CHƯƠNG 67
Những người đó quá rảnh rỗi a? Dám nói lãnh cung có ma? Mà vậy thì có gì đáng buồn cười chứ? Mạc Dương Thần nhíu đôi mày xinh đẹp của mình lại, xem ra về sau phải nghiêm túc chỉnh đốn lại mới được.”Nơi ngươi ở bị người ta nói là có ma, vậy mà ngươi còn cười được sao?” Hắn thật không rõ.
Mạc Dương Thần vươn tay vỗ lưng giúp Tương Hiểu Vũ thuận khí, rốt cục Tương Hiểu Vũ ngừng cười buông Kim Kim ra, ngược lại ôm lấy Ngân Ngân, không còn cách khác, hài tử quá nhiều, một lần ôm không hết, hãn!
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại có người đồn thổi lãnh cung có ma? Chẳng lẽ họ không biết ngươi đang ở trong này sao? “
Tương Hiểu Vũ giải đáp cho ái nhân: “Chính vì họ biết ta ở đây, nên mới đồn thổi rằng lãnh cung có ma.” Thấy hắn vẫn một bộ không rõ ( Thủy: căn bản là ngươi nói không rõ ràng ), Tương Hiểu Vũ tiếp tục nói: “Hôm nay Thượng Đức đi Ngự thiện phòng lấy nguyên liệu nấu ăn, trên đường trở về gặp hai thái giám quan hệ khá tốt với hắn hỏi hắn ở trong lãnh cung có nghe được tiếng hài tử khóc không ở, hì hì. . . . . .” Nói tới đây, y lại nhịn không được cười rộ lên, “Nghe nói a, hai đêm trước có một thái giám làm xong công việc của mình muốn về phòng nhanh hơn nên đi đường tắt, lúc đi ngang qua lãnh cung mơ hồ nghe được có tiếng hài tử khóc từ lãnh cung truyền ra. Trong cung mọi người đều biết, trong lãnh cung chỉ có ta, làm sao mà có hài tử được? vì thế những người biết chuyện này bắt đầu đoán rằng lãnh cung có quỷ.”
“Vậy thì có gì buồn cười?” Mạc Dương Thần khó hiểu, đám nô tài kia thế nhưng dám nói tiếng khóc của hài nhi hắn thành tiếng quỷ khóc, thật là quá rãnh rồi đó.
“Ta không phải vì thế mà buồn cười.” Tương Hiểu Vũ giải thích: “Trước đó vài ngày Hoàng Thượng ngươi phân phó ti y phòng chế tạo gấp một mớ xiêm y dành cho trẻ con cùng tả, trong cung rất nhiều người nghĩ ngươi muốn dùng để tặng lễ. Phốc! Tã dùng để tặng lễ, ha ha! Người nghĩ ra được chuyện này quả thật là thiên tài a! Kỳ quái chính là, họ đoán tới đoán lui cũng không liên hệ được chuyện này với tiếng khóc trẻ con trong lãnh cung, hì hì, đại khái hẳn là họ đều cho rằng ta chỉ là một thái giám bị Hoàng Thượng chán ghét, căn bản không có khả năng sinh hài tử.”
“Ta là vĩnh viễn cũng không chán ghét ngươi.” Mạc Dương Thần vươn tay ôm lấy thắt lưng Tương Hiểu Vũ, ấn lên trán y một nụ hôn nặng nề.
Ái nhân đột nhiên nói vậy làm Tương Hiểu Vũ chưa chuẩn bị tâm lý mặt đỏ tai hồng, “Ta đây chỉ là nói ra những điều mọi người nghĩ tới, ta đương nhiên biết Hoàng Thượng sẽ không chán ghét ta.” Y buông Ngân Ngân xuống, đổi thành ôm Đa Đa chơi với nó.
“Vẫn ở mãi trong lãnh cung không phải cách hay, một ngày nào đó cũng phải chuyển ra ngoài.” Mạc Dương Thần phân tích nói tiếp: “Lúc trước để ngươi dọn vào đây là vì sợ ngươi mang thai thân thể suy yếu dễ bị người hãm hại, nhưng hiện giờ hài tử đã sinh ra rồi, ta định chờ ngươi ở cử xong sẽ lập tức để các ngươi dọn ra ngoài, dù sao ở nơi này sẽ rất uỷ khuất cho ngươi cùng các hài nhi.”
