Thiên Vận Online

Chương 39: Phiên ngoại 5




Nam nhân cũng rất thích mang thù, nhất là thuộc về thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, không đồng ý trong mắt người yêu dung nhập bất cứ một chút bào tử nào, không sai, là bào tử. Nhẹ phiêu phiêu, lông xù, bào tử nấm hương to như móng tay “rầm rầm rầm” từ trên trời giáng xuống, giống bông tuyết đầy trời, có một phen mỹ cảm khác.

“Hắc xì!”

Tiễn Tiễn hắt hơi một cái, mặt hồng nhỏ nhắn nhăn lại cái mũi nhỏ.”Mũi thật là khó chịu.”

“An tĩnh chút.” Điệp Quân trừng hắn.

Bào tử nấm hương trắng mượt mà từ trên lầu cao hai mươi tầng không ngừng hạ xuống, trên mặt đất, một cái nấm cao hơn đầu người run rẩy mũ nấm, cũng phun ra một đống bột phấn sáng trong suốt, hai tiểu cái oa nhi, không cần cố ý ngồi cúi xuống, cây nấm hương siêu lớn cũng đã hoàn toàn giấu kín thân hình bọn họ.

Thế nhưng, Tiễn Tiễn, nhân viên trong cửa hàng YAOI kiêm xem bản lang cùng bán thú nhân Điệp Quân lạnh lùng, hai người bọn họ thế nào lại đến Phiêu Tuyết Bí Lâm, tục xưng Rừng Nấm vậy?

Cái này thì phải đem tầm mắt hướng về bóng người cách đó không xa.

“Phong chi chướng bích!” Nam tử tóc vàng khẽ quát một tiếng, một màn ánh sáng đạm thanh sắc bao phủ hai người, ngăn trở bào tử nấm không ngừng rơi xuống bên ngoài.

“Cảm tạ.” Nam tử với mái tóc bạch nguyệt sắc xoa xoa mũi, phủi phủi bụi nấm bám trên vai. “Địa ngục với người quá mẫn cảm a! Đúng là nói không ngoa.”

Phiêu Tuyết Bí Lâm cũng được gọi là Quá Mẫn Giả Địa Ngục, tơ phấn đầy trời, có thể khiến người có cái mũi không tốt hắt xì liên tục, độ chân thật của Thiên Vận thật đúng là khiến người chơi vừa yêu vừa hận.

“Còn khó chịu không?” Nam tử tóc vàng quan tâm hỏi.

“Không có việc gì.” Nam tử tóc nguyệt sắc ấm áp cười nói: “Ta cũng không dị ứng, không cần phải tốn công tốn sức như vật.” Chỉ là đám lông tơ bay vào trong mũi mới bị hắt hơi thôi, không cần phải phóng Phong Chi Chướng Bích làm gì!

Hai người này, chính là Nguyệt Phi Ly và Húc Chi Vô Cực —— đang trong trạng thái gia tăng tình yêu cuồng nhiệt.

Mấy ngày trước, Vô Cực rốt cục cũng khiến Nguyệt gật đầu, hai người trong mắt nhóm đoàn viên hài hước bị gắn lên cái danh từ “tình lữ”.

Vô Cực cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại biểu thị công khai quyền sở hữu, đối với Nguyệt ôn nhu che chở, hỏi han ân cần không nói, càng một tấc không rời theo sát bên người y, cứ như sợ tự dưng ở đâu lao ra một quái nhân sẽ cướp y đi. Khi Nguyệt Phi Ly nói muốn đến Phiêu Tuyết Sâm Lâm gần Thánh Vực Thiên Thê đại lục làm nhiệm vụ, Vô Cực đương nhiên không nói hai lời theo sát.

Điều này làm cho Nguyệt Phi Ly có chút bất đắc dĩ, y chỉ bất quá đi làm nhiệm vụ thăng cấp kỹ năng sinh hoạt ( nông phu ), thu thập một đạo cụ mà thôi, quái vật ở đây hắn cũng không phải chẳng ứng phó được, cho dù Phiêu Tuyết Sâm Lâm có một con boss hệ thực vật cấp 132 – Thiên Niên Linh Chi Vương, gặp phải cùng lắm thì chạy nhanh, Vô Cực căn bản không cần lo lắng.

