Thiên Vận Online

Chương 18: Luân ấn




Tiếng chuông chói tai đánh thức ta từ trong giấc ngủ mơ, ta mờ mịt cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường. Điện thoại di động đã tắt nguồn, hẳn là vì lâu quá không sạc, như vậy… cái âm thanh kia là gì?

Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân ta.

Chẳng lẽ lại là điện thoại!

“Không đúng…” Ta lẩm bẩm trứ, “Hai vợ chồng kia không rảnh rỗi để gọi lại lần nữa.”

Ngồi dậy, nhìn căn phòng rộng lớn, lung la lung lay đi tới phòng khách.

Tiếng vang phát ra thì ra là chuông cửa, ta vì sự sợ hãi của mình lúc nãy mà cảm thấy buồn cười… cũng thật đáng buồn.

Mở cửa, bên ngoài là một đôi nam nữ.

“Lâu như vậy mới mở cửa, ta còn tưởng rằng ngươi có chuyện!” Nhất Kiếm lo lắng nói: “Thiếu chút nữa là phá cửa vào rồi.”

“Đừng nói lung tung, Tiểu Nguyệt không phải vẫn hảo hảo sao.” Thiếu nữ đứng bên cạnh Nhất Kiếm ôn nhu mỉm cười.

“Kiếm Sanh, Mạc Ngữ tỷ.” Ta kinh ngạc vì hai người xuất hiện.”Các ngươi thế nào lại rảnh rỗi qua đây!”

“Đi vào rồi nói sau.” Nhất Kiếm vỗ vỗ vai ta, tự nhiên đi vào ngồi xuống ghế sofa.

Mạc Ngữ ôn hòa nói: “Ta đi pha trà.” Xoay người đến nhà bếp, lưu cho ta và Nhất Kiếm không gian nói chuyện.

Ta ngồi xuống đối diện Nhất Kiếm.”Nói đi.” Ta nghĩ Nhất Kiếm tới tìm ta nhất định có nguyên nhân.

“Điện thoại ngươi gọi mãi mà không được.” Nhất Kiếm có chút oán giận.”Ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên mới đến đây.”

“Hết pin.” Ta lấy cái điện thoại đã tắt nguồn ra quơ quơ trước mặt hắn.

Nhất Kiếm nhìn chăm chú vào ta, một lúc lâu, hắn mới mở miệng.

“Lần sau đừng như vậy.” Trong giọng nói có an tâm thở dài một hơi, “Ngươi hại ta rất lo lắng a!”

“Xin lỗi.” Ta hướng Nhất Kiếm xin lỗi.

“Ai…” Nhất Kiếm thở dài, “Ngươi căn bản không cần phải ép buộc bản thân…”

“Ngươi không hiểu đâu.” Ta cười khổ. Tuy rằng đồng dạng sinh trong thế gia hiển hách, nhưng kinh nghiệm sống của Nhất Kiếm và ta lại hoàn toàn bất đồng.

“Ta rất ghét mỗi khi ngươi nói như vậy.” Nhất Kiếm nhíu mày, “Cũng rất ghét ngươi tại sao cứ nghe lời hai người kia như vậy. Rõ ràng trong lòng không muốn, vậy mà cứ miễn cưỡng chính mình.”

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng…” Thậc sự không có việc gì…

“Ngươi lại nữa rồi.” Nhất Kiếm trở mình mắt trợn trắng, “Ai chẳng biết lúc ngươi nói không có việc gì mới là vô cùng có việc chứ.”

“Ta…”

Nhất Kiếm phất phất tay, cắt đứt lời ta muốn nói nói. “Quên đi, ta đến không phải nói với ngươi chuyện này. Ta muốn nói chính là, lão đại bọn họ nhận được nhiệm vụ rồi, muốn ngươi mau mau login.”

“Thực sao!” Thật tốt quá.”Ta lập tức login.”

“Còn có…” Hắn đột nhiên suy sụp cúi mặt, “Ta phải về nhà với biểu tỷ, mấy ngày tới không thể login!”

“Ta biết.” Ta gật đầu, “Ngươi cũng nên về nhà.”

“Ai… Ta vốn không muốn về đâu, thế nhưng ngẫm lại… lão ba ta ít nhất vẫn còn rất quan tâm ta, cho nên…”

“Biết là tốt rồi.” Mạc Ngữ đột nhiên từ nhà bếp đi tới, mỉm cười nói: “Dượng thực sự rất hi vọng ngươi quay về thăm dượng.”

