Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 26: Dự kiến trước




Nghe được câu này, trừ mấy người Tề Thiên Sách, còn lại bao gồm cả hai đại trưởng lão và tất cả mọi người có mặt đều muốn nghẹn thở, thiếu chút nữa thì tức chết rồi! Hai anh em song sinh kia bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi, cũng đã là cao thủ Kiếm Sư cấp cuối cùng, có lẽ, trong Thánh môn thì không là gì. Nhưng, nếu so sánh trong khắp đại lục, thì đây chắc chắn là đối tượng để các đại thế gia tranh nhau bồi dưỡng. Vậy mà vị tứ tiểu thư Tề gia này nói gì? Người hầu? Lời nói sao mà đơn giản không thể tưởng tượng nổi, nghe rợn cả người!

Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, hai anh em song sinh nghe Tề Thiên Tung nói thế, chẳng những không có chút bất mãn nào, ngược lại vẻ mặt còn cực kỳ cuồng nhiệt, dường như được làm người hầu cho Tề gia là một sự nghiệp vĩ đại và mơ ước lớn lao đến cỡ nào! Biểu hiện của hai người họ, đối với người khác có lẽ chẳng qua là khiếp sợ, nhưng đối với ba vị trưởng lão Tần gia lại không khác nào trực tiếp tát vào mặt bọn họ một cái! Điều này chẳng phải nói rõ là: làm nô tài ở Tề gia so với làm học trò của Thánh môn còn có tiền đồ hơn ư! Sắc mặt ba vị trưởng lão Tần gia trầm xuống.

“Hai người các ngươi tưởng mình là ai? Trưởng lão của chúng ta cho các ngươi kiểm tra năng lực, đó là để mắt tới các ngươi rồi, không ngờ các ngươi lại không biết ơn nghĩa, thật là to gan lớn mật! Cũng đúng thôi, các ngươi trời sinh đã an bài số mệnh là nô tài mà!” Không đợi ba vị trưởng lão mở miệng, Tần Chính đã phách lối xông ra, vẻ mặt khinh thường nói.

Ai ngờ anh em song sinh nghe xong trên mặt cũng không có biểu hiện gì, vẻ mặt lạnh nhạt như đang nhìn con mèo con chó. Coi thường! Cử chỉ này tuyệt đối là coi thường!

Ánh mắt Tề Thiên Tung thoáng hiện đầy sát khí, “Còn ngươi thì là gì? Dám quản đến người của Tề Thiên Tung ta sao? Ngay cả xách giày cho bọn họ ngươi cũng không xứng đâu!”

Lời này vừa nói ra, mọi người vô cùng khiếp sợ, quả nhiên là người tiếng tăm lừng lẫy khắp Thánh Thiên thành, phách lối! Tứ tiểu thư của Tề gia thật quá kiêu ngạo rồi!

“Ngươi. . . . . .” Tần Chính vừa nhìn đến Tề Thiên Tung vẻ đẹp thanh lệ lạnh lùng cao ngạo, tất cả lời nói đều không tự giác nuốt trở về. Tần Mộng Yên thấy Tần Chính luôn luôn xoay quanh nàng không ngờ hôm nay lại trở nên nhu nhược, một lời phản bác cũng không có, không khỏi ghen ghét cực kỳ nói: “Tứ tiểu thư của Tề gia, nói chuyện với người vẫn nên cẩn thận một chút, ở đây là Thánh môn, không phải Thánh Thiên thành của các ngươi! Mà cho dù nơi này có là Thánh Thiênthành, cũng không tới phiên ngươi ở đây nói càn đâu!”

“Ở đây không tới phiên muội ấy nói càn, vậy các người thì nói càn được sao?” Lúc này, Tề Thiên Sách đã khí phách đầy mình che chắn trước mặt Tề Thiên Tung, uy vũ như Chiến thần, trông coi mọi loài. Khí thế trên người hắn không che dấu chút nào, áp lực cấp kiếm Đế trực tiếp đem Tần Chính và Tần Mộng Yên giật mình lui lại vài bước, ngay cả ba vị trưởng lão sắc mặt cũng trắng bệch, không ngừng vận khí chống cự.

Những người xung quanh đều bị tác phong hung hãn của thiên tài hiếm có khắp Thánh Thiên dọa sợ hết hồn, rõ là bao che! Ra mặt bao che, chưa từng thấy qua kiểu bao che như vậy!

