Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 67: Huyết chiến! Thần bảo xuất thế!




Tin tức thần bảo xuất thế dường như truyền khắp cả Ô Mộc thành, tất cả thương đội, chiến đoàn, đoàn mạo hiểm dường như đều sôi trào. Chưa đầy một lúc sau, từng đội từng đội chạy về phía Vạn Linh cốc.

Thiên Tung và Bạch Ngân dĩ nhiên đi theo đội ngũ tứ đại công hội. Hiện giờ nàng không tỏ rõ mình rốt cuộc là gia nhập công hội nào, nhưng rất dễ nhận thấy trong mắt mấy đại công hội đó, trừ công hội kiếm tu giả, ba công hội còn lại nghiễm nhiên đã coi hai người Thiên Tung như con gà trống lớn nhà mình!

Khiến Thiên Tung buồn bực là, ba đại công hội này dường như nhất định nàng thích mỹ nam rồi! Ba người Duẫn Thiên Diệu, Tô Ngọc Cẩn và Tiêu Hãn không biết xuất phát từ áp lực thế nào của công hội, vẫn đi theo bên người nàng. Chọc cho Bạch Ngân một mực ở chỗ kia trợn trắng mắt. Trong lòng Thiên Tung khẽ đổ mồ hôi: Ai! Tiểu Bạch (Bạch Ngân) hình tượng cao ngạo của huynh!

Một canh giờ sau, càng đến gần Vạn Linh cốc, Thiên Tung phát hiện càng có nhiều chiến đoàn cùng với phái đoàn mạo hiểm. Hơn nữa nàng phát hiện rất nhiều chiến đoàn thực lực cực kỳ không tầm thường. Trên Đại lục Thần Ma này, chiến đoàn tương đương với lính đánh thuê, người khác đưa tiền, bọn họ lập tức tiếp nhận nhiệm vụ. Chiến đoàn cũng chia ba đẳng cấp. Chiến đoàn cấp thấp thông thường chỉ có thể nhận vài nhiệm vụ cấp thấp, như tìm đồ cho người khác, hoặc là thám hiểm . . . . ; chiến đoàn cấp trung có thể nhận nhiệm vụ giết người, săn ma thú . . . . ; về phần chiến đoàn cấp cao thông thường chịu sự quản lý của đế quốc, nhiệm vụ tiếp nhận đều là nhiệm vụ đế quốc trực tiếp hạ lệnh, tỷ như, đi trộm lấy cơ mật của địch quốc hoặc đi tiên phong khi ta và địch giao chiến, độ khó dễ của những nhiệm vụ kia chỉ cần nghĩ cũng biết. Mà nay, nhìn nhiều chiến đoàn giống như thủy triều tuôn qua như vậy, Thiên Tung cũng biết bảo bối Vạn Linh sơn này tuyệt đối không bình thường!

Lại qua hai canh giờ, mọi người rốt cuộc đi tới Vạn Linh cốc. Đứng ngoài Vạn Linh cốc, Thiên Tung lại một lần nữa cảm nhận được tài nghệ điêu luyện của tự nhiên! Vạn Linh cốc, tuy được gọi là cốc, nhưng chung quanh nó là núi cao cùng với rừng rậm. Xa xa nhìn lại chỉ thấy phía trước một màu xanh biếc trùng điệp, nhưng dù là ai cũng biết ẩn dưới màu xanh xinh đẹp này là nguy hiểm cỡ nào!

Lúc này, một giọng nói cực kỳ ngạo mạn truyền tới, "Ai ui, đây không phải là người của tứ đại công hội sao! Các ngươi tới thật là chậm!"

Mọi người giương mắt nhìn, lập tức phát hiện đoàn người của Thánh môn đang thảnh thơi đứng ngoài Vạn Linh cốc. Thánh môn trừ sáu người Tiêu Tịch và Lục Trọng còn có bốn nam tử, đoán chừng là thay bọn họ canh chừng.

"Thần bảo là mọi người phát hiện, dĩ nhiên muốn mọi người cùng nhau chia sẻ, chúng ta kính cẩn chờ đợi ở đây đã lâu!" Tiêu Tịch bước ra, có chút lễ độ nói với tứ đại công hội. Vẻ mặt kia giống như là thần bảo đã tới tay rồi!

