỉ là một mảng hoang vắng. Cát vàng cuồn cuộn, không có lấy một ngọn cỏ.

Hệ thống thông báo! Tiến nhập vùng hoang mạc.

Hoang, hồng, diễm, là ba cửa khẩu lớn trên con đường chuộc tội, ngoại trừ khảo nghiệm hoàn cảnh, dọc theo đường đi còn phân bố rất nhiều quái vật đẳng cấp rất cao, giữa mỗi cửa khẩu đều có một bình thai có thể cho người nghỉ ngơi, nếu như muốn buông tha, chỉ cần xác nhận tại bình thai là có thể trở lại giáo đường. Ngoạn gia tử vong trên con đường chuộc tội sẽ không rớt giá trị kinh nghiệm, thế nhưng sẽ bị đuổi về điểm khời đầu, cũng có nghĩa con đường đã đi qua là hoàn toàn uổng phí.

Gọi ra bảng trang bị, trên người quả nhiên chỉ có một thanh tiểu đao ( công kích +10 ) do hệ thống tặng, cái khác đều tạm thời bị thu đi, ta cũng chỉ mặc bộ T-shirt màu trắng lúc nhân vật mới sinh ra.

Tuy là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng ta vẫn nhịn không được há hốc mồm. Phải biết rằng, kết giới sư cùng phù chú sư không có trận nhãn thạch và linh phù thì hoàn toàn vô pháp sử dụng kỹ năng, hơn nữa trên con đường chuộc tội cũng không thể gọi ra sủng vật. Tuy rằng có thể triệu hoán ma thú, nhưng không có ma hoàn, SP sớm muộn gì cũng không đủ, khó trách ta chưa từng nghe nói qua có người chơi hệ tinh thần nào thuận lợi đi qua con đường chuộc tội.

Nhưng nếu ta đã chọn thì sẽ không hối hận, huống chi còn có Vô Cực theo ta cùng đi. Cho dù có đang ở không gian bất đồng, ta vẫn có thể cảm giác được, Vô Cực cùng các bằng hữu, đều ở bên cạnh ta.

Phóng xong Tật Phong Thuật cùng các ma pháp phụ trợ khác…

“Được rồi!” Ta cổ vũ chính mình. “Phải đi thôi!” Hít sâu một hơi, bắt đầu chạy như điên.

Cát vàng cuồn cuộn để lại sau lưng ta một màn bụi, phía sau lớp bụi ấy, là một đoàn dã thú. Chúng nó há miệng rộng hoắc, lộ ra răng nanh trắng hếu, hai mắt đỏ đậm giữa sắc trời hôn ám càng đặc biệt rõ ràng.

Hiện tại ta chỉ có thể cầu khẩn, trước khi Tật Phong Thuật hết tác dụng, ta có thể thuận lợi chạy đến bình thai kế tiếp.

Bất quá, xem ra lời cầu khẩn của ta không có tác dụng, một đầu hắc hổ từ một bên đột nhiên lao ra, ngăn phía trước ta, đè thấp thân thể, bày ra tư thế công kích.

Nếu như ta lách qua, nhất định sẽ bị quái vật phía sau đuổi theo, nhưng nếu như ta không lách qua, hắc hổ kia rất có thể một ngụm xé rách ta… Như vậy, nhường, hay không nhường?

“Chớ chặn đường!” Ta quát, rút tiểu đao thẳng tắp phóng về hắc hổ.

Không nhường!

Hắc hổ chân sau đạp một cái, bay thẳng về phía ta, trong khoảnh khắc nó nhảy đến trước mặt, ta hơi nghiêng người, trở tay dùng chuôi đao đánh vào đùi hắc hổ, sau đó dụng lực hướng lên phía trên, đem hắc hổ đánh bay đến giữa không trung.

Đánh bay hắc hổ, ta lập tức cắm đầu chạy như điên, không để ý tới hắc hổ bị ngã một bên đầu óc choáng váng đang phẫn nộ gầm nhẹ.