“Được rồi! Được rồi!” Nhìn dáng tươi cười của Mạc Ngữ, ta nghĩ Nhất Kiếm nhất định đang rất sợ hãi đi. “Ta không phải đang chuẩn bị về rồi đây sao?”

“Thấy ngươi không có việc gì ta cũng an tâm.” Mạc Ngữ tỷ nói.

“Cảm ơn.” Ta tự đáy lòng nói lời cảm hơn hai người trước mặt, họ thật sự luôn quan tâm đến ta.

“Người ngươi phải cảm ơn không chỉ có chúng ta, còn có lão đại bọn họ.” Nhất Kiếm nói: “Mấy ngày nay ngươi không login, tất cả mọi người rất lo lắng.”

Ta ngượng ngừng cười cười, nghĩ thầm chờ một chút login phải đi xin lỗi bạn bè trong đoàn mới được.

“Nói đến cái này…” Nhất Kiếm có chút do dự.

“Thế nào?”

“Chính là…” Hắn nơm nớp lo sợ nhìn ta, “Ta đem số điện thoại di động của ngươi đưa cho lão đại rồi.”

“Cái gì!” Cho Vô Cực!

“Bởi vì lão đại bức ta a.”

Trên thực tế là Vô Cực uy hiếp hắn, muốn hắn hoặc là chọn đưa số điện thoại của Nguyệt ra hoặc là khai ra nguyên nhân Nguyệt suy sụp, hai cái phải chọn một.

“Hơn nữa ta lại không liên lạc được với ngươi, cho nên…”

“…” Ta nghĩ phải đổi số.

Mạc ngữ nhìn ta đang ngốc rụng, hỏi: “Tiểu Nguyệt, ngươi với Vô Cực không phải rất thân nhau sao? Sao lại không muốn cho hắn số điện thoại di động ni?”

Vấn đề là… nếu cùng Vô Cực nói chuyện điện thoại.

Ta sẽ ngượng a ——

—-

Login, Nguyệt xuất hiện tại cảng Băng Hỏa đảo cảng. Kiểm tra danh sách dong binh đoàn, phát hiện trong đoàn ngoại trừ Vô Cực, tất cả mọi người đã trở lại trung ương đại lục.

Ngoại trừ Vô Cực!

… Vô Cực vì sao còn ở nơi này?

Vô Cực phát hiện nguyệt login, lập tức tìm được y.

Vừa thấy mặt, đôi tay Vô Cực dùng sức bắt lấy bả vai Nguyệt, khiến y giật mình.”Ngươi rốt cục cũng login.” Ngữ khí có chút kích động.

“Ngươi hại chúng ta hảo lo lắng a.”

“Xin lỗi… khiến mọi người lo lắng.”

“Thật đáng chết…” Vô Cực nói lời không rõ ý nghĩa, đưa tay kéo Nguyệt vào trong lòng. “Đừng biến mất nữa…” Cầu xin, “Ngươi đã nói sẽ không rời đi…” Âm điệu gần như rên rĩ.

“Ta không có biến mất, ta vẫn ở..” Nguyệt cũng ôm lấy Vô Cực, kiên quyết nói “Sẽ không ly khai.” Tuyệt đối sẽ không…

“Vậy là tốt rồi…”

Vô Cực thấy rõ ràng tâm của chính mình, nhiều lần mê thất, nhiều lần mê vong, nguyên lai vì đã sớm buộc lại trên người đối phương

Sao hắn lại ngốc đến thế… Mãi không phát giác?

Ta chỉ muốn ngươi…

Thân thiết cảm thụ sự ấm áp trong lòng, trong lòng Vô Cực không ngừng gào thét.

Nguyệt ngửa đầu hỏi Vô Cực: “Sao ngươi không quay về trung ương đại lục?” Thế nhưng lời vừa rời khỏi miệng y liền hối hận.

Nhất định là bởi vì lo lắng cho y nên mới ở lại Băng Hỏa đảo a, sao y lại đi hỏi vấn đề ngu ngốc như thế.

Vô Cực nói: “Nhất Kiếm bảo sẽ đến nhà ngươi tìm ngươi login, ta liền đến Băng Hỏa đảo.”

Nguyên lai Vô Cực đặc biệt chạy tới Băng Hỏa đảo đón Nguyệt, trước đó hắn đã trở về thành tiếp nhận nhiệm vụ.

“Ngươi không cần phải phiền phức như vậy.” Nguyệt nói: “Ta tự về cũng được mà.” Chỉ cần bóp nát hồi quyển là có thể quay về trung ương đại lục mà.

Vô Cực nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc đang tung bay của Nguyệt, thấp giọng: “Ta sẽ lo lắng.” Ngón giữa khẽ run rẩy, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện..

