CHƯƠNG 68
Sau khi Tương Hiểu Vũ ở cữ xong, cũng chính là ngày các hài nhi tròn tháng, Tương Hiểu Vũ được cho phép bước ra ngoài. Ba vị nhũ nương đều là phụ nhân nhà giàu có, khi các nàng nói cho Mạc Dương Thần biết, bình thường phụ nhân sau khi sinh hài tử tháng đầu tiên phải dưỡng thân thể thế nào, thì Mạc Dương Thần liền không cho phép Tương Hiểu Vũ bước ra ngoài, để ngừa y thụ hàn tạo thành bệnh căn.
Dùng xong điểm tâm sáng, y vội vàng chạy ra ngoài, khi bước trên mảnh đất ngoài gian phòng, y cảm thán nói: “Rốt cuộc có thể ra khỏi nhà giam rồi !”
Thượng Đức đi theo sau nghe y nói vậy, trượt chân, thiếu chút nữa là ‘ ngũ thể đầu địa ’(hai tay, hai gối, đầu chấm đất), “Hiểu Vũ, vậy mà bảo là mình ngồi tù a?” Trừ bỏ không tự do, những thứ khác đều là hưởng thụ cấp hoàng đế, nếu có phương thức ngồi tù như vậy, hắn cũng muốn vào ngồi thử a
Tương Hiểu Vũ khoát tay, “Ngươi không hiểu đâu, ngươi mỗi ngày còn có thể đến Ngự thiện phòng tranh thủ đi dạo, còn ta? Mỗi ngày chỉ có thể đi vòng quanh cái tiểu viện này, sinh xong ba huynh muội Kim Kim còn thảm hại hơn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, không ngồi thì cũng là nằm.”
Nghe vậy Thượng Đức cũng thấy Tương Hiểu Vũ nói không sai, hưởng thụ đương nhiên là tốt, nhưng là cả ngày bị nhốt ở trong một tiểu viện thì cũng rất nhàm chán a.
Bởi vì hai vị đại thần đột nhiên cầu kiến, cho nên Mạc Dương Thần không thể tự mình đến lãnh cung đón Tương Hiểu Vũ ra ngoài, chỉ có thể phái Chu Tề dẫn theo những người này đến hỗ trợ. Vừa nghe Mạc Dương Thần hạ lệnh, Chu Tề nội tâm trộm kích động đến không thể hình dung, thật tốt quá, Hoàng Thượng cuối cùng cũng chịu để Tương Hiểu Vũ trở lại hậu cung, nhưng mà Hoàng Thượng vì sao lại thả y ra? Từ lúc Tương Hiểu Vũ bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Thượng hình như quên hẳn có một người tên Tương Hiểu Vũ, chưa từng nhắc lại chuyện của y, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nhắc lại.
“Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài tử.”
“Mọi người mau đứng lên đi, Chu Tề, không phải nói lúc không có chủ tức khác chúng ta cứ như bình thường sao?” Tương Hiểu Vũ nén giận nói, “Hành lý với mấy thứ khác, Thượng Đức cùng Phức Lan đã thu thập xong , không có hành lý gì nhiều, mọi người phụ một tay là được rồi.”
Thượng Đức cùng Phức Lan từ lúc Tương Hiểu Vũ thức dậy đã thu dọn tất cả nhu yếu phẩm đặt trong đại sảnh, cho nên đám người Chu Tề không bước vào nội thất , càng không có cơ hội nhìn bố trí thoải mái bên trong, cũng không nhìn thấy ba vị hoàng tử, công chúa đang nằm trong lòng nhũ dương bú sữa.
“Hiểu Vũ, thỉnh.” Chu Tề để Tương Hiểu Vũ đi trước, cho dù y cho mọi người cùng ngồi cùng ăn với mình, nhưng dù sao thì y vẫn là chính tứ phẩm Tài tử do Hoàng Thượng phong, nói thế nào thì nô tài như họ cũng không thể đi trước y.
“Chu Tề, đợi đã, còn vài người nữa.” Tương Hiểu Vũ một mình đi vào nội thất, một lát sau, khi đi ra y ôm trong lòng một hài nhi, ba phụ nhân theo sau đó, hai trong số ba người trong lòng cũng đang ôm hai hài nhi, đám người Chu Tề trợn mắt há miệng nhìn thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
“Hiểu. . . . . . Hiểu Vũ. . . . . . mấy hài tử cùng phụ nhân này từ đâu tới?” Không phải là Hiểu Vũ cùng các nàng sinh chứ? Nhưng mà Hiểu Vũ là thái giám, làm sao có thể? Chẳng lẽ là nhặt được? Nhưng nhặt thế nào? Hoàng Thượng sao lại cho phép chuyện này xảy ra? Mọi người đồn rằng lãnh cung thường có tiếng trẻ con khóc, chẳng lẽ là ba hài nhi này khóc?