“Ủy khuất? Không có a, ở trong lãnh cung cũng không tệ a, không có ai quấy rầy không sợ bị kẻ khác hãm hại, cuộc sống hằng ngày vô cùng thoải mái.” Nói tới đây, Tương Hiểu Vũ như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên chuyển tư thái nói: “Không phải, đi ra ngoài tốt hơn, tiền ta cho mượn trước kia vẫn chưa thu lại, đi ra ngoài tốt hơn.”
“. . . . . .” Cho nên nói những ngày có Tiểu Ngư Nhi bên cạnh hắn thật sự đã quên từ ‘ buồn ’ viết thế nào. Nếu hai người tâm ý tương thông, vậy chuyện dọn khỏi lãnh cung cứ định như thế, Mạc Dương Thần nhớ tới một việc khác, nói: “Tiểu Ngư Nhi, ta tính sau khi rời khỏi đây lập tức sắc phong Kim Kim làm thái tử.”
“Lập, lập Kim Kim vi thái tử? !” Tương Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn Mạc Dương Thần , “Hoàng Thượng, này quyết định này có phải hơi sớm quá không?”
“Sớm? Không có a.” Mạc Dương Thần học theo cách Tương Hiểu Vũ mà chơi với hai hài tử nằm trên giường, nói: “Ta cả đời này cũng chỉ có ba hài tử là Kim Kim, Ngân Ngân cùng Đa Đa, mà Kim Kim là trưởng tử, về sau hoàng vị của ta tự nhiên phải giao cho Kim Kim, ta tin chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, Kim Kim nhất định sẽ trở thành một thế hệ minh quân. Ta định chờ khi Kim Kim đến tuổi đôi mươi ta sẽ thoái vị, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi dạo chơi tứ hải, thưởng thức hết các món ngon trong thiên hạ, xem hết những mỹ cảnh phong tình của thế gian. . . . . . Tiểu Ngư Nhi, sao ngươi lại khóc?”
Khi y nghe Mạc Dương Thần nói đến câu ‘chờ khi Kim Kim đến tuổi đôi mươi ta sẽ thoái vị, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi dạo chơi tứ hải ’, nước mắt của Tương Hiểu Vũ như trân châu đứt dây rơi xuống, y buông Đa Đa trong tay ra, nhào vào lòng Mạc Dương Thần, “Hoàng Thượng, Tương Hiểu Vũ ta có tài đức gì mà được ngươi sủng ái nhiều đến thế, ta yêu ngươi, ta thật sự rất rất yêu ngươi, yêu đến mức tâm vì ngươi mà đau, vì ngươi mà hỗn loạn. . . . . .”
Nghe Tương Hiểu Vũ không ngừng nói ra y yêu mình thế nào, đầu vai lại thấy ươn ướt, tâm Mạc Dương Thần cũng theo đó nhói đau, nguyên lại con cá nhỏ này, vào lúc mình không biết đã lẳng lặng, cẩn thận yêu mình. Giờ phút này hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Tiểu Ngư Nhi ở nơi hoang vắng kia, lúc cải trang đi tuần thì tưởng niệm y, say rượu rồi lại cường bạo y, phong y làm tài tử rồi cho y vào ở Vân Hiên Trai sống những ngày bình thản, lúc Tiểu Ngư Nhi trúng độc thì thống khổ như tâm bị xé nát, khẩn trương khi Tiểu Ngư Nhi mang thai, đến giờ là một nhà năm người vô cùng ấm áp. . . . . .
Nghĩ đến đây, Mạc Dương Thần siết chặt vòng tay đang ôm Tương Hiểu Vũ, người như vậy sao có thể khiến hắn không yêu không thương? Chỉ nguyện làm uyên ương chẳng nguyện làm tiên, đại khái chính là như vậy.
Hết đệ lục thập thất chương