Nguyệt bật cười: “Có cái gì mà phải lo lắng, ta cũng sẽ không lạc đường.” Cũng sẽ không ngốc đến mức chạy ra khỏi khu an toàn để quái luyện công.

Hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào Nguyệt, đem sợi tóc quấn quanh trên ngón tay.

“Đúng vậy… Ngươi sẽ không lạc đường.”

Nguyệt duy trì động tác ngẩng đầu, mà Vô Cực vẫn một tay ôm y. Y đột nhiên phát hiện… cái tư thế này thật sự là rất ái muội

Gương mặt Nguyệt “oanh” một cái, đỏ bừng lên.

“Ách… Ngươi có thể buông ra không?” Hình như gần đây y thường xuyên hỏi vấn đề này.

Lần này Vô Cực thật ra rất thẳng thắn địa buông Nguyệt ra. Cũng không phải bởi vì nghe đối phương nói, mà là hắn nhìn đôi gò má Nguyệt phiếm hồng, nghĩ đến… nam nhân tại phương diện nào đó cũng phi thường yếu đuối.

Vô Cực ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Chúng ta quay về trung ương đại lục đi.”

Hiện tại cũng không phải là thời gian phát tình, Vô Cực hiếm khi nghe theo lời nói của Nửa Cuộc Đời Phong Vân. Hắn phải cho Tiểu Nguyệt thời gian để tiếp nhận hắn.



Trở lại trung ương đại lục, Vô Cực và ta trực tiếp ngồi mã xa đến một hải cảng gọi à Cát Phân Lâm. Nhiệm vụ lần này là ở đó, những người khác đã đi trước tập hợp.

Ở trên xe ngựa, Vô Cực nói cho ta biết nội dung nhiệm vụ lần này.

Nhiệm vụ lần này tên là “Giả mạo hải tặc” (3A).

Muốn chúng ta tại cảng Cát Phân Lâm tìm một con thuyền rời bến, tới trên biển, gặp một thương thuyền địch quốc ( người không tiếp nhận nhiệm vụ sẽ không gặp được ), lúc này chúng ta chỉ cần cướp sạch mọi thứ trên thương thuyền này là có thể hoàn thành nhiệm vụ ( người ủy thác nhiệm vụ này là thành chủ Cát Phân Lâm thành, hắn muốn thử phá hư mậu dịch của nước láng giềng ). Trên cơ bản cũng được tinh là một nhiệm vụ đơn giản.

Thế nhưng Vô Cực nới, nhiệm vụ này phiền toái nhất ở chỗ, có một gã thợ săn tiền thưởng mỗi lần xoát tân đều chiếm đóng nhiệm vụ này (1), hơn nữa cái thợ săn tiền thưởng kia phi thường khó chơi, chỉ cần là đối tượng hắn nhìn không vừa hắn, sẽ không để cho bọn họ làm nhiệm vụ, đám người Tiêu Dao Công Tử đích cũng bởi vì như thế mà hủy nhiệm vụ.

Nghe đến đó, ta nhịn không được hỏi: “Tiêu Dao Công Tử tài lực hùng hậu, chẳng lẽ không thể mua được thợ săn tiền thưởng kia sao?” Theo ta được biết, rất nhiều thợ săn tiền thưởng chiếm nhiệm vụ đều là vì tiền.

“Căn cứ Nửa Cuộc Đời điều tra được, tên thợ săn tiền thưởng đó rất có nguyên tắc.” Vô Cực nói “Nếu là kẻ hắn không thích, dù có ra tiền nhiều bao nhiêu hắn cũng sẽ không làm nhiệm vụ.”

“Vậy sao, ” Ta cúi đầu suy nghĩ, “Không biết người kia có chịu để chúng ta làm nhiệm vụ không…”

“Ta ở Cát Phân Lâm cảng có hỏi thăm qua, nghe nói đối phương không phải kẻ làm khó dễ người khác. Đến lúc đó sẽ biết.”

“Cũng chỉ có thể như vậy… Đúng rồi, ” Ta hỏi: “Id thợ săn tiền thưởng đó là gì…” Tiếp nhận nhiệm vụ hẳn là sẽ hiển thị danh tính thợ săn tiền thưởng hiệp trợ làm nhiệm vụ.

“Pháp Lợi Tư.” Vô Cực đáp.

“Pháp Lợi Tư a…” Ta nghĩ nghĩ, không biết là người như thế nào.

Trong bao sương nho nhỏ, hai người, vai kề vai, bánh xe lăn đều lăn đều, trên mặt đất kéo ra hai dấu bánh xe thật dài…