CHƯƠNG 47
“Chu công công, khụ khụ. . . . . .”
Chu Tề vội rót một chén nước cho y, đỡ Tương Hiểu Vũ ngồi dậy đút y uống nước, được nước thấm ướt, yết hầu khô cạn cuối cùng cũng phát ra thanh âm , “Chu công công, xảy ra chuyện gì vậy? Ta nhớ lúc đó ta uống bát kim ti huyết yến của Đức phi nương nương mang tới, bụng đột nhiên đau buốt, sau đó hình như ta hộc máu, rồi sau nữa thì ta không còn tri giác.”
“Ai, Hiểu Vũ, may mà ngươi phúc lớn mạng lớn được hoàng thượng sủng ái, nên bây giờ ngươi mới có thể tỉnh lại.” Chu Tề kể lại chuyện hôm qua cho Tương Hiểu Vũ nghe, biểu tình ông nói chuyện biểu tình cực kì khoa trương, nếu không phải chuyện này có liên quan đến y, nhất định y sẽ cười ra tiếng tới.
Nghe Chu Tề nói đám người Thượng Đức vì mình sơ ý trúng độc mà bị phạt, Tương Hiểu Vũ thấy vạn phần áy náy, y không thể tưởng được Đức phi sẽ độc hại mình, chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ tới nếu nàng hại mình thì người cuối cùng chịu thiệt vẫn là nàng sao? Với chuyện nàng bị ban chết, trong lòng Tương Hiểu Vũ không có cảm giác gì, thứ nhất, y không quá quen nàng, thứ hai, y là người bình thường, không phải thánh nhân, cho dù có tâm đồng tình, thì nó cũng không dành cho người muốn hại chết mình.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Một tiếng tuyên giá từ bên ngoài truyền đến, Chu Tề giữ lại Tương Hiểu Vũ đang muốn xuống giường nghênh giá, “Hiểu Vũ, ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, không nên động đậy, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không để ý chuyện ngươi có ra nghênh giá hay không đâu.” Nói xong ông xoay người ra ngoài cửa nghênh đón Mạc Dương Thần .
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi đã tỉnh chưa?”
“Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử vừa mới tỉnh lại, bất quá hiện tại thân thể còn đang suy yếu nên không thể xuống giường nghênh giá.”
Biết Tương Hiểu Vũ tỉnh lại, Mạc Dương Thần vội bước vào phòng.”Hoàng Thượng.” Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường, lưng tựa vào đầu giường, mặt mang mỉm cười, đôi mắt đầy thâm ý nhìn Mạc Dương Thần , tựa như thiên ngôn vạn ngữ chất chứa hết trong ánh mắt này.
“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì.” Mạc Dương Thần ngồi bên giường vươn tay vuốt đôi gò má tái nhợt của Tương Hiểu Vũ, sau đó ôm y vào lòng, tựa đầu vào hõm vai của y, hấp thụ mùi vị độc nhất vô nhị trên người y. Năm đó mẫu thân hắn cũng vì trúng Hồng Liên Ttuý kiến huyết phong hầu kia mà chết, hoàn hảo dược tính Hồng Liên Tuý bị kim ti huyết yến hóa giải không ít. Khi biết Tiểu Ngư Nhi trúng độc hộc máu, hắn đã sâu sắc cảm nhận được cảm giác của phụ hoàng vào cái năm mẫu phi qua đời.
Phụ hoàng sau khi mẫu phi qua đời có thể nói là biến thành một cái xác không hồn, nếu không phải vì Thịnh Đại giang sơn, có thể lúc ấy người đã theo mẫu phi, cho nên khi xác nhận hắn đã có thể gánh vác thiên hạ, phụ hoàng liền vĩnh biệt cõi đời . Hoàn hảo ông trời phù hộ, không để cho tử thần cướp Tiểu Ngư Nhi khỏi tay hắn
Tương Hiểu Vũ chỉ mặt tiết y đột nhiên thấy hỏm vai mình mát lạnh còn ươn ướt, y nhất thời sửng sốt, đôi tay vòng ra sau lưng Mạc Dương Thần phất tay vài cái, ý bảo đám người Chu Tề đi ra ngoài, để không gian trong phòng lại cho đôi tình nhân suýt nữa đã thiên nhân vĩnh cách.
“Xin lỗi.” Nói xong tiếng xin lỗi này, đôi mắt Tương Hiểu Vũ cũng nhịn không được đỏ lên. Có câu rằng, nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi, chỉ là vì chưa thương tâm quá mức mà thôi. Không thể tưởng được một lần lỗ mãng của mình thế nhưng lại tổn thương ái nhân sâu đến vậy. Vì mình, vì ái nhân, y thề, y sau này nhất định sẽ nghe lời bọn Thương Đức, không ăn thứ gì bậy bạ nữa .
Chuyện ngoài ý muốn lần này, làm hai người đang yêu càng thêm quý trọng lẫn nhau .
Hết đệ tứ thập thất chương