Mọi người trong tứ đại công hội vừa nhìn thấy tư thế ‘ta chờ các ngươi thật lâu’ của Thánh môn, trong lòng lập tức hận nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ rõ ràng là thấy mình ít người, không muốn xông vào trước làm vật hy sinh mở đường cho mọi người. Còn nói bọn họ chờ ở chỗ này là bởi vì tốt bụng muốn cùng mọi người chia sẻ thần bảo, sợ rằng ai nghe cũng sẽ không tin.

Thiên Tung vẻ mặt xem thường, loại chuyện làm vật hy sinh này, đổi là nàng, nàng cũng không làm. Thời gian trôi qua, Thiên Tung nhìn vẻ mặt tránh né của hai người Tần Đỉnh và Nguyệt Lâm, bên môi lộ ra nụ cười lạnh, muốn đi cùng chúng ta? Vậy thì xem các ngươi có dũng khí bị âm [1] không đã!

[1]: theo ta hiểu ở đây là bị hành hạ, ngược đãi ^^

Lần này, tứ đại công hội mở miệng vẫn là Tô Tuân, ông ta dường như trời sinh tính tình làm người hoà giải, "Tiêu Tịch đại trưởng lão khách sáo rồi! Nếu Thánh môn nguyện hợp tác cùng chúng ta, chúng ta chính là cầu cũng không được!"

“Được!" Tiêu Tịch tự động không để mắt đến thần sắc không cam lòng của mọi người trong tứ đại công hội, vỗ vỗ bả vai Tô Tuân, hai người đều ra vẻ tốt cả đôi bên. Đúng lúc này, đoàn mạo hiểm và đoàn lính đánh thuê cũng rải rác chạy tới. "Chúng ta đi!" Không biết là ai kêu một câu, mọi người nhất thời lòng đầy hăng hái dũng mãnh lao về phía rừng núi vây ngoài Vạn Linh cốc. Mọi người mới vừa tiến vào rừng núi thì lập tức bị một đám ma thú cấp ba Nhân Diện Tri Chu theo dõi [2]. Tính tấn công của Nhân Diện Tri Chu cũng không mạnh, nhưng thắng ở số lượng nhiều. Hơn nữa trên mỗi cái chân nhện đều chứa độc tính, chỉ cần bị đả thương thân thể sẽ trở nên cứng ngắc, cử động sẽ chậm lại.

[2]: nhện mặt người

Mọi người thấy Nhân Diện Tri Chu ùn ùn kéo đến lập tức cho gọi ra kiếm khí của mình. Trong lúc nhất thời, hào quang của Kiếm Khí muôn màu muôn vẻ, dường như đốt cháy cả một phương trời, nhìn qua giống như dải sao ngũ sắc, nhưng phía sau màu sắc đẹp đẽ này lại lóe lên sát khí! Không nghi ngờ chút nào, huyết chiến đã bắt đầu!

Thiên Tung dường như đi trước làm gương, cùng với Bạch Ngân xông vào trong làn sóng điên cuồng Nhân Diện Tri Chu. Chỉ thấy nàng bước chân như bay, thân thủ linh hoạt. Kiếm khí màu băng lam từ trong cơ thể nàng xông ra, đóa băng liên bị Thiên Tung nắm trong tay nhất thời biến thành vũ khí sắc bén đoạt đi tính mạng! Mỗi một cánh sen đều giống như có sức sống, từng mảnh từng mảnh quét về phía Nhân Diện Tri Chu, ánh sáng xanh lấp lánh, kiếm khí tung bay. Nhất thời, què chân cụt tay, máu văng tung tóe, từng mảng lớn mưa máu không ngừng tràn ra bên người Thiên Tung, như những đóa hoa mỹ lệ trên bộ áo hồng của nàng.

Trong lúc nhất thời, người của tứ đại công hội vẫn đi theo phía sau Thiên Tung, còn có người của Thánh môn quả thật bị loại thủ pháp giết người cùng với sát khí tỏa ra trên người Thiên Tung dọa sợ ngây người! Nhất là ba người Duẫn Thiên Diệu, Tô Ngọc Cẩn và Tiêu Hãn đứng gần Thiên Tung, bọn họ không nghĩ tới một người lại có thể phóng xuất ra sát khí như thế, cũng không nghĩ tới sát phạt không ngờ có thể hòa cùng với máu tanh mà lại. . . Tuyệt diễm!

