Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 1 - Chương 6




(1) Nha môn: Cửa công đường xét xử thời phong kiến. (từ cũ)

(2) Thư điếm: Cửa hàng sách, tranh vẽ. (từ cũ)

(3) Khắc năm: Từ 14h20 đến 16h40. (từ cũ)

(4) Tửu điếm: Cửa hàng bán thức ăn và rượu. (từ cũ)

_____________________________________________

Với cơ thể có phần cao lớn và cơ bắp, cộng với khuôn mặt già trước tuổi, cũng không khó hiểu khi mọi người ở Mai sơn trang đều lầm tưởng Từ Phong là một chàng trai trẻ. Từ Phong hắn cũng không giải thích. Để mọi người tiếp tục hiểu lầm không phải rất tốt sao? Với cái danh hiệu “thợ săn giỏi” thì đương nhiên là như vậy, hắn hầu như sẽ không gặp rắc rối.

Ngoại trừ cái rắc rối đang diễn ra đến từ chính triều đình.

Từ Phong không đủ khả năng để khiêu chiến triều đình. Hắn còn quá “nhỏ yếu”, nếu thật sự trêu chọc ra “phiền phức” lớn. Không chỉ đơn giản như vậy, dính tới cái mớ bòng bong này chẳng khác nào đụng phải tổ ong vò vẽ, trừ khi trốn khỏi huyện này, nếu không hắn khó có thể sống yên ổn.

Trần Nghĩa quá mạnh, mạnh theo nhiều mặt lại là đằng khác. Nếu hắn muốn báo thù cho sư phụ, hắn không thể tiếp tục lãng phí một giây phút nào mà phải chăm chỉ hơn nữa. Hắn có thể nhẫn nhục, nhưng không thể bỏ thêm thời gian chạy sang huyện khác giao dịch dược thảo. Đó chẳng khác gì tự đoạn đi con đường tương lai.

Nhưng mà nếu để bọn nha lệ mang đi dã thú hắn vừa mới săn thì hôm nay hắn lại không có tiền mua dược thảo. Mà không có dược thảo thì đồng nghĩa với việc việc tu luyện hôm nay sẽ phải tạm dừng. Có thể sẽ lãng phí cả một ngày.

Nên phản kháng hay là không? Từ Phong đang trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, bởi vì dù hắn quyết định như thế nào, hắn đều đang lãng phí thời gian.

“Khốn khiếp. Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó cắn.” – Hắn âm thầm chửi mắng.

Lạnh lẽo nhìn tên mặt rổ, hắn chua chát nói:

“Các ngươi muốn mang đi? Cứ tự nhiên.”

Nói xong hắn bỏ đi về hướng khu rừng phía bắc.

Hắn đã quyết định rồi, bây giờ hắn phải đi săn thú về bán lấy tiền mua dược thảo. Thà chậm còn hơn là không có để rồi bỏ phí một ngày. Hắn quyết định rồi, sau này mỗi ngày hắn sẽ bỏ thêm một chút thời gian săn thêm dã thú, lấy đó mà “bồi bổ” cho bọn nha lệ kia.

Hắn còn chưa nhận ra một bàn tay vô hình đưa đẩy hắn trở nên giống như mọi người dân. Phải, hắn cũng sợ gặp phiền phức.

Trông thấy Từ Phong bỏ đi, tên mặt rổ ngẩng ra, sau đó hắn cất tiếng cười to.

Mai Sơn thất vọng thở dài bỏ đi. Mọi người cũng giải tán.



Sáng hôm nay, trời bắt đầu những cơn mưa nặng hạt. Bầu trời một màu đen kịt, không gian cũng trở nên u tối.

Từ Phong lưng cõng một con gấu to, mỗi bàn tay xách theo một con lợn rừng từ tốn bước về vị trí bán hàng quen thuộc vốn đã có nhiều người chờ sẵn.

Hắn vừa thả con gấu với hai con rợn rừng xuống thì tên mặt rỗ lại tới.

“Chính xác hơn là tên đó đã chờ sẵn” - Từ Phong oán thầm.

Từ Phong ngẩng đầu nhìn tên mặt rổ, có phần ngạc nhiên, hắn nói:

“Chẳng phải khi mờ sáng ta đã đưa các ngươi năm con thỏ với một con sói rồi sao? Sao bây giờ các ngươi lại đến đây?”

Tên mặt rổ trả lời một cách tỉnh bơ:

“Số đó chỉ là “phí” bán hàng ngươi cần phải giao. Còn số ngươi vừa bỏ xuống là án phạt cho những kẻ không có chứng nhận bán hàng mà dám bán ở đây.”

Tiếp theo, tên mặt rổ đầy kiêu ngạo phất tay ra lệnh cho bọn đàn em:

“Vào mang tất cả đi cho ta.”

