Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 22: Vạch kế hoạch




Tề Thiên Tung cảm nhận được ánh mắt tràn ngập từ ái đang nhìn mình, từ từ xua tan nguyên tố năng lượng ngưng tụ ở chung quanh, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt màu băng lam hôm nay đã lộ ra một luồng băng tuyết lạnh lùng mà sáng ngời, càng phát ra ánh sáng chói mắt, say lòng người.

“Phụ thân, người đến rồi.” Trên mặt Diệp Thiên Tung không tự chủ giương lên một chút tươi cười. Ba năm ở chung, nàng đã sớm đem mấy người Tề Thiên Minh trở thành người thân của mình.

“Tiểu dị thú này thật là khiến người khác giật mình! Ba năm, không mượn bất kỳ ngoại lực nào, nguyên tố bóng tối tu luyện đã bước vào cấp độ Kiếm Tôn cấp tám, nguyên tố ánh sáng tu luyện cũng đã đến trạng thái cao nhất của Kiếm Thánh, ngược lại nguyên tố băng tuyết, tốc độ hơi chậm nha!” Tề Thiên Minh tuy là cảm thán, nhưng ai cũng có thể nghe được ra chút đắc ý trong lời nói. Người bình thường muốn đạt đến cấp bậc Kiếm Thánh cũng phải mất hai ba năm, tu vi càng cao, tu luyện càng khó, có vài người cuối cùng cả đời cũng dừng lại ở giai đoạn Kiếm Thánh. Ai có thể giống như người này thay đổi cấp bậc nhanh như vậy, một năm lên hai ba cấp! Tề Thiên Minh nghĩ đến tiểu dị thú này là đứa trẻ nhà mình, miệng bất giác hận không thể toét tới mang tai.

“Phụ thân, người không phải thật sự coi con là dị thú chứ! Nguyên tố băng tuyết không giống với nguyên tố thủy, con phải nén gấp mười lần nguyên tố thủy mới có thể tiến hành hấp thu, bằng không, trong ba năm, con ngày đêm tu luyện có thể chỉ đến trình độ Kiếm Sư ư?” Tề Thiên Tung không thèm để ý hỏi ngược lại.

“Con bây giờ đã tu luyện tới cân bằng cảnh giới rồi, xem ra đã đến lúc để cho con ra ngoài rèn luyện một chút!” Tề Thiên Minh giống như suy tư nói.

“Ô?” Tề Thiên Tung xinh đẹp cười một tiếng, nhào vào trong ngực Tề Thiên Minh, chọn một vị trí thoải mái, miễn cưỡng nói: “Có phải có cơ hội gì tốt không?”

Tề Thiên Minh ôm thật chặt thân thể mềm mại của Tề Thiên Tung, nụ cười nơi đáy mắt càng thêm nhu hòa, “Con đó, quỷ nha đầu này! Không sai, mấy ngày nữa chính là ngày Thánh môn ngũ tông mở viện thu nhận đồ đệ, chỉ cần là người dưới hai mươi lăm tuổi trên đại lục Thánh Thiên đều có thể tham gia, nhưng nhất định phải thông qua khảo nghiệm của bọn họ mới có thể chính thức tiến vào Thánh môn bái sư học tập. Không nói thực lực của bọn họ, chỉ riêng việc tất cả cao thủ trong đế quốc dường như đều là từ Thánh môn đào tạo ra, ngay cả tứ đại gia tộc chúng ta cũng không có ngoại lệ, Thánh môn ngũ tông có thể bao trùm cả đế quốc! Ở trên đại lục Thánh Thiên, cũng không thiếu các học viện ưu tú, nhưng học viện Thánh môn có thể nói là lựa chọn tốt nhất. Ta muốn để cho con đến Thánh môn học tập. Đối với con mà nói đây tuyệt đối là một cơ hội tốt, vừa có thể biết thực lực của Thánh môn, vừa có thể an bài kế hoạch sau này tốt hơn.”

“Đây đúng thật là cơ hội ngàn năm có một!” Tề Thiên Tung trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ tà ác, biếng nhác nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mượn cơ hội này, con sẽ có thể nhìn trộm được thực lực Thánh môn, thuận tiện có thể tiến dần từng bước một, mượn gió bẻ măng, mượn đao giết người, tiêu diệt triệt để!”

Tề Thiên Minh càng nghe càng kinh hãi, đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tiếp, không nhịn được nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Thực lực của Thánh môn tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của con! Lần này để cho ba ca ca đi cùng con! Nhị ca và tam ca của con cũng đến Thánh môn học tập, đại ca con thì đi trợ giảng.”

“Ừm, đại ca rất là lợi hại! Huynh ấy hiện giờ đã đạt đến cấp cuối cùng của Kiếm Đế rồi!”

“Thiên Sách đích thực là kỳ tài hiếm có, bằng không Thánh môn cũng sẽ không phí tâm tư lớn như vậy mời nó về!”

Tề Thiên Tung nhìn phụ thân kéo nàng đi đông đi tây, mỉm cười nói: “Phụ thân, hôm nay người tới không phải là muốn cùng con nói những chuyện này chứ!”

Tề Thiên Minh sửng sốt, ngay sau đó cười vang một tiếng, “Tiểu Thiên Tung, thật là cái gì cũng không thể gạt được con, ta hôm nay tới còn có vài chuyện quan trọng, muốn cùng con bàn bạc một chút!”

Nghe Tề Thiên Minh nói như thế, Tề Thiên Tung cũng hơi nghiêm túc.

