CHƯƠNG 55
“Cái gì? Việc này là thật sao?” Mai quý phi mặt lộ vẻ vui mừng hỏi.
“Đúng vậy, nương nương, lúc ấy có hơn trăm thái giám làm chứng, nghe nói lúc ấy Hoàng Thượng vì phát hiện Tương Tài tử cho vay mà tức giận phi thường, chẳng những biếm Tương Tài tử vào lãnh cung không được bước ra đó nữa bước, mà còn không cho kẻ nào đến thăm y. Nô tỳ cũng đã đến Vân Hiên trai tìm hiểu, Tương Tài tử đang thu thập hành lý chuẩn bị đến lãnh cung rồi.” Cung nữ đi tìm hiểu tin tức về hồi đáp.
“Ha ha ha. . . . . .” Mai quý phi cười to nói: “Hảo! Thật sự là quá tốt! Hạ đẳng thì vĩnh viễn là hạ đẳng, tuyệt đối không có chuyện bay lên trời làm phượng hoàng, dám ở trong cung cho vay? ! Đám nô tài các ngươi nhìn cho rõ, Tương Hiểu Vũ chính là tấm gương cho các ngươi si tâm vọng tưởng đó a. Ha ha ha. . . . . .”
Tất cả thái giám cung nữ đều cúi đầu nhìn sàn nhà, thật tốt quá, xem ra hôm nay quý phi nương nương tâm tình rất tốt.
“Tìm hiểu rất tốt, người tới a, thưởng!”
“Nô tỳ Tạ nương nương ban thưởng!” Cung nữ lập tức dập đầu tạ ơn.
Có câu mấy nhà sung sướng mấy nhà lo, khác với Phi Hà cung đang vui mừng, Vân Hiên trai tràn ngập nặng nề.
“Hiểu Vũ, không bằng ngươi đi cầu Hoàng Thượng cũng cho chúng ta vào lãnh cung đi, lãnh cung nơi đó rất quạnh quẽ, để chúng ta ở đó tiếp tục hầu hạ làm bạn với ngươi đi.” Xuân Yến, Xuân Đào cùng Tô Sướng hai mắt đỏ bừng nhìn Tương Hiểu Vũ thỉnh cầu.
Đây chính là hoạn nạn gặp chân tình, không uổng công bình thường mình thương họ như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên áp bức tiền tài của họ ( vay tiền giục trả lợi tức ). Nhưng nếu không phải vì tránh Mai quý phi, y thật sự không muốn lừa dối những bằng hữu nặng nghĩa tình thế này. Trong lòng áy náy với bọn Thượng Đức khiến Tương Hiểu Vũ cả người nhìn qua rầu rĩ không vui, vẻ mặt này vô cùng phù hợp với biểu tình y nên có trong tình trạng hiện giờ.
Tuy rằng thay Tương Hiểu Vũ thương tâm, nhưng Thượng Đức vẫn vẫn duy trì lý trí nên có, “Xuân Đào, các ngươi đừng đùa, nếu là trước kia thì đi cầu Hoàng Thượng không khó, nhưng hiện tại Hoàng Thượng đã biếm Hiểu Vũ vào lãnh cung , Hiểu Vũ muốn gặp Hoàng Thượng còn khó, chớ nói chi là cầu tình, nếu có thể cầu tình, Hiểu Vũ còn phải bị biếm vào lãnh cung sao?”
Nghe Thượng Đức nói, bọn Xuân Đào im lặng, giương đôi mắt đỏ au giúp Tương Hiểu Vũ thu thập vật phẩm.
“Xuân Yến, Xuân Đào, Tô Sướng, thiên hạ có buổi tiệc nào mà không tàn, huống chi mọi người đều ở trong hoàng cung, về sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.” Tương Hiểu Vũ an ủi.
Trên thực tế vật phẩm của Tương Hiểu Vũ không nhiều lắm, cho nên thu thập rất nhanh, trừ vàng cùng bạc mà y xem như bảo bối, cũng chỉ còn y phục cùng vài vật mà trước kia Mạc Dương Thần ban tặng, chỉ có y cùng Thượng Đức, Phức Lan có thể chạm vào, cho nên không cần những người khác hỗ trợ.