Tương Hiểu Vũ gãi gãi đầu: “Này. . . . . . chuyện này thật sự rất dài dòng, Thượng Đức, ngươi đến giải thích cho Chu Tề đi.” Thượng Đức thích nhất nói chuyện , để hắn làm chuyện này là thích hợp nhất.
Đoàn người Tương Hiểu Vũ nghênh ngang ( Ngư: có không? Thủy: có, tuyệt đối có ) đi ra lãnh cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung, đặc biệt trong tay họ còn ôm theo ba hài nhi, càng làm cho bọn thái giám cung nữ đến xem trợn mắt há mồm, từ ngày đó bắt đầu toàn bộ hậu cung đều nghị luận về ba hài nhi này, đoán xem chúng từ đâu tới là hài tử của ai, sinh mẫu sinh phụ là ai, vân vân. . . . . .
“Chu Tề, chúng ta không phải về Vân Hiên trai sao? Ngươi đi hình như là đường đến Vân Tường Cung a.” Tương Hiểu Vũ hô to gọi lại Chu Tề suýt nữa cùng y chia làm hai đường mà đi.
Nghe Tương Hiểu Vũ nhắc như vậy, Chu Tề mới phát hiện đều là do mình, cứ mãi nghĩ tới chuyện của ba hài nhi, không hảo hảo dẫn đường, may mà là Tương Hiểu Vũ, nếu là chủ tử khác thì sẽ không dễ dàng cho qua như thế.”Hiểu Vũ, là Hoàng Thượng phân phó ta mang các ngươi đến Vân Tường Cung, Vân Hiên trai bây giờ trống không, ngay cả Xuân Đào, Xuân Yến cùng Tô Sướng đều đã tới Vân Tường Cung chờ các ngươi.” Nếu không phải Thượng Đức nói hết mọi chuyện cho ông nghe, ông còn không biết vì sao Hoàng Thượng lại biếm Tương Hiểu Vũ vào lãnh cung, lại không cho ông an bài bọn Tô Sướng đến các cung khác , hắn còn không biết vì sao Hoàng Thượng sẽ đem Tương Hiểu Vũ biếm lãnh cung, mà lại không cho hắn đem Tô Sướng đám người an bài đến các cung khác.
Khi đặt hết các hài tử lên giường, đám người Chu Tề đều vây quanh bên giường tò mò nhìn ba huynh muội Kim Kim, hiện tại toàn bộ mọi người trong Vân Tường Cung đều biết ba hài tử này là thân sinh cốt nhục của Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ. Tứ chi như củ sen đong đưa, cái miệng nhỏ nhắn đôi khi phát ra vài tiếng “Nha nha. . . . . .”, ba huynh muội trong cứ như đang nói chuyện phiếm với nhau. Da thịt trắng ngà tôn lên đôi mắt xanh biếc, đáng yêu vô cùng, không cần người khác nói, vừa nhìn liền biết chúng là hài tử của Hoàng Thượng, ẩn ẩn bên trong lại nhìn ra bóng dáng của Tương Hiểu Vũ.
“Hiểu Vũ, ngươi bất công.” Chu Tề bỗng nhiên bất mãn mở miệng nói.
“Sao vậy?” Tương Hiểu Vũ khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói kế hoạch cho Thượng Đức cùng Phức Lan, chỉ mang họ vào lãnh cung, để họ nhìn thấy cảnh hoàng tử công chúa ra đời, còn chúng ta ở đây ngoài sốt ruột lo lắng cho ngươi, thì chẳng thể làm được gì khác.” Chu Tề nói xong, ba người Xuân Đào lập tức phụ họa nói: “Đúng, đúng, Hiểu Vũ ngươi thật sự là rất bất công .”
Tự biết không có nói cho bọn Chu Tề biết là mình không đúng, nên y cũng không phản bác “Khi biết các hài nhi tồn tại, ta vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, vì có thể để chúng bình an sinh ra, ta không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ vì sợ tai vách mạch rừng. Chỉ mang Thượng Đức cùng Phức Lan, là vì như các người biết, một phi tử bị biếm lãnh cung sao có thể mang theo quá nhiều người hậu hạ được chứ?”
Tương Hiểu Vũ nói hợp tình hợp lý, bọn Chu Tề cũng không nói thêm gì nữa, nể mặt các tiểu hoàng tử hoàng nữ, họ sẽ không so đo, bất quá không thể không nói mệnh Tương Hiểu Vũ quá tốt, không chỉ được Hoàng Thượng độc sủng, mà còn lấy thân nam tử sinh hạ ba hoàng tử công chúa khoẻ mạnh đáng yêu cho Hoàng Thượng, nữ nhi song toàn, vừa làm người ta thấy hâm mộ lại thấy ghen tị.
Hết đệ lục thập bát chương