Một kích này của ta không thể xóa bao nhiêu máu hắc hổ, nhưng có thể đẩy lùi nó, đây là kỹ xảo đánh quái. Chiến đấu trong Thiên Vận cũng không phải cứng nhắc một đao lại một đao chém quái, hoặc là vừa chạy vừa phóng ma pháp, chỉ cần công kích được yếu hại, có thể trong nháy mắt lấy đi không ít máu quái, thậm chí còn có thể đem quái vật đánh bay. Đương nhiên, nếu như quái vật công kích đến điểm yếu hại của ta cũng như vậy.

Đùi trên là một trong những điểm yếu hại của hắc hổ, tuy rằng không giống phần cổ có thể trong nháy mắt mất máu, thế nhưng có tỉ lệ nhất định có thể đánh bay nó. Vừa rồi ta dùng chuôi đao, hi sinh lực công kích của vũ khí, đổi lấy trăm phần trăm đích tỉ lệ kích phi ( đánh bay quái vật ), dù sao có dùng lưỡi dao công kích đi nữa, ta cũng không thể gây thương tổn được nó, còn không bằng lợi dụng kích phi.

Bất quá loại kỹ xảo này cũng không có mấy người biết, bởi vì cùng với muốn đánh bay quái vật, còn không bằng công kích nơi yếu hại ( cổ họng ), một kích giết chết nó. Vì thế kỹ xảo này thường bị mọi người trong đoàn đùa giỡn gọi là, kỹ xảo chạy trối chết.

Không sai… ta hiện giờ chính là chạy trối chết!

Ta tiếp tục kéo một đoàn quái vật chạy như điên, còn không ngừng đánh bay quái từ một bên xông lên, trước khi Tật Phong Thuật mất tác dụng, rốt cục thấy được một điểm màu xanh, cái này biểu thị, cách trạm Hồng Lạo không còn xa nữa.

Lại chạy gấp hơn một phút, trước mắt xuất hiện một hồ nước lớn, thế nhưng cũng không thấy bình thai thứ hai ta trông chờ.

“Không thể nào!” Ta thở dốc vì kinh ngạc.

Bình thai thế nhưng ở trong hồ, đùa cái quái gì vậy!

Hơn nữa trong hồ còn có một đoàn quái vật thủy hệ đang chờ ta. Thấy cảnh tượng này, ta không tự chủ dừng lại cước bộ, kết quả trong nháy mắt bị quái vật phía sau bổ nhào vào, bạch quang xẹt qua, bị đuổi về điểm xuất phát.

“Có lầm hay không!” Vô lực nằm bệt trên bình thai xuất phát, ta nhịn không được oán giận, “Bình thai nằm trong hồ coi như xong, bên hồ còn vây quanh một đống cá mập.” Ảo não xới tung đầu tóc.”Này tính cái gì a!”

Ta nằm trên bình thai, nhì lên bầu trời hôn ám, dị nguyệt một tím một đỏ chậm rãi dâng lên.

Vươn hai tay, ánh trăng xuyên thấu khẽ tay, bên tai truyền đến tiếng gió thổi vù vù.

“Không biết Vô Cực giờ ra sao…” Ta thì thào tự nói.



“Không biết Nguyệt bên kia ra sao…” Lúc này, Vô Cực cũng đang nhìn lên hai mặt trăng, cũng thấp giọng nói như vậy.

Hắn rút ra tiểu đao, ra sức vung vào cổ một con dực sư (sư tử có cánh), một đao lấy mạng.

Lần thứ hai xuất thủ, giải quyết rụng hắc sắc đại lang muốn đánh lén phía sau lưng.

“Mỗi bước mỗi giết, thật phiền phức!” Nhìn phía trước mơ hồ thoáng hiện hồng quang, Vô Cực ngạo cười.

“Cùng lên đi!” Trong miệng niệm ra một đoạn chú ngữ.

Song song khi đám quái vật vọt tới trước mặt hắn, chú ngữ vừa vặn niệm xong.”Phong Long Quyển!” Khẽ quát một tiếng, phong nhận thanh sắc uốn lượn quanh thân hắn, trong nháy mắt hình thành một đạo phong trụ (gió xoáy) cự đại, quái vật tới gần phong trụ đều bị cuốn lên không trung cao cao, sau đó bị quăng xuống, nằm trên mặt đất không thể động đậy.