Nhưng hắn cũng biết, Vô Cực là có chút tâm tính muốn bồi thường, chuyện từng phát sinh khiến Vô Cực rất tự trách, hắn đại khái cho rằng, nếu như hắn sớm nhìn thấy tâm ý của mình, hai người sẽ không khổ cực đi một vòng lớn như vậy.

Thế nhưng, Nguyệt cho rằng đi một vòng như thế cũng không vô ích, y chưa từng nghĩ tới chuyện có thể cùng một chỗ với Vô Cực, có thể giống như bây giờ đứng bên cạnh hắn, mặc kệ sau này ra sao, cũng đã là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này. Huống chi, chính y không phải cũng do dự, lui bước thật lâu sao?

Nếu thật muốn tính toán, Nguyệt cho rằng trên cơ bản hai người đều huề nhau, vốn dĩ y cũng lý giải được Vô Cực, chi dù y cự tuyệt, Vô Cực trên phương diện nào đó vẫn còn tính trẻ con, nhất định vẫn sẽ mặt dày quấn lên.

Chỉ cần tùy theo hắn. Nguyệt dù bất đắc dĩ, nhưng tựa hồ lại mang theo một chút ngọt ngào.

“Hẳn là tới rồi.” Vô Cực nói.

Ánh dương quang vốn rất yếu ớt tựa hồ bị cái gì đó cản lại, đường nhìn trở nên hôn ám, một gốc cây hình trụ bị tế mao bao trùm hiện lên màu xám trắng xuất hiện phía xa xa. Nguyệt Phi Ly ngẩng đầu, bào tử không ngừng bay xuống bị Phong Chi Chướng Bích ngăn trở, có thể thấy bầu trời gấp lại thành một đường hẹp dài

“Cảm giác… hình như nó lớn hơn lần trước.” Nguyệt Phi Ly sợ hãi than, “Xa như vậy mà vẫn có thể thấy!”

“Có thể!” Vô Cực cười nói: “Nói không chừng có ngày nó phát hiện ra mình đã to lớn như mẫu thụ (đại địa chi mẫu).

Biểu tượng của Phiêu Tuyết Sâm lâm chính là một — cây nấm hương thật lớn, thân nấm lớn đến mức trăm người nối tay mới vòng quanh nổi, phạm vi mũ nấm bao phủ rộng bằng một tòa thành, từng có ngoạn gia cưỡi phi cầm muốn bay đến đỉnh, nhìn xem mũ nấm lớn có màu gì, kết quả bị kẹp giữa hai khẽ màng trên mũ nấm không ra được, từ đó về sau không còn ai có can đảm khiêu chiến gốc thực vật ( loại nấm? ) thần bí này nữa.

“Phải đến sao?” Vô Cực hỏi: “Ngày hôm nay hẳn là không ít người.”

Người chơi muốn đến Thánh Vực sâm lâm hoặc Phiêu Tuyết sâm lâm luyện công, thường thường sẽ tập hợp ở “trước cây nấm lớn rừng nấm”, hôm nay là chủ nhật, ở chỗ cây nấm nhất định tụ đầy người.

“Không quá muốn a.” Y sợ chen chúc a! “Ta cho Bạch Vũ bay lên đi giúp ta xé xuống một khối là được rồi.”

Nhiệm vụ này khai ra một đống lớn danh sách vật phẩm cần thu thập, trong đó có một bộ phận của nấm hương lớn, ngoại trừ bào tử tùy tiện quơ lấy trên mặt đất, bộ phận nào cũng được cả.

“Cũng tốt, bất quá với AI của Bạch Vũ , đại khái phải thử không ít lần đi.”

“Còn hơn là bị chèn chết.” Nguyệt Phi Ly phóng xuất Bạch Vũ, lệnh cho nó Kiểm Thập ( một kỹ năng tuần thú thuật ) vật thể trên bầu trời.

Kỹ năng Kiểm Thập chỉ là lệnh sủng vật nhặt về đạo cụ trong tầm mắt, không thể chỉ định chủng loại đạo cụ chủng loại, Bạch Vũ tới tới lui lui, nhặt được đều là một đống bào tử lông xù. Y như trong tưởng tượng.

“Giống như đang lãng phí SP.” Quăng đám bào tử trên tay, Nguyệt bật cười. Ai kêu hắn không muốn qua chen chúc với người ta làm chi, đành phải ở chỗ này đùa giỡn ngu ngốc.

“Coi như luyện kỹ năng đi.” Vô Cực đặt tay lên vai Nguyệt.

