CHƯƠNG 71
“Hư. . . . . .” Hai con khoái mã dừng lại trước cửa cung, hai nam tử diện mạo đủ phong thái từ trên ngựa nhảy xuống, nam tử tuấn mỹ hơi cao không chút sợ hãi ánh mắt người ngoài, vươn tay vuốt mặt một nam tử khác: “Tiểu Thiên, chạy nhiều ngày đường như vậy, mệt không?”
“Ta không sao, nhưng còn ngươi, xem đầu đầy mồ hôi kìa.” Lâm Tiểu Thiên vén tay áp giúp ái nhân lai đi mồ hôi.
Nguyên lai hai nam tử này chính là sư huynh Lôi Hạo Nhiên của Mạc Dương Thần cùng thê tử đồng tính Lâm Tiểu Thiên của hắn. Thượng tuần tháng trước, Lôi Hạo Nhiên thu được một bức thư của Mạc Dương Thần, bên trong mời một nhà Lôi Hạo Nhiên vào cung tham gia ngày đại hôn của hắn. Vì hai nữ nhi của họ còn chưa tròn một tuổi nên không hợp đi xa, vì thế nên để ở nhà cho Lôi lão phụ nhân chiếu cố, đây là do Lôi lão phụ nhân yêu cầu, Lôi Hạo Nhiên cảm thấy kì thật mẫu thân là muốn thừa cơ độc chiếm hai tôn nhi, mẫu thân hắn với hai tôn nhi sủng ái không phải người thưởng có thể tưởng tượng được.
Lôi Hạo Nhiên từ trong lòng lấy ra lệnh bài vào cung đưa cho trong thủ vệ, lệnh bài này là Mạc Dương Thần khi đăng cơ cho hắn, để họ có thể tiện gặp mặt.
Thủ vệ tiếp nhận nhìn kỹ xong, ra hiệu cho thủ vệ khác cùng mình đẩy ra phiến cửa sắt nặng nề, cung kính nói: “Hai vị đại nhân mời vào.” Khối lệnh bài kia chỉ có thân tín của hoàng thượng mới có, tuyệt không thể chậm trễ hai người này.
Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên dắt ngựa vào hoàng cung, lập tức hai thái giám lại tiếp nhận dây cương trong tay họ. Trước khi quen Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên từng đến hoàng cung rất nhiều lần, hắn biết khi vào hoàng cung phải giao ngựa cho hạ nhân dắt vào chuồng chiếu cố, sau đó ngồi xe ngựa vào nội cung, dù sao hoàng cung quá lớn, nếu đi bộ cũng phải mất cả buổi sáng.
Hoàng đế đại hôn, toàn triều được nghỉ mười ngày. Đừng tưởng rằng làm hoàng đế rất thoải mái, mỗi ngày đều phải xử lý triều chính, Mạc Dương Thần hiếm khi có được mấy ngày nhàn hạ, gần đây suốt ngày làm bạn bên cạnh ái nhân cùng hài tử, các đại thân muốn tìm hắn đều tự giác vào Vân Tường Cung.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu, Lôi bảo chủ đang chờ ngoài cửa.” Một thái giám vào thông báo, tuy rằng còn chưa tới ngày đại hôn, nhưng mọi người trong cung đã xưng Tương Hiểu Vũ là hoàng hậu .
“Sư huynh đã tới rồi? Mau mời.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
“Đến, Tiểu Ngư Nhi, ta giới thiệu sư huynh với ngươi.” Mạc Dương Thần thần sắc vui mừng kéo Tương Hiểu Vũ ra ngoài, hài nhi giao cho các nhũ nương chiếu cố.
Dù chưa gặp qua Lôi Hạo Nhiên, nhưng Tương Hiểu Vũ lúc trước đã từ miệng Mạc Dương Thần nghe không ít chuyện liên quan đến người này, cả chuyện hắn cùng ái nhân Lâm Tiểu Thiên, làm y tràn ngập tò mò với họ, đặc biệt là Lâm Tiểu Thiên cũng lấy thân nam tử mà sinh con giống y.