Cáo biệt ba người Xuân Đào, Tương Hiểu Vũ liền dẫn theo Thượng Đức cùng Phức Lan ba người đến lãnh cung. Từ Vân Hiên trai đến cửa lãnh cung, dọc đường đi có không ít người, đa phần đều là thái giám cung nữ mà các tần phi trong hậu cung cử đến thăm dò tin tức đánh giá ba người họ.
Hệt như vật triển lãm trưng ra cho người ta coi gần một canh giờ, ba người Tương Hiểu Vũ rốt cục tới lãnh cung, diện tích của lãnh cung kì thật không nhỏ, bên trong có vài tiểu viện, bất quá vì từ lúc Mạc Dương Thần kế vị đến nay, Tương Hiểu Vũ là tần phi đầu tiên bị biếm vào lãnh cung, nói cách khác hiện tại lãnh cung chỉ có ba chủ tớ ở lại, đó cũng là lý do vì sao Tương Hiểu Vũ chọn nó làm chỗ an toàn nhất.
Lãnh cung đúng như kỳ danh, chỉ cách có một cánh cửa, mà trong ngoài như thiên địa, nếu dùng tráng lệ để hình dung bên ngoài lãnh cung, vậy thì chỉ có thể dùng bình thường đơn sơ để hình dung bên trong nó. Từng tiểu viện trong lãnh cung chỉ bằng một phần ba Vân Hiên trai, từ ngoài nhìn vào không hề khác phòng ở của dân chúng bình thường.
Trải qua một phen xem xét, họ đến trước một cửa viện treo bài tử”Tương Hiểu Vũ”. Bọn họ đẩy cửa gỗ ra, bên trong trừ bỏ hai gốc đại thụ cùng một giếng nước, còn lại giống hệt một tiểu viện nông gia đơn giản.
Đi vào phòng, ánh vào họ là phòng khách bài trí đơn giản nhưng phi thường sạch sẽ, chỉ có một cái bàn bốn gốc cùng vài cái ghế, xem ra đã có người đến quét dọn, bằng không lãnh cung bình thường không có người, nơi này hẳn phải phủ đầy tro bụi mới đúng.
Khi họ vào phòng trong, này. . . . . . này có chỗ nào giống lãnh cung a, lãnh cung sẽ có bài sức thoải mái cùng sang quý thế này sao? Chim sẻ tuy nhỏ mà đầy đủ ngủ tạng, một phòng lớn hai phòng nhỏ tổng cộng là ba gian phòng ngủ, một phòng bếp, một thư phòng đầy sách, tuỳ tiện cầm một quyển đều là loại mà Tương Hiểu Vũ thích xem nhất, tựa như cố ý chuẩn bị cho Tương Hiểu Vũ, xem ra người bố trí đã tốn không ít tâm tư.
Nói đến phòng ngủ, hai gian nhỏ hẳn là một cho Phức Lan một cho Thượng Đức, bài trí phi thường đơn giản, nhưng phòng của Tương Hiểu Vũ quả thật có thể sánh với tẩm cung của Mạc Dương Thần, không phải vì trang hoàng, mà là nói vật dụng hàng ngày, Thượng Đức ở trong cung nhiều năm, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đâu là thứ tốt, tựa như bộ trà cụ bằng tử sa đặt trên bàn kia, chăn trên giường, nhuyễn *** trên nhuyễn tháp đều là tơ tằm quý hiếm, phải biết tơ tằm là một loại lụa phi thường thưa thớt, hàng năm tiến cống không đến 10 thất, chỉ có hoàng thượng được sử dụng, nghe nói có công hiệu bảo vệ sức khoẻ dưỡng dung, là thứ mà hậu cung tần phi tha thiết ước mơ, đến nay cũng chỉ có Mai quý phi cùng Đức phi đã mất từng được thưởng một thất.
Ghế bên trong đều là làm tử gỗ lim tốt nhất, nhìn hết cả gian phòng, Thượng Đức há hốc mồm nhìn Tương Hiểu Vũ hỏi: “Hiểu Vũ, ngươi xác định chúng ta bây giờ đang ở trong lãnh cung? Ta sao lại thấy hình như mình đang ở Vân Tường Cung a, ngươi xem những thứ trong phòng Hiểu Vũ, đều là thứ cao cấp nhất trong cung a.”
Hết đệ ngũ thập ngũ chương