Vô Cực tiến lên từng đao từng đao chém chết chúng nó.

Vô Cực không giống với Nguyệt, hắn chậm rãi đi, một đường giết tới. Tuy rằng không có trang bị, thế nhưng hắn đẳng cấp đủ cao, lại có thể sử dụng ma pháp, chỉ cần không phải mấy cái cùng tiến lên, Vô Cực đều ứng phó qua được. Chỉ là khiến hắn cảm thấy thật phiền toái.

Hắn phất phất đoản đao trong tay, lại luyện tập mấy động tác phách khảm, mới tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo đường đi, còn hữu ý vô ý nắm chặt bàn tay.

“Thật không quen mà.” Vô Cực than thở. Vô luận là trọng lượng hay xúc cảm, hắn đều nghĩ Minh Nguyệt kiếm trượng hắn dùng quen thuộc hơn. Vô Cực nhìn đoản đao trong tay, lần thứ hai suy nghĩ chuyện này.

Bắt không được, trôi qua những ngón tay.

Khoảnh khắc Nguyệt nhảy vào kiếm lô…

Thống khổ, không thể nói nên lời.

Nguyệt của ta, Nguyệt của ta, Nguyệt của ta… Trong lòng Vô Cực nỉ non, hắn đã mấy trăm lần phát thệ, không được để y chịu khổ, không thể để y hi sinh.

Thế nhưng… Vì sao vẫn…

Vô Cực biết, Nguyệt sẽ không ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn để hắn che chở, nếu có thể, Nguyệt mong muốn sẽ trở thành cánh của mình, cho mình sức mạnh để tung bay. Đây là ái tình mà một nam nhân có thể cho một nam nhân khác.

Như vậy… Để hắn cũng thành cánh đi!

Phải có một đôi cánh mới có thể bay lên.

Hắn muốn sức mạnh, không phải do bất luận ai mang đến, là sức mạnh do mình rèn đúc được!

“Chết đi!” Vô Cực gầm nhẹ, một đao chém bay ba con hắc lang.

—-

Hệ thống thông báo! Tiến nhập Hồng Lạo chi địa.

Ta vừa nhảy vào nước, lập tức lệnh mười hai con triệu hoán thú đã triệu hoán từ trước xông lên ngăn trở đám cá mập, mà mình cũng liều mạng bơi về phía bình thai.

Hệ thống thông báo! Toàn bộ triệu hoán thú tử vong, triệu hoán sư mất 600 HP.

Huyết lượng của ta trong nháy mắt tuột đi một mảng lớn, mà sau khi giết chết thú triệu hoán, đại quân cá mập cũng lập tức quay đầu lại truy đuổi ta.

Bình thai đã gần ngay trước mắt!

“Đáng ghét!” Một con cá mập xông lên cắn vào vai ta, ta ăn đau kêu lên một tiếng.

Không có thời gian để ý tới con cá mập vẫn còn ‘dính’ trên người, ta nỗ lực tiếp tục bơi về phía trước.

Tay vừa đụng đến bình thai, ta lập tức xoay người bò lên trên, lúc này mới có thời gian xử lý đầu cá mập kia.

Ta bắt lấy cá mập, ném nó tới một góc bình thai, nhìn nó vì không thở được mà giẫy giụa trên mặt đất, thẳng đến khi thi thể cá mập chậm rãi trở nên trong suốt và tiêu thất, ta mới thả lỏng tinh thần, nằm trên bình thai màu lam đậm, cũng không nhúc nhích.

“Hô!” Thực sự là mệt chết người đi được…

Ta gọi ra bảng trạng thái, nhìn HP và SP của mình chậm rãi tăng trở lại, phun ra một ngụm khí lớn.

Khi lần thứ hai ta chạy đến bên hồ, nhảy vào trong hồ rồi bị cá mập phân thây, ta liền nghĩ tới biện pháp này.