“Thuần thú thuật của ta đã full rồi.” Trước khi quay về Ngân Chi Vô đã luyện mãn cấp kỹ năng.s

“Như vậy, coi như theo giúp ta nói chuyện phiếm đi.” Cánh tay thoáng dùng sức, Vô Cực kéo Nguyệt lại gần.

Khoảng cách quá gần khiến vành tai Nguyệt Phi Ly phiếm hồng, hắn quay đầu lại, cố ý trêu ghẹo: “Ta tính giá thời gian rất cao nha, muốn ta cùng ngươi nói chuyện phiếm, cần không ít tiền đó!”

“Yên tâm, ta tuyệt đối trả đủ.” Vô Cực lại dựa sát vào.

Nguyệt Phi Ly thiếu chút nữa nhịn không được thưởng cho hắn một quyền rồi bỏ chạy mất dạng. Trời ạ! Đừng có dựa lại gần nữa! Tim của y sẽ rụng mất!

“Không! Ta khuyên ngươi nên tỉnh táo một chút, ngươi còn có một nhà già trẻ cần phải chiếu cố, đừng lãng phí tiền bạc trên người ta.” Lại lóe lên.

“Ha hả a, tuyệt đối không lãng phí.” Chưa từ bỏ ý lại dính lấy, “Huống chi [một nhà già trẻ] của ta cũng chỉ có ngươi a.”

“Tiên sinh, ngươi còn trẻ, ta khuyên ngươi vẫn là suy nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định thì tốt hơn…”

Khi nói chuyện, Bạch Vũ vất vả khổ cực rốt cục bay trở về.

Hệ thống thông báo! Sủng vật Bạch Vũ nhặt được “Mảnh nấm cự đại” .

Hệ thống thông báo! Đạt được đạo cụ “Mảnh nấm cự đại”.

“Thu… Thu thập được rồi, có thể trở về!” Hai tay Nguyệt liều mạng chống lên ngực Vô Cực, không cho cái tên gia hỏa khoái đùa kia tới gần, “Trở về thành đi!”

“Thế nhưng ta vẫn chưa muốn trở lại.” Dễ dàng gạt tay Nguyệt ra, Vô Cực bá đạo đem y áp sát vào mình, “Ngươi xem, phong cảnh nơi này thật đẹp.”

Phong cảnh đẹp cái gì chứ! Y hiện giờ ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú kia đang áp sát càng lúc càng gần, cái gì đều nhìn không thấy a!

“Ta còn có câu muốn… ngô!” Khuôn mặt tuấn tú phóng đại lê, sau đó, hắn bị ép tiêu âm.

Ta sai rồi! Biết rõ Vô Cực là dạng người ta càng chạy hắn sẽ càng đuổi theo, ta phản kháng hắn làm chi a! Trong lòng Nguyệt kêu rên.

“Oa a! Cái tên đại phôi đản biến thái dám xâm phạm Nguyệt ca ca của ta!” Tiễn Tiễn đang theo dõi tình hình, nhìn thấy một màn này, xắn tay áo muốn xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Điệp Quân vội vã ngăn chặn hắn.”Mắt to, ngươi muốn chết nhưng ta không muốn a!”

Ai chẳng biết Vô Thượng Thiên Khiển của Húc Chi Vô Cực có bao nhiêu kinh khủng, nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn, hắn nhất định có cơ hội có cơ hội chờ Vô Cực đi vắng thì một phen bắt cóc Nguyệt đại ca đi biệt tích, không cần phải lao ra chịu chết.

Điệp Quân nguyên bản cùng Tiễn Tiễn đào khoáng ở Phiêu Tuyết Bí Lâm, vừa vặn thấy Nguyệt Phi Ly và Vô Cực, hai tiểu quỷ siêu cấp ngưỡng mộ Nguyệt Phi Ly, đương nhiên không nói hai lời len lén đi theo phía sau bọn họ.

Nhưng giờ Điệp Quân hối hận rồi, sớm biết thế này hắn đa bỏ lại Tiễn Tiễn tự mình một người theo dõi còn an toàn hơn, tuy rằng hắn đúng lúc đè lại Tiễn Tiễn, thế nhưng, Vô Cực tai thính hình như đã phát hiện bọn họ.

Thính lực của Tinh Linh vốn là rất rồi, một âm thanh thật nhỏ cũng đều nghe được rõ ràng, huống chi tiếng của Tiễn Tiễn thực sự là hơi bị lớn.