Từ Phong có chút tức giận, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh. Mọi người cũng thất vọng bỏ đi để lại những tiếng thì thầm nơi xa.

“Xem ra chàng trai trẻ không thoát khỏi rồi.”

“Chứ còn gì nữa, hắn sẽ bị tịch thu dài dài.”

“Ta thấy chúng ta không cần thiết phải đến đây nữa.”

“Hừ, chỉ có thế. Đến xem náo nhiệt thì được, chứ có mua được cái quái gì đâu.”

“Tội nghiệp chàng trai.”

“Ta thấy hắn nên bớt kiêu căng mà gia nhập Mai sơn trang đi thôi. Sướng không làm cứ thích làm việc khổ.”

“Ừ, ngươi nói phải.”



Sau khi hỏi thăm đại thúc bán thịt heo trên phố về “chứng nhận bán hàng”, Từ Phong mang theo mười lượng bạc tiến đến nha môn(1).

Ở trước cửa nha môn, hắn gặp hai tên lính gác. Lấy mười đồng từ trong ngực ra nắm trong tay, hắn tiến tới “làm quen”.

“Hai vị đại ca, ta đến xin chứng nhận bán hàng, mong hai vị đại ca giúp đỡ. Đây là chút lòng thành.”

Vừa nói hắn vừa nhanh nhẹn nhét vào tay mỗi tên năm đồng tiền.

Tên lính bên trái nghiêm mặt nói:

“Đây là cổng quan, ngươi hiểu chứ? Được rồi, về viết đơn xin “chứng nhận bán hàng” và mang theo mười lượng bạc đến đây.”

“Vâng, vâng, tiểu đệ đã hiểu.” – Từ Phong cười nói.

“Đi đi, đi đi thôi.” – Tên lính bên phải không kiên nhẫn đuổi.

Đợi lúc Từ Phong đã đi xa, tên lính bên phải bĩu môi:

“Hừ, có năm đồng tiền cũng đòi tới cửa quan. Xem thường chúng ta sao. Hừ.”

“Cầm lấy đỡ đi. Có còn hơn không. Chỉ mong lần sau hắn tới hắn khôn hơn một tí.” – Tên bên trái hừ lạnh.



Đội mưa lao nhanh vào một thư điếm(2), Từ Phong mua giấy bút và viết ngay một lá đơn. Xong xuôi hắn lại chạy tới nha môn.

“Hai vị đại ca, đơn ta đã viết xong, còn đây là mười lượng bạc.” – Vừa nói Từ Phong vừa đưa một cái túi ra.

“Không vội. Để ta xem lá đơn đã.” – Tên bên trái lạnh nhạt đáp.

Một lát sau, hắn gắt lên:

“Nhìn đây, chỗ này, chỗ này, chỗ này… chỗ này nữa. Mang tất cả về sửa đi. Sửa xong rồi mang tới đây.”

“Vâng. Tiểu đệ ghi nhớ.” – Tên lính chỉ ra chỗ sai làm cho Từ Phong cảm kích không ngớt. Không chỉ vậy, Từ Phong còn cảm thấy triều đình có luật lệ rõ ràng, khuôn phép chuẩn mực, điều đó khiến thiện cảm của hắn về triều đình tăng lên. Hắn nhanh chóng quay về sửa chữa, trong lòng một mảnh vui mừng.

Khi Từ Phong đã khuất bóng, hai tên lính lại miệt thị.

“Đúng là óc chó khó dạy, keo kiệt hết sức.”

“Hừ, với loại đó cần gì nhiều lời. Cho hắn biết thế nào là mệt mỏi. Sau đó hắn còn không ói tiền cầu chúng ta sao?”

“Ha ha. Ngươi lại cứ áp dụng mỗi cái phương pháp cũ rích ấy à? Không có gì mới sao?”

“Ngươi thì biết cái gì, phương pháp này ta học được từ đại nhân.”

“Biết rồi, không cần phải khoe mãi như thế.”

“Hừ. Phương pháp của đại nhân là chân lý, chúng ta cần phải luôn luôn khắc ghi. Ta nhắc nhiều như vậy để ngươi không bao giờ quên mà thôi."



Từ rạng sáng cho đến xế chiều, Từ Phong hắn không rõ đã bao nhiêu lần hắn chạy đi chạy lại sửa cái lá đơn này.

Ban đầu hắn còn cảm kích hai tên lính vì đã tận tình chỉ ra chỗ sai sót bởi hắn nghĩ rất ngây thơ rằng chỉ cần sửa những chỗ sai, lá đơn của hắn sẽ nhanh chóng được duyệt. Còn bây giờ, sự tức giận tột độ bao phủ con người hắn. Phải nói hắn thực sự tức điên. Không biết sai cái chó gì mà sai lắm thế? Lần nào hắn sửa đơn mang tới cũng có chỗ sai. Hắn cực kỳ oán hận. Hắn nghiến răng ken két chửi rủa trong lòng.