“Được rồi!” Ba vị trưởng lão thấy chuyện phát triển đến nước này, đành phải bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản, dù sao thực lực của Tề Thiên Sách mọi người đều biết, quan trọng nhất là, tương lai mai này của hắn, có thể sẽ trở thành một cường giả mạnh mẽ trên cả đại lục! Tần gia không có lý do gì chỉ vì một chuyện nhỏ này mà đắc tội với hắn. “Nếu hai người kia là người hầu của Tề gia, cũng do lão phu không biết tình hình thôi. Vậy bây giờ xin mời Tứ tiểu thư của Tề gia tiếp nhận kiểm tra năng lực đi. Mộng Yên, đưa nàng ấy qua bên kia tiếp nhận kiểm tra năng lực cấp 0.”

Kiểm tra năng lực cấp 0 chính là kiểm tra năng lực đối với người vừa ngưng khí thành binh, chỉ cần đối phó một con ma thú cấp thấp là được. Kỳ thực, cũng không phải trưởng lão Tần gia xem thường Tề Thiên Tung. Trên người Tề Thiên Tung vốn không có phần nguyên tố năng lượng nào chuyển động, hơn nữa nàng còn rất trẻ, có thể có bao nhiêu năng lực?

“Ta muốn tiếp nhận kiểm tra năng lực cấp hai!” Tề Thiên Tung không đồng ý nói.

Lời vừa nói ra, mọi người lại một phen kinh ngạc! Bọn họ không nghe lầm chứ? Tứ tiểu thư của Tề gia này nói gì, kiểm tra năng lực cấp hai? Đó là kiểm tra năng lực cấp bậc Kiếm Thánh mới có thể tiếp nhận, đây không phải là tự tìm đường chết sao?!

Đám người Bắc Thần Diêm, Diệp Tuấn nghe được Tề Thiên Tung nói thế đều lo lắng không thôi, cũng chờ đợi Tề Thiên Sách đem ‘uy lực bao che cực đại’ ra trổ tài lần nữa. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là ba anh em Tề gia mặt không đỏ hơi thở không gấp, không có một chút lo lắng nào.

“Ngươi khẳng định muốn được kiểm tra năng lực ở cấp hai? Trên người ngươi ta không cảm giác được nguyên tố năng lượng chuyển động nào, xem ra ngươi nhất định là đang đeo chiếc nhẫn chi bảo của Tề gia, che dấu khí tức rồi. Lão phu mặc dù không biết cấp bậc của ngươi, kiểm tra năng lực cấp hai tuyệt đối không thích hợp với năng lực của ngươi đâu!” Một trưởng lão rất nghiêm túc nói.

“Ta muốn tiếp nhận kiểm tra năng lực cấp hai!” Tề Thiên Tung lạnh lùng lặp lại, giọng nói của nàng đã mang theo chút không kiên nhẫn. Nếu không phải vì muốn vào tháp Thánh môn, thì ngay cả diễn kịch nàng cũng lười.

“Đại trưởng lão, là tự nàng ấy đi tìm chết, ngài cần gì phải nhiều chuyện như vậy!” Tần Mộng Yên nhỏ giọng nói bên tai lão giả tóc trắng. Nhưng nàng không biết, những lời này đã bị Tề Thiên Tung một chữ cũng không nghe thiếu.

Lão giả tóc trắng lại suy tư chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Được rồi! Vậy ngươi tiếp nhận kiểm tra năng lực cấp hai! Bắt đầu đi!”

Lúc này, mọi người đều có chút trầm mặc, không biết là tiếc hận, khiếp sợ, hay là nghi ngờ. Chỉ có ánh mắt hai anh em tuyệt sắc kia là lộ ra vẻ sáng tỏ cùng với chút chờ mong.

Chỉ trong chớp mắt, Tề Thiên Tung đã đứng trên mảnh đất, chuẩn bị sẵn sàng tất cả. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người cũng nhìn chăm chú vào bóng dáng cô bé mặc áo trắng như tuyết kia. Tất cả mọi người đều cực kỳ khẩn trương, không ai mong muốn thấy tiểu cô nương đẹp như tuyết liên thế kia phải gặp nguy hiểm ngay trước mắt mình. Bất quá, mọi người ở đây tất nhiên không bao gồm Tần Mộng Yên, nàng ta đứng bên cạnh cơ quan của cửa đá, hai mắt hiện rõ vẻ oán độc: ta sẽ cho ngươi chết thật anh dũng, ngươi đợi mà xem, tốt nhất là ma thú hãy xé nát ngươi ra! Trên mặt Tần Mộng Yên càng lúc càng toát ra vẻ độc ác!

