Giờ phút này, ở một chỗ sâu bên trong Ma Thú Sâm Lâm đang có một tiểu đội chậm rãi đi trên đường. Đội hình của tiểu đội này có thể nói là mạnh mẽ. Tiểu đội tổng cộng có mười hai người, không hề khoa trương mà nói, mỗi người bọn họ thả vào trên đại lục chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể đánh ngã một đám người. Nhưng hiện giờ bọn họ không ngờ phải tập hợp lại cùng nhau, chỉ vì tìm kiếm một tiểu quỷ Ám Ma Tộc cùng với bốn con dị thú bị thương nặng! Nghĩ đến bọn họ là cường giả cấp bậc Kiếm Tiên, lại vì một tên tiểu quỷ khiến cho cung chủ sử dụng đến lệnh truy đuổi vô hạn, mặc dù bọn họ đều không nói ra, nhưng thân là cường giả bậc cao nhất, cao ngạo khiến cho bọn họ cũng có chút tâm ý không thuận!
Đội ngũ này dĩ nhiên là tiểu đội do Cửu Trọng Cung phái tới truy tìm mấy người Thiên Tung. Tuy nói những đội viên với nhiệm vụ truy sát Thiên Tung này rất là khinh thường, nhưng hai đội trưởng dẫn đầu tiểu đội đối với nhiệm vụ lần này thì cực kỳ thận trọng. Bởi vì hai người này rõ ràng chính là hai lão giả áo trắng ngày đó đối phó với mấy người Thiên Tung, Lục Kim và Tiêu Nghiễm! Ngày đó giao tranh với mấy người Thiên Tung, bọn họ dĩ nhiên biết mấy người Thiên Tung khó đối phó cỡ nào.
"Mọi người cẩn thận một chút, chú ý bốn phía!" Lục Kim nói với đồng đội phía sau lưng, một đôi mắt sáng gắt gao nhìn chăm chú vào bốn phía.
"Thôi đi, trưởng lão cũng quá khẩn trương rồi! Bất quá chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi, cho dù có dị thú tương trợ, ban ngày còn có thể xuất hiện sao?" Một vài cường giả Kiếm Tiên đều nhỏ giọng thầm nói.
Nhưng bọn họ ai cũng không phát hiện ra, ‘tiểu quỷ’ bọn họ vẫn xem thường đột nhiên ẩn núp trên một cây đại thụ cách bọn họ chưa đầy ba thước. Ngay cả Lục Kim và Tiêu Nghiễm cũng không hề phát hiện được.
Thiên Tung như linh miêu nằm trên đại thụ, đi theo đội ngũ Lục Kim và Tiêu Nghiễm, từ cây đại thụ này di chuyển tới cây đại thụ khác, thân thủ nhẹ nhàng như hạt cát, lúc lên xuống không nghe thấy nửa phần tiếng vang. Hơn nữa Thiên Tung mặc trên người áo bào xanh biếc, quả thật giống như cùng với đại thụ hòa thành một thể, cho dù nhìn chằm chằm lên tán cây, cũng rất khó phát hiện ra bóng dáng của Thiên Tung.
Kỳ thực, theo logic của thế giới này, tu vi của Thiên Tung thấp hơn so với đoàn người, nàng đi theo bọn họ như vậy tuyệt đối sẽ bị phát hiện. Thế nhưng, vừa khéo tu vi của Thiên Tung mặc dù thấp hơn nhưng thần thức của nàng lại cao hơn. Trải qua sự dung hợp với Huyết Ma châu, sự thử thách của Thiên Dương châu, hơn nữa Thiên Tung còn là tam nguyên thể, tất cả đều tạo cho Thiên Tung thần thức vượt xa người thường có thể đạt được. Có thể nói như thế này, thần trí và cảm ngộ của nàng đã đạt tới cảnh giới cao hơn so với tu vi của nàng, thậm chí cường giả bậc Kiếm Thần cũng có chỗ không bì kịp!
Dĩ nhiên, ngay từ đầu Thiên Tung cũng không chắc chắc bọn họ sẽ không phát hiện ra mình, chẳng qua kiếp trước thân là sát thủ lợi hại, trong linh hồn của nàng có một loại tự tin. Thiên Tung tin tưởng nếu nàng che giấu khí tức, không ai có thể phát hiện. Chỉ cần địch ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, thân là cao thủ ám sát nàng tuyệt đối tự tin cho dù không dùng Kiếm Khí vẫn có thể đưa mấy người này đi gặp Diêm Vương, đây là kiêu ngạo đời trước của nàng!
Bất quá, Thiên Tung cũng là một người cẩn thận, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, thời đại này dù sao cũng không giống với thời đại của nàng, nàng cũng không thể tự tiện sơ ý, cho nên, nàng để cho Bạch Ngân tiến vào trong Ám Ma Huyễn, tùy thời đi theo mình.
