Bốn ngàn năm sau.....
Líu lo....líu lo...cúc cu...cúc cu...!!!
Khi bình minh ló dạng, những tia nắng ban mai ấm áp chiếu xuống xua tan đi những đám mây đen còn sót lại sau cơn mưa, tia nắng tiếp tục chiếu xuyên qua mọi ngóc ngách tấm, sau đó len lỏi qua khe cửa sổ của một căn phòng nhỏ trong một ngôi chùa chiếu sáng lên gương mặt thanh tú mà non nớt của một tiểu hòa thượng.
Vô Danh vẫn còn đang nằm đắp chăn mở quạt trên giường, hai mắt đang nhắm bỗng chốc mở ra rồi lại nheo mắt lại đưa tay lên che, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khuôn mặt của Vô Danh khiến cậu không kịp thích ứng mà phải che mắt lại.
Khi đã quen cậu đưa tay xuống sau đó sờ phía dưới bụng của mình, ở đó có hình vẽ bảy dòng kẻ với bảy màu khác nhau. Hình vẽ này không phải hình xăm hay tự vẽ lên mà nó giống như từ lúc sinh ra đã có vậy.
Vô Danh cứ xoa xoa liên tục vào chỗ đó, ánh mắt nhìn qua cửa sổ đưa về nơi phương xa, trong miệng thì thào:
- Cái bớt này có nghĩa là gì chứ?? Cha, mẹ, người đang ở nơi nào??
Đây chính là câu hỏi mà Vô Danh canh cánh trong lòng suốt mười năm qua, nhưng mười năm cứ thế thấm thoát trôi đi mà câu hỏi ấy vẫn chưa được giải đáp.
Sống trong chùa từ thuở còn nằm trong nôi, cho đến khi năm cậu bốn tuổi, nhìn những đứa trẻ được ba mẹ chúng cầm tay đưa đến chùa hành hương, cậu mới không nhịn được mà hỏi trụ trì rằng " trụ trì có biết ba mẹ của con ở đâu không". Trụ trì nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, cậu bé đầu trọc lóc, đôi mắt sáng tròn xoe hơi rưng rưng nước mắt đang ngước lên nhìn mình, đôi tay nhỏ nhắn hồng hào đang ôm lấy chân của mình mà không khỏi xót xa.
Đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn từ bé tới giờ, tự pha sữa cho nó uống, mỗi tối đều bế bồng hát rủ nó ngủ, không có gì là ông không tự tay làm cho nó. Mọi yêu thương ông đều dành cho cậu nhóc trước mắt này, nhiều lúc ông cũng tự hỏi một ngày không còn được nhìn đứa trẻ này nữa thì sẽ đau lòng như thế nào.
Trụ trì nghe đứa bé hỏi nhưng cũng chỉ đành lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ thấy vậy thì cũng chỉ đành nhắm hai mắt lại mặc cho nước mắt chảy ướt hai gò má mà quay lưng bước đi. Đứa nhỏ quay đi mà mỗi bước đều cảm thấy nặng nề, để lại dưới sàn gạch là những giọt nước mắt trong veo.
Trong lòng trụ trì lại nhớ lại ngày hôm ấy, đêm trước ngày hôm đó trong giấc mơ ông thấy ngọn núi sau chùa có một con rồng vàng bay xuống và cuộn mình ở đó, lúc con rồng hiện thân thì bầu trời xinh ra dị tượng, trời bắt đầu nổi gió, sấm sét đánh liên hồi, mặc dù là trong đêm tối nhưng sau cơn mưa lại có cầu vồng bảy màu xuất hiện, nhưng cầu vồng lại không giống với cầu vồng bình thường. Cầu vồng này có bảy màu " lam, lục, đỏ, vàng, nâu, đen, trắng ".