Cái tiểu quỷ này! Vô Cực nhớ tới Tiễn Tiễn từ ở trước mặt hắn mà cường hôn Nguyệt, nói không chừng bây giờ đang bí mật nói năng xằng bậy gì đó với Nguyệt, thù mới thêm hận cũ, Vô Cực lửa bốc lên đầu, lập tức quyết định hảo hảo trả thù bọn họ.

Nguyệt thấy Vô Cực khẽ híp mắt, trong mắt hàn quang lóe lóe, nghĩ thầm chẳng lẽ mình khiến hắn sinh khí? Y khẩn trương hỏi: “Vô Cực, ngươi làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”

“Không có.” Vô Cực vung lên khuôn mặt tươi cười, “Chỉ là bào tử rơi vào mắt, có chút khó chịu.”

“Ngươi không sao chứ.” Nguyệt lúc này mới chú ý tới Phong Chi Chướng Bích đã mất hiệu lực, bào tử đầy trời rơi xuống trên người bọn họ, đầu và vai đều tích một tầng lông tơ.

Hắn kiễng chân, quan tâm kiểm tra mắt Vô Cực.”May mà không nghiêm trọng.”

Hơi thở của Nguyệt phun lên mặt Vô Cực, chọc hắn rất rất rất muốn cứ thế mà hôn Nguyệt thêm lần nữa, thế nhưng nhớ tới hai đứa nhỏ lén lút nấp phía sau, chỉ có thể tạm thời dằn xuống.

“Chúng ta trở về thành đi, ở đây hại mắt ta đau quá.” Vô Cực nói như vậy, còn cố ý đưa tay dụi dụi mắt.

Vừa rồi còn nói không muốn đi, Nguyệt nghĩ thấy buồn cười.” Được, chúng ta trở về đi.”

Ở đây cũng không phải là khu an toàn hoặc vùng cấm, không thể sử dụng hồi quyển trở về thành, bởi vì Nguyệt sợ chen, không muốn đến khu an toàn nằm dưới chân cây nấm lớn, Vô Cực liền đề nghị do hắn dẫn đường, đến một vùng cấm ở gần đó.

Vô Cực lôi kéo Nguyệt Phi Ly tận lực xuyên qua rừng nấm, rẽ trái rồi rẽ phải, rất nhanh đã bỏ rơi hai tiểu quỷ ở phía sau.

“Không thấy Nguyệt Nguyệt ca ca nữa!” Tiễn Tiễn kêu to, “Đều do Điệp Quân không tốt!”

“Tà Thú Sư ( đạo tặc + triệu hoán sư ) như ngươi thật quá dọa người! Rõ ràng là do ngươi chân ngắn đi chậm.” Tà Thú Sư hay còn gọi là thợ săn, chức nghiệp có tiếng am hiểu theo dõi.

“Rõ ràng là ngươi…”

“Ta rất giỏi…”

Hai cái bé con, lại bắt đầu cãi nhau.

“Đều là ngươi hại ta mất dấu Nguyệt Nguyệt ca ca, còn bị lạc đường!” Tiễn Tiễn bỉu môi oán giận.

Đột nhiên gian phía sau vang lên âm hưởng sàn sạt, một cổ hương khí dược thảo nồng nặc truyền đến, làm cho hai người đang bốc hỏa đều sửng sốt.

“Điệp quân… Ở đây hẳn là sẽ không phải… khu bosss ra đi ?” Hương dược thảo này, tựa hồ hình như có lẽ đại khái là… hương vị Thiên Niên Linh Chi Vương tỏa ra.

“… Hình như vậy.” Nhìn cái nấm phía xa xa bị một cái nấm thật to đẩy ra, Điệp Quân toát ra mồ hôi lạnh.

“Làm… Làm sao bây giờ?” Trên khuôn mặt khả ái của Tiễn Tiễn xuất hiện một đống hắc tuyến.

“Chạy a! Còn hỏi nữa!”

Đừng thấy Thiên Niên Linh Chi Vương lớn như vậy, tốc độ di động thế mà lại phi thường kinh người.

“Oa a a ——” Tiễn Tiễn gào lên.

Hai người cắm đầu cắm cổ chạy như điên, trong lòng không ngừng oán giận đối phương, còn có một nam nhân tâm cơ rất nặng nào đó.