Nhưng đúng vào lúc chỉ mành treo chuông, một cảnh tượng xuất hiện làm người ta không cách nào hiểu được. Chỉ thấy đám người Tề ThiênSách rất ăn ý xoay người nhìn sang chỗ khác, đưa lưng về phía mảnh đất. Mọi người đều nghi ngờ không hiểu.

Âu Dương Thiên Nhai cuối cùng không nhịn được nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Thiên Ngạo, các ngươi làm gì vậy?”

Tề Thiên Ngạo rất thần bí cười nói: “Chúng ta đã đoán trước tình hình sắp xảy ra rồi!”

Âu Dương Thiên Nhai còn chưa theo kịp chuyện xảy ra, cuộc kiểm tra năng lực đã bắt đầu! Chỉ thấy năm ma thú hung ác vô cùng — loài Thiên Lang bốn cánh vọt ra. Mọi người không nhịn được đồng loạt thở gấp, Thiên Lang bốn cánh kia là ma thú bậc trung cấp, móng vuốt nhọn sắc bén vô cùng, hơn nữa có khả năng bay lượn điêu luyện trên không. Từ khi tranh tài đến giờ đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy ma thú dữ dội như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, không ai gặp, Thiên Tung lại đụng phải! Vừa nhìn là biết Tần Mộng Yên khống chế cửa đá đã giở trò quỷ.

Đám người Bắc Thần Diêm giờ phút này ánh mắt cũng thể hiện rõ lạnh lùng: thật đúng là không phụ lòng người! Không ai chú ý tới lúc này, đôi anh em song sinh kia còn có hai anh em tuyệt sắc cũng lóe lên ánh sáng đỏ trong mắt!

Từ khi ma thú được thả ra, cả người Tề Thiên Tung lập tức xảy ra biến hóa ngất trời, sát khí quanh người cuồn cuộn tỏa ra bốn phía như La Sát. Chỉ nghe Tề Thiên Tung hét lớn một tiếng: “Đoạn Hồn, hiện!” kiếm khí với uy lực mạnh mẽ cộng thêm cực kỳ tàn ác của Tề ThiênTung xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này, không khí trong chớp mắt như ngưng đọng. Ba vị trưởng lão Tần gia như bị lửa đốt mông quýnh lên. “Kiếm khí nguyên tố ánh sáng! Không ngờ lại là Kiếm Khí nguyên tố ánh sáng trong ngàn người mới có một!” Một trưởng lão lẩm bẩm.

Đám người Bắc Thần Diêm, Âu Dương Thiên Nhai hoàn toàn trợn mắt há mồm. Hai người Tần Mộng Yên và Tần Chính cũng vô cùng kinh hãi. Ngược lại, vẻ mặt của hai anh em tuyệt sắc lúc này mừng rỡ như điên, tựa như nghi ngờ không tin được, thật sự là khó có thể nói rõ.

“Mẹ kiếp!” Không biết là ai nói một câu, mọi người giống như được sống lại, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.

“Mẹ kiếp, kiếm khí này cũng quá dọa người đi!”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy kiếm khí ghê gớm như vậy! Kiếm khí này nếu đánh vào người có khi lột cả da xuống cũng nên!”

“Cho dù kiếm khí của nàng ấy lợi hại thì thế nào? Thực lực không đủ thì cũng như không!”

Trong khi mọi người nói chuyện, Thiên Lang bốn cánh đã lao thẳng về phía Tề Thiên Tung. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Tung không lùi bước mà còn tiến tới, thân hình như điện chui vào trong vòng vây Thiên Lang bốn cánh, trở tay đánh ra một roi, trực tiếp quấn lấy một con Thiên Lang. Nàng xoay người, rất nhanh hiện lên phía dưới một con Thiên Lang. Chỉ nghe Thiên Lang bốn cánh kêu một tiếng thảm thiết, đôi cánh sau lưng rất nhẹ nhàng biến mất, chỉ còn lại bốn lỗ máu mơ hồ, dưới bụng con Thiên Lang nơi Thiên Tung hiện lên, bụng bị bể, lồng ngực cũng bị banh ra, chỉ thấy ruột bụng theo nó kéo ra tán loạn, thảm thiết văng đầy đất.

Lúc này, trời đất một mảnh tĩnh lặng! Không ai ngờ Tứ tiểu thư của Tề gia lại dám chủ động; không ai nghĩ đến, nàng lại dám săn giết ma thú! Hay là nên nói, bóng dáng trong sân kia tựa như một sát thần đã triệt triệt để để khiến người kinh động tột độ. Không biết là ai “Oa!” lên một tiếng, sau đó, tiếng nôn mửa liên tiếp, tuyệt đối là thanh thế thật lớn, trình độ chỉnh tề trước nay chưa hề có. Nhưng, cuộc tàn sát dường như chỉ mới bắt đầu.