Thiên Tung đối mặt với Nhân Diện Tri Chu giống như chém dưa thái rau, nàng cũng không có thời gian để ý tới tâm tư của người khác. Nhưng vào lúc này, nàng lại phát hiện, ngay bên phải mình xuất hiện một đội người ngựa. Đại khái chừng ba mươi người. Thiên Tung cảm giác được cấp bậc kiếm tu của bọn họ cũng không xuất chúng, đại khái cao nhất cũng chỉ là trình độ Kiếm Thánh. Nhưng sát khí tỏa ra trên người bọn họ không ngờ tràn đầy máu tanh, khí thế của ba mươi người kia có thể cân sức ngang tài với nàng! Thiên Tung có thể nhận định đây tuyệt đối là một nhóm trải qua cuộc sống đao kiếm máu tanh! Không biết có phải cảm ứng được cái nhìn chăm chú của Thiên Tung hay không, thủ lĩnh của đội người ngựa kia, một nam tử cường tráng hơn ba mươi tuổi quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Tung. Hai người dường như anh hùng tìm được anh hùng, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười một tiếng.

Dù sao Nhân Diện Tri Chu cấp bậc quá thấp, mặc dù số lượng đông đảo, nhưng rất nhanh đã bị mọi người tiêu diệt hầu như không còn một mống. Nhưng nguy cơ cũng chưa qua đi.

Thiên Tung lẳng lặng đứng trong rừng rậm nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Bạch Ngân tiến tới bên người nàng, "Xem ra tới không ít! Nhân Diện Tri Chu tỏa ra mùi máu tươi sợ là sẽ hấp dẫn hơn phân nửa ma thú trong rừng tới đây!"

Thiên Tung cũng không chút nào để trong lòng, ngược lại như ý cười một tiếng, "Vậy thì sao, muội còn đang ngại Nhân Diện Tri Chu cấp bậc thấp, hiện giờ có thể tiến hành thương kế của muội rồi!"

Bạch Ngân không biết thương kế Thiên Tung nói là cái gì, nhưng từ trong nét cười lạnh của nàng, Bạch Ngân biết, sợ rằng có người không may rồi!

Quả nhiên, theo mùi máu tanh của Nhân Diện Tri Chu tỏa ra, từng đợt sóng lớn ma thú trong rừng rậm từ bốn phương tám hướng chạy tới. Thiên Tung nhìn sang, Tứ Dực Thương Lang cấp bốn, Thạch Não Thiết Tí Viên cấp năm, Tam Vĩ Độc Hạt cấp sáu, còn có Mãnh Mã Cự Tượng cùng Độc Giác Cự Tê cấp tám [3]. Thật đúng là số lượng đông đảo, vô biên vô hạn!

[3]: theo thứ tự là sói xanh bốn cánh, vượn não đá tay sắt, bọ cạp độc ba đuôi, tê giác một sừng

Thiên Tung lại một lần nữa không phụ sự mong đợi của mọi người xông vào trước tiên, dũng mãnh như trước. Nhưng những ma thú cấp cao này lực phòng ngự nếu so với Nhân Diện Tri Chu thì cường hãn không biết gấp bao nhiêu lần, Thiên Tung mặc dù khiến bọn chúng trọng thương, nhưng không giết chết bọn chúng, ngược lại khiến cho bọn chúng càng thêm điên cuồng. Thiên Tung trên đường đi, không biết đắc tội với bao nhiêu ma thú, những ma thú này đều không cần mạng lao về phía Thiên Tung.

