Thiên Tuyết Truyền Kì

Chương 3




Buổi tối, Đông Phương Úc Khanh rất ra dáng thê nô mà trở thành kẻ sai vặt cho Hoa Thiên Tuyết. Kiếm củi, nướng gà đều là một tay  Đông Phương Úc Khanh làm, hai tỷ muội Hoa Thiên Tuyết chỉ cần ngồi một bên chờ gà chín.

- Gà chín rồi!-  Đông Phương Úc Khanh đưa cái đùi gà qua cho Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt, cười đến sáng lạn. Hoa Thiên Cốt ngơ ngác nhận còn Hoa Thiên Tuyết lại lầm bầm một hồi lâu: - Cười cái gì mà cười, hay lắm sao mà cười... Cái mặt cười lên thật đáng đánh...

- Tiểu Cốt, muội và Tiểu Tuyết bao nhiêu tuổi rồi?

- 12.- Hoa Thiên Cốt đưa đùi gà lên miệng, bắt đầu gặm ngon lành. Thật ngon nha ~ so với gà nướng của Tiểu Tuyết còn ngon hơn ~

- Hai người là tỷ muội song sinh sao?

- Đúng vậy.

- Cả hai có hôn ước chưa ?

Uy, sao lại là cả hai? Hoa Thiên Tuyểt có chút khó hiểu trừng  Đông Phương Úc Khanh. Ngươi muốn nhắm vào tỷ tỷ ta nữa sao?

- Chưa, nhưng giờ Tiểu Tuyết...- Hoa Thiên Cốt ẩn ý liếc Hoa Thiên Tuyết một cái làm Hoa Thiên Tuyết cảm thấy rùng mình.

- Vậy ư...-  Đông Phương Úc Khanh cười rực rỡ. Vậy là hắn không có tình địch rồi. Tuy nhiên hắn vẫn hỏi tiếp: -Cha....

- Cha mẹ ta đều mất rồi. Vốn đi Mao Sơn cầu đạo nhưng không thành. Mao Sơn bị huyết tẩy, Thanh Hư đạo trưởng bị giết, xích Thuyên Thiên bị cướp. Giờ bọn ta định đến Côn Lôn tham gia Quần Tiên Yến.  Đông Phương thiếu hiệp, như vậy đã đủ? - Hoa Thiên Tuyết nghiến răng trả lời một mạch những điều Đông Phương Úc Khanh định hỏi. Hừ! Ngươi dám yểm phép lên lưỡi của tỷ tỷ ta ,chờ đến lúc nào đó ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn thây!!

Hoa Thiên Cốt trợn mắt nhìn muội muội mình như nhìn quái vật: - Tiểu Tuyết, không ngờ muội và Đông Phương đại ca vừa gặp đã có thể tâm linh tương thông?

*PHỤT*

Hoa Thiên Tuyết lập tức phun ra toàn bộ gà trong miệng.Trừng mắt Đông Phương Úc Khanh đang che miệng cười khục khặc. Ngươi cười cái b**p!!!

--- ------ ------ ------ ---********************--- ------ ------ ------ -------

Tiếp tục theo nguyên tác, hai tỷ muội theo hứong Tây đến Quần Tiên Yến. Đường Bảo đã được Đông Phương Úc Khanh làm cho thức tỉnh, suốt đường đi cứ líu rít cả lên khiến Hoa Thiên Tuyết cực kì đau đầu.

- Mẹ và mẹ nuôi cứ chờ ở đây, con đi lấy hoa Lục Tu cho hai người.- Đường Bảo leo lên chiếc lá, định niệm chú bay đi thì bị Hoa Thiên Tuyết tóm lại.

- Mẹ nuôi?

- Hừ, ta có thể giúp Cốt Đầu biến hình.- Cư nhiên quên mất sức mạnh của nàng? Đáng đánh!!

- Ahaha, Đường Bảo quên mất!

Ngươi còn dám cười? Hoa Thiên Tuyết trên trán nổi mấy vạch đen. Quyết định quên con sâu ngu ngốc nào đó đi. Miệng lẩm bẩm vài câu chú, nàng và Thiên Cốt liền biến thành hai con Đường Bảo, sau đó lại cưỡi lá đến trên cây bàn ở một bàn nhỏ để trống, đậu lên trái đào to nhất rồi im lặng ngắm nhìn Quần Tiên Yến ở dưới. Đường Bảo tiếp tục ra sức cho công việc hướng dẫn viên du lịch, Hoa Thiên Cốt cũng ra sức nghe, duy chỉ có Hoa Thiên Tuyểt là gật gù ngủ gật.

Đùa à? Năm ngày năm đêm không ngủ ngồi bên cạnh Cốt Đầu canh tỷ ấy không rơi ra khỏi hạc giấy của Đông Phương Úc Khanh cũng đủ mệt chết rồi. Giờ không tranh thủ nghỉ ngơi thì đợi đến lúc nào?

- TRƯỜNG LƯU THƯỢNG TIÊN BẠCH TỬ HỌA ĐẾN!!!!!

Rồi, đại Boss đến rồi!

Hoa Thiên Tuyết chỉ thấy vạt áo trắng lướt mây đi tới, tóc đen ba nghìn sợi nhảy múa, áo bào trắng thêu hoa văn hoa sen tinh xảo, đôi mắt chứa sự lạnh lùng cao ngạo, tựa như lớp sương mù,gần mà xa vời...

Thah nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách hẳn với thế gian, cao tới mức người ta không với tới.

Bạch Tử Họa đây sao?

Trong một thoáng chốc, Hoa Thiên Tuyết bỗng tò mò, người như vậy liệu có mỉm cười với ai không? Nàng quay sang nhìn Hoa Thiên Cốt đang nhìn Bạch Tử Họa với vẻ si mê, có phải...Cốt Đầu cũng có suy nghĩ như vậy không?

Gió thổi qua, Hoa Thiên Tuyểt không đề phòng liền bị gió đẩy rơi xuống ly rượu của Bạch Tử Họa. Mùi rượu làm nàng có chút quay cuồng.

CMN thật xui xẻo mà!!

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn con sâu nhỏ trong ly, nhẹ nhàng vớt ra, đặt Hoa Thiên Tuyết lên lại trên cây. Đường Bảo và Hoa Thiên Cốp lo lắng hỏi:- Tiểu Tuyết/ Mẹ nuôi, muội/ người có sao không?

- Không sao...- mới là lạ!

Cố nén cơn khó chịu xuống, chờ đến khi Ngọc Đế nói đến việc Yêu Thần muốn xuất thế thì Hoa Thiên Tuyết liền đẩy Hoa Thiên Cốt xuống, bản thân cũng nhảy theo sau. 

- Ai đau! Cốt Đầu, tỷ mau xuống cho muội!!

Sao Cốt Đầu rơi xuống trước nhưng người bị đè lại là nàng chứ? Thật - không-công-bằng-!!