Tề Thiên Tung dùng cùng một cách thức cắt đứt hết cánh của năm con Thiên Lang, rồi sau đó, bước đi như sao băng, thân mình nhanh như điện, mọi người chỉ thấy được bóng dáng lưu lại của nàng, còn có Đoạn Hồn tiên chói mắt và máu tanh chảy không ngừng trên người ThiênLang, thịt trên người mấy con Thiên Lang kia giảm bớt theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, trên mặt đất có thể nói là máu chảy đầm đìa, đỏ tươi cả một vùng.

Tề Thiên Tung vốn có thể rất nhanh giải quyết hết đám ma thú, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy để gửi tặng cho Tần Mộng Yên một phần ‘đại lễ’. Đứng ở vị trí mọi người không nhìn thấy, đôi mắt Tề Thiên Tung đã biến đổi thành đỏ như máu. Đây là năng lực đặc trưng của Ám Ma Tộc gọi là Huyết Ma đồng. Nó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Tề Thiên Tung từ khi bắt đầu tàn sát, đã chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Mộng Yên. Giờ phút này, vẻ mặt Tần Mộng Yên đã đen như màu đất. Bởi vì, trong ý thức của Tần Mộng Yên, mỗi một roi đánh xuống đều như quất vào trên người nàng, nàng rõ ràng cảm giác được một loại đau đớn cùng nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy.

“A!!!! A!!!” Tần Mộng Yên rốt cuộc không nhịn được loại hành hạ róc xương lóc thịt này lập tức hôn mê bất tỉnh. Nhìn lại mọi người xung quanh đều đã ói cả mật vàng mật xanh suýt nữa đứng không vững rồi.

Còn ba vị đại trưởng lão, giờ phút này trong dạ dày cũng sôi trào cuồn cuộn, bất đắc dĩ, vì duy trì mặt mũi, chỉ đành phải kiên nhẫn chịu đựng, quả thực khổ sở tới tận cùng.

Rốt cục, sau khi mấy con Thiên Lang đều đã biến thành bộ xương hết rồi, chém giết mới kết thúc. Tề Thiên Tung cầm Đoạn Hồn tiên trong tay, lạnh lùng đứng ở trên đài. Giờ phút này, quần áo nàng tung bay, lại khôi phục dáng vẻ như tiên nữ, vẻ mặt lạnh nhạt lạnh lùng mà sáng ngời không nhiễm chút khói bụi chốn nhân gian. Nếu không phải mới vừa thấy cảnh tượng kia, mọi người sẽ cảm thấy tiểu cô nương áo trắng như tuyết tay cầm trường tiên đứng trong vùng máu đỏ kia, hẳn là xinh đẹp tuyệt trần đến nhường nào. Nhưng vì đã chứng kiến cảnh vừa rồi, nên mọi người chỉ cảm thấy sợ hãi và sợ hãi mà thôi.

Lúc này, hàng rào đã mở, Tề Thiên Tung chậm rãi bước ra. Khiến người ta dở khóc dở cười chính là, mỗi bước nàng tiến tới, mọi người đều đồng loạt lui một bước về phía sau, trình độ ăn ý khiến người ta phải tán thưởng. Bất quá, ngược lại có vài người vẫn đứng im không di chuyển, trừ ba anh em Tề gia ra, chính là đám người của tứ đại gia tộc. Ngoài dự liệu của Thiên Tung là hai anh em tuyệt sắc kia. Giờ phút này, ngọn lửa nhiệt tình cùng vẻ sung bái trong mắt bọn họ không ngờ lại giống với đôi anh em song sinh, khiến cho Tề Thiên Tung nghi ngờ không thôi. Bất quá, cuối cùng nàng cũng đã xác định được, hai luồng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng chính là từ hai người này.

Mấy người Tề Thiên Sách tinh thần sáng láng xoay người lại, nhìn khắp lượt mọi người chung quanh ai nấy lộ vẻ xanh xao, vẻ mặt nhìn có chút hả hê.

Âu Dương Thiên Nhai nhìn vẻ mặt Tề Thiên Ngạo dương dương đắc ý, rốt cuộc không nhịn được ngửa mặt lên trời kêu to: “Đúng là đã biết trước rồi!!”