“Lần này con đến Thánh môn học tập, con nhất định phải tìm cơ hội xâm nhập vào tháp Thánh môn, tháp Thánh môn có thể nói là Thánh Địa của Thánh môn ngũ tông. Trên tầng cao nhất của tháp Thánh môn có để ba loại bảo vật của Thánh môn trong truyền thuyết, ta chỉ biết hai trong ba thứ đó. Thứ nhất là Huyết Ma châu, là bảo vật của Ám Ma Tộc. Vài ngàn năm trước, Thánh môn cùng với Ám Ma Tộc đại chiến, ỷ vào người đông thế mạnh, bọn họ đánh bại Ám Ma Tộc, chiếm đoạt Huyết Ma châu. Nhưng Huyết Ma Châu là nguyên tố chí bảo ngưng tụ nguyên tố bóng tối, chỉ có huyết mạch của Ám Ma Tộc mới có thể mở, cho nên, theo ta được biết, Thánh môn chẳng qua là đem nó niêm phong cất vào kho ở bên trong tháp Thánh môn thôi, cũng không có biện pháp lấy được năng lượng khổng lồ trong đó.”

Tề Thiên Minh nói đến đây dừng lại một chút, gương mặt oan uổng như đứa trẻ nhìn Thiên Tung, biết nhất định lại khiến nàng nghĩ tới mối hận diệt tộc, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bảo bối thứ hai chính là bảo bối bí mật chân chính của Thánh môn—— Thiên Dương châu. Thiên Dương châu này cũng là chí bảo ngưng tụ bởi năng lượng nguyên tố của trời đất, bất quá, nó là ngưng tụ của các loại năng lượng nguyên tố. Mặc dù, không đạt hiệu quả mạnh mẽ như Huyết Ma châu, nhưng chính nó đã khiến cả Thánh Linh sơn của Thánh môn biến thành nơi tiên thiên linh địa, độ tinh khiết của những nguyên tố trên núi Thánh Linh so với địa phương khác mạnh hơn gấp năm lần, đây chính là nguyên nhân cao thủ Thánh môn mạnh hơn rất nhiều so với những nơi khác.”

Tề Thiên Tung nghe thế, có chút khó hiểu, viên châu kia nhỏ như thế mà lại có uy lực lớn như vậy! Nếu đem hủy đi . . . . . . Tề Thiên Tung nghĩ như vậy, đột nhiên nở nụ cười tà ác cười, Tề Thiên Minh nhìn thấy tóc gáy dựng đứng sợ sệt tiếp tục nói: “Về phần bảo vật thứ ba, cực kỳ thần bí, ta hao hết tâm tư cũng không có kết quả, con chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”

Tề Thiên Tung gật đầu một cái, đối với ba món bảo vật của Thánh môn đã hiểu rõ. Trong giây lát, nàng lại cẩn thận hỏi: “Với số tuổi của con thì tu vi có chút dọa người, nếu bị đám lão đầu Thánh môn kia phát hiện, con nên làm gì bây giờ?”

Tề Thiên Minh ném cho nàng ánh mắt ‘con còn biết con rất dọa người à’, giọng điệu kiên định, thần thái an nhàn nói: “Chuyện này phụ thân của con sớm đã nghĩ tới.” Vừa nói Tề Thiên Minh vừa lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đeo vào trên tay Tề Thiên Tung nói: “Chiếc nhẫn này là vật chi bảo của Tề gia, mặc dù kém hơn so với nhẫn Ám Ma Huyễn, nhưng cũng là bảo bối hiếm có. Chức năng lớn nhất của nó chính là ẩn dấu tu vi của người đeo nó, món bảo vật này có thể nói là thiên hạ đều biết, con là con gái nhỏ được Tề gia sủng ái nhất, đeo vào trên người con cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.”

“Phụ thân. . . . . .” Thiên Tung đã không biết phải nói gì nữa, ba năm sủng ái, khiến cho người đàn ông nóng nảy này tiến vào lòng nàng thật sâu. Mặc dù nàng dùng thủ đoạn buôn bán mang đến cho Tề gia tài phú khổng lồ, nhưng cũng không đủ để báo đáp việc Tề gia chăm sóc nàng.

“Ai ui, Tiểu Thiên Tung của chúng ta cảm động rồi, rất có cảm giác thành tựu! Oa ha ha ha ha ha. . . . . .”

Tốc độ biến sắc của Tề Thiên Minh không khỏi làm Thiên Tung đầu đầy hắc tuyến, nàng không hiểu, trước mặt ba anh em Tề gia là một người rất anh minh thần võ, thế nào khi đối mặt với nàng lại như kẻ thiếu não. Nàng có chút không chịu được lập tức cắt ngang nụ cười điên cuồng của Tề Thiên Minh.“Phụ thân, tam ca đã chuẩn bị xong thuốc dịch dung chưa? Con không thể chờ được nữa.”

“Đã sớm chuẩn bị xong rồi, ba tiểu tử kia con cũng không phải không biết, bọn chúng sẽ không để người khác nhìn được bộ dáng của con bây giờ đâu!”

Nói xong, Tề Thiên Minh không bỏ được lại ôm Tề Thiên Tung thật chặt vào lòng, tựa như phụ thân phải gả con gái, lo lắng nói: “Tiểu Thiên Tung, con nhất định phải cẩn thận đó!”

Cảm nhận được nỗi bất an của Tề Thiên Minh, nàng kiên định nói: “Phụ thân, người yên tâm, con nhất định sẽ buộc Thánh môn nợ máu phải trả bằng máu, Thánh môn nhất định sẽ bị hủy diệt trong tay con!” Lúc này, trên người Tề Thiên Tung tỏa ra một loại khí thế dọa người, kinh động trời cao, trong mắt của nàng dần dần nổi lên một tầng băng lạnh nhiễm máu: Thánh môn, ta tới đây! Thứ ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại từ từ!