Lợi dụng triệu hoán thú chặn quái, cho mình thời gian bỏ rớt quái vật, nhưng triệu hoán thú có tác dụng trong hai mươi phút, trong thời gian đó ta căn bản không có khả năng chạy đến bên hồ, vì vậy trước khi nhóm triệu hoán thú đầu tiên biến mất, ta lệnh chúng nó giúp ta thanh lý hoặc dẫn đi quái phụ cận, sau đó lại triệu hồi một nhóm mới.

Chạy đến bên hồ, trước tiên cũng lệnh cho thú triệu hồi thanh lý quái, sau đó lại triệu hoán một nhóm mới về ngăn trở cá mập ( triệu hoán thú trong nước và trên cạn bất đồng, cho nên có thể triệu hoán một lần nữa ).

Phương pháp này phiêu lưu rất lớn, nếu như số lượng quái quá nhiều, triệu hoán thú đối phó không nổi, ta đây liền xui xẻo. Hơn nữa triệu hoán thú tử vong thế nhưng sẽ khấu trừ lượng máu của hoán sư, ta lại phải tiết kiệm SP, vì thế, sau khi bị đuổi về điểm xuất phát bảy lần, ta mới có thể thuận lợi địa đi tới đây…

Còn tới nửa đường a!

Ta khóc.



Nghỉ ngơi một hồi, ta đứng lên, nhìn về phía trước. Hồ nước mênh mông vô bờ, phía xa xa sương mù bao phủ mờ mịt, mơ hồ nhìn ra được có hắc giao ngoi lên mặt hồ.

Hắc giao 132 cấp! Như thế nào mà ngay cả loại này quái cũng có!

Xem ra, con đường kế tiếp không dễ đi rồi ( không đi qua nổi a! ).



Vô Cực từ trong hồ đứng lên, trên người vẫn còn ướt sũng, thế nhưng hắn tiếp tục đi vài bước, nước đọng trên y phục toàn bộ bốc hơi.

Hệ thống thông báo! Tiến nhập Sí Diễm Chi Địa.

Trước mắt là một biển lửa, những ngọn lửa màu xanh lam, chanh quất, đỏ tươi… lần lượt xông lên, mỗi cái đều cao hơn con người.

Hắn nhìn hỏa diễm trước mắt, cuồng ngạo nở nụ cười, kỷ quan phía trước đúng là có chút vấn đề, nhưng hỏa lửa không thể làm khó được hắn. Vô Cực lập tức thả một băng thuật, công kích một con hỏa hùng (gấu lửa) đang vọt về phía hắn.

Cước bộ Vô Cực mỗi khi dừng lại, mấy phát băng tiễn lập tức phóng tới trên người quái phụ cận, thế nhưng Vô Cực thái độ khác thường không hề đánh chết quái, liều mạng đi tới trước, bởi vì, hắn bắt đầu sốt ruột.

Vừa rồi hắn hao hết một phen công phu mới có thể đánh chết hắc giao, vậy Nguyệt lúc này hoàn toàn không có sức chiến đấu thì thế nào? Hắn nên làm gì bây giờ?

Dù biết rõ giúp không được gì, Vô Cực vẫn liều mạng xông về phía trước, hắn hy vọng sau khi đi ra có thể phát hiện Nguyệt đang chờ hắn, bằng không, hắn ở bên ngoài chờ Nguyệt cũng tốt.

Rất nhanh, Vô Cực thấy bình thai cuối cùng xuất hiện ở phương xa, chỉ cần cùng NPC trên bình thai đối thoại, hắn có thể ly khai con đường chuộc tội, thuận lợi rửa sạch hồng danh.

Nhưng nếu như Nguyệt không tẩy trừ được hồng danh, hắn không ngại cùng Nhất Phương bọn họ “đánh” thêm một hồi, bồi Nguyệt cùng nhau làm hồng nhân ( người mang hồng danh ).

Vì cứu mình mà Nguyệt bị hồng danh…

Nhất Phương bọn họ vì để cho chính mình hồng danh mà tự nguyện cho mình giết chết…

Vô Cực rất cảm khái, vì sao bên cạnh hắn đều là người như thế, nguyện ý ủy khuất chính mình, đều là người của hắn.