Khi Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ ra đại sảnh của Vân Tường Cung, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên cũng vừa bước vào đại sảnh. Đã tới hoàng cung vài lần Lôi Hạo Nhiên đương nhiên đã nhìn quen, nhưng Lâm Tiểu Thiên đến lần đầu thì không biết phải hình dung nơi này to lớn hoa lệ thế nào, ngự hoa viên gieo trồng các loại kỳ hoa dị thảo, cung điện to lớn, cảnh sắc tươi đẹp mùi thơm thoang thoảng. . . . . .
“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu.” Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên thỉnh an.
“Sư huynh, Tiểu Thiên mau đứng dậy.” Mạc Dương Thần oán hận nói: “Sư huynh, ta mỗi lần đều nói sư huynh đệ chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết như vậy mà, rất xa lạ.” hắn kéo Tương Hiểu Vũ ra giới thiệu nói: “Sư huynh, Tiểu Thiên, đây là ái nhân của ta, Tương Hiểu Vũ; Hiểu Vũ, họ là sư huynh còn thân hơn huynh đệ mà ta từng nói cùng với ái nhân của huynh ấy Lâm Tiểu Thiên.”
Nhìn Mạc Dương Thần thần tình vui sướng giới thiệu ái nhân của mình, Lôi Hạo Nhiên biết sư đệ đã tìm được người quan trọng nhất trong đời mình .
Giới thiệu xong, mấy người liền ngồi xuống nói chuyện phiếm, bởi vì nội dung tán gẫu của Lôi Hạo Nhiên cùng Mạc Dương Thần, Lâm Tiểu Thiên cùng Tương Hiểu Vũ không có hứng thú, cho nên họ tụ lại tìm chủ đề khác. Hai vị có kinh nghiệm mang thai gần như giống hệt nhau vô cùng hoà hợp, Lâm Tiểu Thiên tao nhã cùng Tương Hiểu Vũ sáng sủa tựa như nhận thức nhiều năm thập phần ăn ý, nói từ ái nhân đến hài tử của mình, cuối cùng Tương Hiểu Vũ còn bỏ lại hai sư huynh đệ kia, mang Lâm Tiểu Thiên vào tẩm phòng nhìn các bảo bối của mình.
“Hiểu Vũ, thật là lợi hại! Hài tử của ngươi đều di truyền ánh mắt của hoàng thượng a!” Lâm Tiểu Thiên tán thưởng nói, ba đôi mắt xanh biếc như mặt biển mênh mông, vừa sâu vừa trong suốt.
Tương Hiểu Vũ hưng phấn gật đầu nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Đôi mắt của Hoàng Thượng là đôi mắt đẹp nhất ta từng gặp qua, vừa thâm thúy vừa xanh biếc, maiy mà các hài tử đều giống Hoàng Thượng, nếu giống ta thì thảm rồi, thường thường không có gì đặc biệt cả.”
“Không phải a, đôi mắt của ngươi cũng rất đẹp mà a, bất quá hoàng thượng càng đẹp hơn mà thôi, ha ha!” Lâm Tiểu Thiên nói: “Ta thấy Kim Kim bộ dạng giống Hoàng Thượng nhất, bất luận là ngũ quan hay là ngoại hình; Ngân Ngân cũng rất giống, nhưng có là vì nó là nữ nhi nên ta thấy không quá giống ngươi cũng không quá giống Hoàng Thượng; còn Đa Đa a, giống Hoàng Thượng lại giống ngươi, mỗi bên một nửa, miệng củng khuôn mặt là giống ngươi nhất .” Y thấy nhủ danh Tương Hiểu Vũ đặt cho các hài tử rất thú vị, vàng bạc nhiều, ha ha, quả thật giống hệt lời Hạo Nhiên nói a.
“Hoàng Thượng nói Ngân Ngân lớn lên giống mẫu phi của hắn, ở Ngự thư phòng có bức tranh tiên hoàng tự tay vẽ cho mẫu phi hắn đó. Hoàng Thượng nói ta còn không tin, nhìn qua rồi thì không thể không tin, lát nữa ta sẽ đưa ngươi sang đó xem.” Tương Hiểu Vũ nói, mẫu phi hoàng thượng thật là xinh đẹp, y chỉ nhìn tranh mà suýt nữa đã bị mê hoặc.
Hết đệ thất thập nhất chương