Thiên Tung không ngừng đi theo sau lưng đám người Lục Kim, ẩn giấu vị trí của mình, lựa chọn thời cơ ra tay. Giờ phút này nàng giống như một con báo săn nhìn chăm chú vào con mồi, vận sức chờ phát động, hung ác tàn nhẫn.
Lúc này Thiên Tung dường như lại tìm được cảm giác của kiếp trước. Cầm trong tay một thanh đoản đao, quan sát thiên hạ, tự cao tự đại. Đúng vậy, kể từ khi mình tới thế giới này, vẫn tuân theo quy tắc sống ở đây, nàng quên mất mình vốn chính là một sinh vật sống trong đêm tối, cái gì nhân nghĩa đạo đức Quang Minh Chính Đại, tất cả đều là chó má, giết chết đối thủ mới là vương đạo!
Đúng lúc này, một lão giả mập lùn đi cuối cùng vỗ vỗ người bên cạnh nói, "Nhạc lão tam, ta đi phương tiện một chút, các người đi trước. Ta lập tức đuổi theo."
"Được, nhanh lên một chút!" Người gọi Nhạc lão tam nhìn xung quang một chút nói.
"Biết rồi!" Lão giả mập lùn vừa nói vừa đi đến một chỗ bên cạnh rừng rậm.
Cơ hội tốt!
Thiên Tung lập tức thay đổi phương hướng lặng lẽ không tiếng động đi theo sau lưng lão già mập lùn kia. Ngay lúc lão già mập lùn cởi đai lưng xuống, vung vạt áo lên, đang muốn cởi quần ra, chỉ cảm thấy trên đầu dường như có một trận gió nhẹ lướt qua, ông theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh chủy thủ lóe sáng từ bên trên cắm thẳng vào trái tim ông, không lệch một ly. Đồng thời, một bàn tay ngọc thon thon cùng thời khắc đó cũng bịt miệng ông lại.
Nếu giờ phút này bên cạnh có người có lẽ sẽ quên đây là một màn ám sát mà chìm đắm trong tư thế ưu mỹ như nghệ thuật của Thiên Tung. Chỉ thấy nàng hai chân bám vào cây, cả người treo ngược giống như bướm bay. Tay phải của nàng cầm Tỏa Hồn chủy, đâm thẳng vào trái tim lão già mập lùn, tay trái dùng sức bóp chặt khuôn mặt ông ta. Tất cả dường như hoàn thành trong nháy mắt, lão già mập lùn kia dường như còn không biết chuyện gì xảy ra đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, thậm chí hai tay của ông còn cầm quần chưa buông!
Một cường giả kiếm tiên cứ như vậy bỏ mình! Nói ra đoán chừng đánh chết cũng không ai tin! Bởi vì ở thế giới này, phần lớn là Quang Minh Chính Đại luận võ, căn bản không tồn tại việc ám sát. Có lẽ, thực lực của Thiên Tung đấu tay đôi có thể ngang sức với lão giả này. Nhưng đối mặt với thủ đoạn ám sát đê tiện hạ lưu lại có hàm lượng kỹ thuật khá cao, mười Kiếm Tiên đến đây cũng vô dụng thôi!
"Lâu như vậy rồi, Trần Mãn sao vẫn chưa trở lại? Các người đi trước đi, ta đi xem một chút." Nhạc lão tam nói với mấy người đằng trước. Giọng nói của ông khá lớn, đưa tới sự chú ý của đám người Lục Kim.
Lục Kim dùng thần thức tìm kiếm phía sau rừng cây, cũng không phát hiện được khí tức của Trần Mãn. "Hắn đã rời đi bao lâu rồi?"
"Đại khái nửa canh giờ." Nhạc lão tam trả lời.
"Ừ." Lục Kim trầm ngâm chốc lát, "Nhạc lão tam, ngươi cùng với Chu Hoàn đi tìm. Nếu trong năm dặm xung quanh không tìm thấy, mau chóng trở lại với chúng ta, biết không?"
"Dạ, Nhạc lão tam (Chu Hoàn) biết!" Hai người nói xong cũng nhanh chóng biến mất trong rừng rậm phía sau.
Lục Kim và Tiêu Nghiễm liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn chung quanh một chút, lớn tiếng quát: "Chúng ta tiếp tục đi, cẩn thận đề phòng!"
Còn dư lại bảy người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không biết tại sao hai trưởng lão lúc này bất chợt khẩn trương lên, nhưng vẫn theo lời càng thêm đề phòng.
Lúc này, Nhạc lão tam và Chu Hoàn đã trở lại địa điểm ban đầu nơi Trần Mãn rời đi. Ở đó Nhạc lão tam và Chu Hoàn không ngờ phát hiện một vết máu, còn có quần áo của Trần Mãn. Hai người kinh hãi, vội vàng đuổi theo vết máu dọc trên đường, thế nhưng, bọn họ không ngờ lại phát hiện vết máu và quần áo phân ra ở một ngã ba dọc đường.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Chu Hoàn sinh lòng nghi ngờ.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì! Lão Trần đã xảy ra chuyện rồi! Chúng ta mau chia ra hai đường đuổi theo, đừng để cho bọn họ chạy thoát!" Nhạc lão tam không đợi Chu Hoàn trả lời đã hết sức kích động chạy ra ngoài.