Thiên Tung thật giống như muốn tránh né, không biết thế nào lại chạy đến chỗ đội ngũ Thánh môn, trong lúc nhất thời, rất nhiều ma thú khổng lồ điên cuồng tấn công mạnh mẽ đám người Thánh môn. Đám người Tiêu Tịch và Lục Trọng giận dữ, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể ‘hăng hái’ chống cự. Thế nhưng lúc này, thủ phạm đầu sỏ Thiên Tung lại ỷ vào [Huyễn Ảnh Bộ] thoát thân thành công, không ngừng xuyên qua trong đám người. Hiện giờ, người người đều ở đây huyết chiến, tự nhiên không ai chú ý Thiên Tung đang làm gì, nhưng ba người Duẫn Thiên Diệu, Tô Ngọc Cẩn, Tiêu Hãn vẫn cách nàng gần nhất lại nhìn rõ ràng. Nàng chẳng những cố ý chọc giận ma thú, dẫn bọn chúng tới chỗ đội ngũ Thánh môn, giống như âm bọn họ. Hiện giờ, còn thừa dịp mọi người huyết chiến đi đào tinh thạch của ma thú đã chết! Trên đời sao có thể có nữ tử vô sỉ lại thông minh quyết đoán đến vậy! Thật là càng nhìn càng khiến người ta cảm giác, . . . . . . ừm, đáng yêu!

Đoán chừng nếu người của Thánh môn biết được suy nghĩ của ba người Duẫn Thiên Diệu sẽ tức đến hộc máu! Nhưng rất dễ nhận thấy hiện giờ người của Thánh môn đã sớm lâm vào khổ chiến căn bản không có thời gian để ý tới người khác. Tiêu Tịch và Lục Trọng thấy càng ngày càng nhiều ma thú xông về phía bọn họ, trong lòng như lửa đốt. Hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái.

"Kim Minh! Kim Ảnh Lưu Quang"

"Phi độn! Đại Địa Chi Ấn!"

Hai người Lục Trọng và Tiêu Tịch bị buộc sử dụng chiêu thức. Thiên Tung đã từng nhận biết qua Kim Ảnh Lưu Quang, nhưng chiêu này được dùng trong tay Tiêu Tịch, quả nhiên là càng thêm không giống bình thường. Chỉ thấy ánh sáng màu vàng kim như pháo hoa đầy trời, sắc vàng như lửa, đem những ma thú kia bao vây ở bên trong, hào quang màu vàng kim ánh hồng chói mắt nhuốm từng góc núi rừng, tao nhã mà tráng lệ. Phần lớn ma thú dưới trận ánh sáng màu vàng kim này hóa thành hư không.

Ngay sau đó, mặt đất phía dưới ánh sáng màu vàng kim chợt rung động, phối hợp với Đại Địa Chi Ấn, cả vùng đất dường như bị nhấc lên, đem toàn bộ ma thú chôn sâu dưới đất.

Hai cường giả Kiếm Tiên phát ra chiêu thức tấn công thoáng chốc xử lý hai phần ba ma thú! Thực lực như vậy không khỏi làm mọi người lườm nguýt!

Có Tiêu Tịch và Lục Trọng ra chiêu, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ma thú điên cuồng ở nơi này chuẩn bị xử lý xong thì một tiếng nổ lớn xông thẳng vào trong tai mọi người.

Mọi người nhìn về phía trong cốc, chỉ thấy lóe lên hào quang màu vàng chói mắt từ phía Tây bay lên. Ánh sáng màu vàng kim tinh khiết kia quả thật so với mặt trời còn muốn chói mắt hơn. Đồng thời, ánh sáng màu vàng kim này còn kèm theo từng trận tiếng rống của ma thú, cho dù khoảng cách thật xa, mọi người cũng cảm thấy một loại năng lượng dao động khiến lòng người sợ hãi. Bọn họ đều biết là thần bảo Vạn Linh sơn phát ra ánh sáng màu vàng kim. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác. Nhiệt tình của mọi người lập tức bị tình huống thần bảo hiển hiện uy lực này kích động. Nhưng giờ phút này, vẻ mặt của Thiên Tung lại rất là cổ quái, nàng cảm thấy bốn luồng khí xoáy tụ màu trắng do Thiên Dương châu lưu lại trong cơ thể mình không ngờ bắt đầu xoay tròn tốc độ cao, dường như nhận được lệnh gọi. Biến hóa như thế khiến Thiên Tung âm thầm kinh hãi, xem ra, Thiên Dương châu có lẽ cũng không là chỉ cung cấp năng lượng và làm thay đổi thể chất của nàng đơn giản như vậy. Trong cơ thể nàng nhất định xảy ra biến hóa thần bí gì đó!