Dụng tâm đối đãi, thật tình ở chung, hưởng thụ trò chơi, này rõ ràng là thành quy hắn định ra, thế nhưng những người bên cạnh, so với hắn càng thêm tuân thủ quy định này.

Rõ ràng chỉ là một trò chơi, thế nhưng hắn lại thật sự… đầu nhập vào, nhưng không phải bởi vì bản thân trò chơi, mà là những người đó…

Thế lửa dần dần yếu đi, hắn đã có thể tháy bình thai bạch sắc kia rất rõ ràng. Trên bình thai, có hai người đang đứng, một là NPC mặc áo bào trắng, mà một người khác, đang đưa tay vén những sợi tóc màu ánh trăng ra sau tai, ôn nhuận mỉm cười.

“Nguyệt!”



Không biết là ta có vận khí tốt, hay là ông trời thương cảm ta, khi ta lần thứ hai nhảy xuống trong nước, hắc giao kia vừa lúc bơi sang chỗ khác, cho nên ta rất thuận lợi đi qua Hồng Lạo chi địa, đi tới Sí Diễm chi địa.

Được rồi… Kỳ thực cũng không thuận lợi như vậy, khi ta bước lên bình thai đỏ như máu, huyết lượng ta chỉ còn 1/10 sắp rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa bên ngoài còn có mấy đầu hỏa hùng lòng vòng quanh bình thai! ( bình thai là vùng cấm, quái vật không vào được )

Thế nhưng tất cả khổ cực đều phải qua đi! Ta xuyên qua hỏa diễm hừng hực, bình thai bạch sắc gần ngay trước mắt. Hiện tại ta chỉ hy vọng tam đầu địa ngục khuyển phía sau đừng phun lửa ra, khiến tất cả khổ cực trải qua đều uổng phí.

Hệ thống thông báo! Ngươi đã bị hỏa diễm của tam đầu địa ngục khuyển công kích, HP – 560.

Má ơi! Nếu nó lại phun thêm một lần, ta sẽ xỉu… sai, là hôn mê.

Ta chạy!

Trời xanh không phụ người có lòng, cùng lúc tam đầu địa ngục khuyển há miệng phun ra một ngọn lửa, ta vừa lúc cất bước nhảy vào trong bình thai. Hỏa diễm lập tức bị kết giới bình thai ngăn trở bên ngoài.

“Thực sự là nguy hiểm thật a!” Ta rất không có hình tượng quỳ rạp trên mặt đất thở gấp gáp từng ngụm lớn.

“Khổ cực rồi.” Một thanh âm từ phía trên vang lên, ta lập tức đứng dậy nhìn, nguyên lai là NPC mặc áo bào trắng.

“Sẽ không…” Ta vô thức trả lời NPC.

“Ha ha ha.” NPC cười lớn: “Ngươi vẫn giống hệt như lúc trước.”

“Trước đây? Chúng ta quen biết sao?” Ta hoang mang nhìn hắn, một điểm cũng nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua cái người này.

Nhìn ra nghi vấn của ta, NPC nói: “Ta là thôn trưởng Ma tộc tân thủ thôn, một trong các nhà thiết kế của Thiên Vận.”

“A!” Ta kinh ngạc kêu một tiếng.”Sao ngươi lại ở chỗ này?” Lẽ nào bị giáng chức rồi?

Hắn cười nói: “Ta là nhân viên thiết kế, chỉ cần thay thế một NPC là có thể xuất hiện tại bất cứ đâu trong trò chơi.”

“Vậy ngươi xuất hiện ở chỗ này, có việc tìm ta sao?” Ta hỏi.

“Ta nghe Trình Tam nói các ngươi tiến nhập con đường chuộc tội, cho nên thay thế NPC nơi đây.”

“Trình Tam?” Ai a?

“Nhà thiết kế số thứ tự 03.” Hắn nói: “Ta là số 05, ngươi có thể gọi ta là Trình Ngũ.”

Trình nói tiếp: “Bởi vì lo lắng, cho nên ta đến xem, chờ một chút sẽ đổi trở lại.” Hắn đối ta nháy mắt mấy cái.”Cũng không thể để những người khác biết ta chạy loạn.”