Chu Hoàn ngây người chốc lát, cũng đuổi theo hướng một con đường khác.
Ngay khi bọn họ biến mất không lâu, bóng dáng Thiên Tung lại đột nhiên xuất hiện ngay đó, nhanh như quỷ mị. Khóe miệng của nàng câu khởi nụ cười lạnh, rồi biến mất ở phương hướng của Nhạc lão tam.
Nhạc lão tam đang liều mạng chạy về phía trước, lại phát hiện sau lưng dường như có một luồng gió mạnh lao tới. Khi ông xoay người lại thì luồng gió kia đã không chút do dự đánh vào trên người của ông, ông còn chưa kịp cho gọi Kiếm Khí, chỉ đành phải dùng hai tay chống đỡ. Nhưng ngay lúc ông nâng hai tay lên, một thanh đoản đao không lưu tình chút nào từ dưới nách Nhạc lão tam xuyên qua trái tim ông.
"Tên này giải quyết thật đúng là đơn giản!" Thiên Tung đem thi thể Nhạc lão tam thả vào một khoảng đất trống đã bố trí trước đó. Nàng nhìn mấy lần về hướng ngã ba vừa rồi, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, "Ừ, nhanh đến đi!"
Nói xong câu đó, Thiên Tung "vèo" một tiếng, bóng dáng biến mất tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Chu Hoàn dần dần xuất hiện trên con đường nhỏ.
Quả nhiên đến rồi! Thiên Tung từ lúc quan sát được sự do dự của Chu Hoàn cũng biết người này nhất định không phải là hạng người dễ bị kích động, Nhưng, thấy thi thể của đồng bạn, ngươi còn có thể gắng giữ tỉnh táo sao? Nụ cười lạnh nơi khóe miệng Thiên Tung càng phát ra lạnh lùng đáng sợ.
"A! Nhạc lão tam! Ông làm sao vậy?" Chu Hoàn quả nhiên mất khống chế vọt tới bên cạnh Nhạc lão tam. Thời điểm ông còn cách Nhạc lão tam ba thước, đột nhiên dưới bàn chân trống rỗng, thì ra phía dưới tầng đất phía trên là một lỗ thủng to.
Đây đối với cường giả Kiếm Tiên hoặc bất kỳ một người tu kiếm nào bước vào cấp bậc Kiếm Thánh (người bước vào cấp bậc Kiếm Thánh có thể ngự kiếm bay trên không) mà nói tuyệt đối là chuyện nhỏ, thế nhưng, Thiên Tung muốn chính là thời gian, chính là một cơ hội!
Thời điểm tinh thần Chu Hoàn bị dưới chân hấp dẫn, Thiên Tung từ trên một cây đại thụ bay xuống, cũng giống với cách giết Trần Mãn, một tay cầm Tỏa Hồn cắm về phía trái tim Chu Hoàn. Nhưng một tay khác nàng lại cho gọi ra Kiếm Khí, ứng đối với phản kích của Chu Hoàn.
Quả nhiên, thực lực của Chu Hoàn so với Trần Mãn kia mạnh hơn nhiều. Trong thời gian ngắn như vậy phát hiện ra Thiên Tung, hơn nữa còn triệu hồi Kiếm Khí. Thế nhưng ông dù sao cũng đã mất đi cơ hội ra tay trước, làm sao có thể chống đỡ đòn tấn công toàn lực của Thiên Tung.
"Phịch!" một tiếng trầm đục vang lên, Chu Hoàn ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp đã ngã xuống động, tắt thở bỏ mình.
Nhưng khiến người ta kỳ quái là, Thiên Tung và Chu Hoàn mạnh mẽ đối kháng sinh ra phản ứng xung đột, nhưng dường như cũng không mạnh mẽ, bởi vì âm thanh Chu Hoàn rơi vào trong động thật sự không tính là lớn. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện được, đáy động kia từ sớm đã được Thiên Tung trải lên một lớp cỏ, hết sức mềm mại, che giấu đi tiếng va chạm khi Chu Hoàn ngã xuống.
Toàn bộ màn ám sát này từ mưu kế đến bố cục, tính toán tinh chuẩn, không sai chút nào, có thể nói là hoàn mỹ!
Thiên Tung dường như cũng rất hài lòng với màn ám sát hoàn mỹ này, nụ cười lạnh lẽo bên môi càng đậm, "Tiếp theo mới là kịch hay, hi vọng Cửu Trọng Cung đừng khiến ta thất vọng mới được!"