“Sai thì sao không sửa một lần, đi tới đi lui, đi lui đi tới, đi mãi còn chưa xong. Mẹ nhà nó chứ.” – Từ Phong lẩm bẩm.

Vác khuôn mặt đỏ bừng đầy giận dữ, Từ Phong lại mang “lá đơn đã sửa xong” tiến về nha môn.

Hắn cố gắng mỉm cười chào hỏi:

“Hai vị đại ca, ta đã sửa xong. Lần này chắc chắn không sai nữa đâu.”

“Đi đi, hết giờ làm việc rồi.” – Tên lính bên trái vừa ngáp vừa tiễn khách.

“Vị đại ca này, lúc này mới giữa khắc năm(3) thì làm sao mà hết giờ làm việc được? Theo luật Đại Hoàng Thiên triều thì hết khắc năm quan chức mới hết giờ làm mà.” – Từ Phong hỏi đầy khó chịu.

Tên lính bên phải chửi ầm lên:

“Mẹ nó. Luật bà gì ở đây. Mày là cái cóc khô gì? Mày có cái quyền mẹ gì ở đây mà lên tiếng? Tao nói cho mày biết: Ở đây bọn tao chính là luật, luật chính là bọn tao. Mày có ý kiến gì à?”

“Nhịn, phải nhịn.” – Từ Phong nhủ thầm.

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười vô hại đáng thương rồi nói:

“Hai vị đại ca, làm ơn làm phước giúp giùm tiểu đệ. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Làm ơn tích thêm tí đức cho con cháu đi mà.”

“Câm miệng và cút ngay cho tao. Ở đó còn lôi thôi là tao tống cổ mày vào ngục nghe chưa. Cút!” – Tên bên trái quát.

Từ Phong ỉu xìu quay về, trong lòng thì giận dữ tột đỉnh. Quá bi kịch rồi, tượng đất cũng có ba phần giận dữ, còn hắn thì nhịn không biết bao nhiêu lần. Hắn quyết định hôm nay đi làm một chén giải sầu.

Khi thân ảnh của hắn không còn xuất hiện trên con phố. Tên lính bên phải hỏi tên lính bên trái:

“Số nhọ vãi thật. Gặp phải thằng điên chạy tới chạy lui, hỏi lui hỏi tới, đã vậy nó còn ngu bẩm sinh nữa. Nhưng mà tao phục mày sát đất, mày không biết chữ mà mỗi lần nó mang đơn tới mày lại chỉ ra được chỗ sai. Khâm phục.”

“Khà khà, mày đã biết tài năng của tao chưa.” – Tên kia vểnh mặt tự hào.

“Lần này thì tao tâm phục khẩu phục. Mày nói cho tao nghe, sao mày làm được chuyện đó thế?” – Tên bên phải nài nỉ.

“Mày nghĩ thế nào? Tao vốn có biết chữ đâu mà. Vì thế nên tao chỉ bừa đấy.”

“Phốc.” – Tên bên phải không nhịn được cười to, đồng thời giơ ngón tay cái lên khích lệ.

Tên bên trái càng tự đắc hống hách:

“Ha ha. Thằng ngu kia đến bây giờ còn chẳng biết đâu. Sao trên thế gian lại có thằng ngu như thế nhỉ?”

“Mày ở đó mà tự đắc đi. Nó mà ngu mãi như vậy là mày còn bị làm phiền thêm nhiều lần nữa đấy.” – Tên bên phải trêu chọc.

“Hừ. Nếu nó không biết khôn mang thêm tiền “trà nước” cho chúng ta, mà còn dám mãi làm phiền, tao liền tống cổ nó vào ngục.”

“Cao. Mày thật cao tay.” – Tên bên phải lại tán dương.



Từ Phong bực bội bước vào tửu điếm(4). Chọn một góc âm u, hắn hét toáng lên:

“Tiểu nhị, cho một vò rượu to và mười cân thịt bò.”

Mọi người trong quán giật mình ngoái nhìn. Đặc biệt bên bàn có bốn vị lão niên đã qua lục tuần thì lại mắng.

“Vô học tiểu nhi.”

“Hừ, đồ không có văn hóa.”

“Thứ chả biết lịch sự.”

“Nó nghĩ đây là nhà của nó chắc.”

Từ Phong cũng quay lại nhìn, sau đó lạnh lùng trừng mắt. Thái độ của hắn nhận ngay những lời cay nghiệt.

“Dân hoang dã miền núi.”

“Tiểu nhân thất học.”

“Dân đen ngu dốt.”

“Trai trẻ vô tri.”

Cơn giận như núi lửa tuôn trào. Từ Phong bật đứng người lên, hắn chuẩn bị phát tiết.