Khi con rồng đến cũng như lúc nó đi, tất cả mọi con vật trên núi đều như đang cúi mình trước vị vương giả, cây cối cũng lắc lư xào xạc, chăm hoa đua nở. Sáng ngày hôm sau ngay khi ông mở cửa ra thì thấy bên ngoài sân ướt hết, ông nghĩ rằng có lẽ đêm qua mưa, nhưng đên khi lên núi phía sau chùa thì cảnh tượng trước mắt khiến ông phải sững sờ, tất cả các loài hoa đều nở rộ, từ dưới chân núi nhìn lên tới đỉnh. Ông chạy thật nhanh lên đỉnh núi, tới vị trí mà con rồng vàng nằm cuộn mình trên đỉnh núi trong giấc mơ của ông.
Vừa lên tới nơi thì ông đã nhìn thấy một đứa bé đang nằm trong một vỏ trứng bảy màu, bảy màu này tương ứng với bảy màu của cầu vồng trong giấc mơ kia. Đầu óc của ông bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai từ lặp đi lặp lại trong đầu của ông đó chính là" ý trời ".
Ông tiến tới cởi chiếc áo của mình ra rồi đặt đứa bé vào trong để giữ ấm cho nó, sau đó ông nhìn cái vỏ trứng kia rồi nhìn ra xung quanh...xung quanh vỏ trứng này khoảng vài mét tất cả đất đều khô, nhưng vượt qua giới hạn này thì nó lại bị ướt. Ông quyết định chôn vỏ trứng này đi, sau đó trở về chùa, ông chăm sóc cho đứa nhỏ như chính con ruột mình, không, có lẽ còn hơn thế, vì ông cũng từng có con, nhưng vụ tai nạn năm đó khiến ông vĩnh viễn mất đi người vợ yêu dấu và đứa con trai bé bỏng của mình. Chính vì thế mà ông chăm sóc đứa nhỏ trước mắt này còn hơn cả con ruột của mình, yêu thương che trở nó, ông thật sự không muốn mất đi một lần nữa.
Trụ trì tỉnh lại nhìn đứa nhỏ đang ủ rũ bước đi trước mắt, ông quyết định gọi nó lại:
- Vô Danh, ta sẽ giúp con tìm ba mẹ của con.
Vô Danh nghe thấy giọng nói già nua mà ấm áp kia thì đột nhiên khựng lại, quay người chạy thật nhanh về phía trụ trì ngước mặt hỏi với vẻ vui mừng kích động:
- Thật sao trụ trì...người...người nói có thật không, người sẽ giúp con tìm cha mẹ của con??
Vô Danh đưa tay quệt đi nước mắt, cười thật tươi nhìn trụ trì. Trụ trì thấy Vô Danh vui như vậy thì cũng nở nụ cười hiền hòa gật đầu.
Vô Danh rối rít cảm ơn rồi sau đó chạy đi thật nhanh, cậu bé thật sự rất vui. Trụ trì nhìn hình dáng đứa trẻ đang dần xa khuất khỏi tầm mắt của mình thở dài, ông núi giúp Vô Danh tìm cha mẹ của cậu thật ra chỉ là một cách để cậu bé dần dần quên đi việc mình không có cha mẹ mà thôi, thời gian trôi qua thì Vô Danh sẽ quen với điều đó, và quả thật như vậy, sau nhiều lần hỏi thăm tin tức thì cũng không thu hoạch được gì, Vô Danh cũng đã không còn hỏi về vấn đề đó nữa.
- Vô Danh sư đệ đã dậy chưa??
Dòng suy nghĩ của Vô Danh đột nhiên ngừng lại, bởi vì có một tiếng gọi từ ngoài cửa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Vô Danh, khiến cậu trợ về với thực tại. Giọng nói kia hết sức quen thuộc với vô danh:
- Đệ dậy rồi Ngộ Năng sư huynh, huynh chờ đệ một lát.
-Ừ, đệ nhanh lên nhé!!!
Vô Danh lật chăn sau đó rời khỏi giường vội vàng thay thật nhanh quần áo và ra khỏi phòng. Vô Danh vừa mở cửa ra thì đã có một hòa thượng béo đứng trước cửa:
- Sư đệ dậy rồi sao, huynh đang có chuyện muốn nhờ đệ giúp một tay đây.
- Sư huynh muốn nhờ đệ giúp việc gì sao??
Vô Danh nghe vậy thì cũng hỏi lại.
- Ừ, huynh muốn nhờ đệ sau khi ăn sáng xong thì đi lên núi với huynh hái thuốc có được không??