“Này…” Ta đột nhiên không biết nên nói cái gì.”Cảm tạ.”

“Các ngươi giúp ta một đại ân, không cần cảm tạ.” Trình Ngũ nói.

“Ta… Ta không hỗ trợ cái gì, chuyện Biệt Tây Bặc, ta vẫn nghĩ chúng ta làm được không tốt.” Kết quả vẫn là không có biện pháp cải thay đổi quá khứ đau thương của hắn, ta phi thường tiếc nuối.

“Không.” Trình Ngũ lắc đầu.”Như vậy là tốt rồi, chúng ta đã làm đều làm. Còn lại, phải nhìn thiên vận (ý trời).” Hắn lại lộ ra ánh mắt tang thương.

“Nhìn thiên vận?” Ta không giải thích được.

“Nói chung… Hiện giờ chuyện này ngươi không cần lo lắng.” Trình Ngũ nói: “Người kia, đã xuất hiện.”

“Người nào?”

Trình Ngũ chỉ về phía trước.”… Hắn.”

Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, trong hỏa diễm bốc cao, có một người đang dần dần tới gần.

“Vô Cực? !” Ta kinh ngạc cực kỳ.”Điều này sao có thể? Con đường chuộc tội không phải bất đồng sao?”

“Khởi điểm tương đồng, cho dù quá trình bất đồng, tới cuối cùng… cũng sẽ như nhau.” Trình Ngũ bí hiểm nói: “Con đường nhân sinh, cũng là như vậy.”

“Khởi điểm cùng là sinh, chung điểm cùng là chết.”

Trình Ngũ liếc mắt nhìn ta, sau đó cười nói: “Được rồi, ta phải đi, không quấy rầy các ngươi.”

“Thuận tiện nói với ngươi, Tử Vong đại lục có một nhiệm vụ lớn có thể thu được không ít giá trị danh vọng, các ngươi có thể đi giải giải xem.” Hắn không hổ là trình tự thiết kế sư, trước khi đi còn không quên giới thiệu. “Hảo hảo ngoạn trò chơi đi!”

“Biết rồi.” Ta mỉm cười.”Cảm tạ.”

NPC hoán quay về biểu tình công thức hóa, ta xoay người, đem vài lọn tóc tán loạn vén ra sau tai, ấm áp cười nhìn về phía Vô Cực.

“Nguyệt!” Vô Cực kinh ngạc địa kêu lên, vội vã chạy tới chỗ ta. “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Bởi vì chúng ta xuất phát cùng một nơi, cho nên điểm cuối cũng giống nhau.” Ta nói.

Vô Cực vừa đến trước mặt ta, vội vã nắm lấy vai ta trái nhìn phải ngắm, tình cảm quan tâm không cần nói cũng hiểu được.

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

“Không có việc gì… là tốt rồi.” Vô Cực gắt gao ôm ta vào trong lòng. “Ta rất lo lắng!”

Ta cũng đưa tay ôm lại hắn, vùi đầu vào ngực hắn, cảm thụ ấm áp này.

“Nguyệt…” Vô Cực khẽ gọi ta, nâng cằm ta lên, hôn lên môi ta.

Nụ hôn ôn nhu dần dần trở nên cuồng loạn, mà tay hắn cũng càng siết càng chặt, chặt đến mức khiến ta thở gấp.

Nếu như có thể, thật hy vọng cứ như vậy kết hợp làm một thể.

Lúc này hai người đều nghĩ như vậy.

“Nguyệt.” Vô Cực đem nụ hôn chuyển qua mi mắt ta, đuôi lông mày, sau đó dời xuống cổ, khẳng cắn.

“Ta muốn đi tìm ngươi, có thể chứ?” Hắn giương mắt, nóng bỏng dừng ở ta.

Vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của ta. “Ngươi nói có thể, ta lập tức chạy đến.”

Ta cảm giác được mình run lên nhè nhẹ, tim cũng đập rất nhanh, thế nhưng, nụ cười hạnh phúc tràn ra, nói, “Ta chờ ngươi…”

—–