- Được chứ, ăn sáng xong đệ sẽ đi với huynh.
- OK, cứ như vậy nhé, bây giờ ta với đệ đi vệ sinh trước để chuẩn bị tụng kinh sáng, ăn xong ta với đệ cùng đi
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện thì Vô Danh cùng với Ngộ Năng đạp xe lên núi, hai người ngồi chung một chiếc xe. Vì lên núi phải đi qua một đoạn đường dốc dài, Vô Danh liên tục giục Ngộ Năng đạp mạnh hơn, khiến cho tên béo này mệt bở hơi tai, trên đường lên dốc còn bị Vô Danh không ngừng đánh vào mông nữa chứ
Vô Danh ở đằng sau thì cười khoái chí, chẳng mấy khi Ngộ Năng sư huynh phải nên núi hái thuốc, nên Vô Danh quyết định hành cho sư huynh béo này một trận, giúp huynh ấy giảm cân a.
Sau khi hái thuốc xong, hai người quay về, đường về bây giờ đã dễ dàng hơn đường đi lên rất nhiều vì chỉ cần cho xe tự lao xuống dốc là được rồi, không cần phải tốn sức đạp như lúc lên núi nữa.
Mà Ngộ Năng cũng đã nghĩ ra một trò để trêu lại sư đệ của mình, Ngộ Năng sẽ lao dốc không phanh, dọa Vô Danh một trận, Ngộ Năng tưởng tưởng cái cánh Vô Danh sẽ sợ phát thét ra thì không nhịn được cười lớn:
- Ha ha ha ha!!!
Tự nhiên Vô Danh thấy Ngộ Năng cười lớn như vậy thì cũng không khỏi tò mò, khua khua tay trước mặt Ngộ Năng hỏi:
- Sư huynh, có chuyện gì buồn cười lắm sao mà huynh cười dữ vậy??
- À cũng không có chuyện gì đâu, chúng ta về thôi.
Trong lòng Vô Danh nhảy một cái, tự nhiên cảm thấy bất an.
.................
- Aaaaaaaaaa......sư huynh chậm chậm a....aaaaaa....sư huynh mau bóp phanh đi, như thế này sẽ gây chết người đấy.
- Haha...Sư đệ yên tâm huynh lái lụa lắm không cần phải lo a.
- Chậm thôi mà sư huynh...chậm thôi...đệ chịu hết nổi rồi...aaaa....
Nghe tiếng kêu la thảm thiết của Vô Danh mà Ngộ Năng cảm thấy càng lúc càng vui, cười rộ lên như bị điên vậy. Cuối cùng Ngộ Năng còn thả cả hai tay ra rồi tận hưởng gió trời
Con xe phượng hoàng lửa huyền thoại cứ thế lao đi. Ngộ Năng ngồi phía trước thằng lưng dang hai tay ra tận hưởng, còn Vô Danh thì ôm chặt lấy eo của Ngộ Năng mà không ngừng kêu " chậm thôi...chậm thôi..aaaa ".
Cảnh tượng này cứ như phiên bản lỗi của phim titanic vậy.
Đến một khúc cua, đột nhiên một chiếc xe ô tô tai từ đâu đi ngược hướng với xe của Vô Danh lao tới.
- Sư huynh có xe kìa...bóp phanh ngay...bóp ngay...aaaa
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA.....KHÔNG!!!!
Ngộ Năng còn đang nhắm mắt hưởng thụ rất tin tưởng với tay lái của mình, khí nghe Vô Danh nói vậy thì giật mình mở mắt ra la lớn, rồi đưa hay tay bóp phanh thật nhanh.
Nhưng chiếc xe kia tới quá nhanh, Ngộ Năng vừa bóp phanh vừa quẹo tay lái sang hướng khác, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chiếc xe tải kia được.
Cả hai nuốt nước bọt ừng ực, la lớn:
- Lần này thật sự xong đời a.....bồ tát cứu con.....aaaaa
- Sư huynh ngốc, đệ đã kêu huynh chậm thôi mà huynh không nghe, bây giờ thì đến cả phật tổ cũng không cứu nổi a.