CHƯƠNG 45
Một thái y nói tiếp lời Trương thái y: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hai mươi bốn canh giờ cũng chính là hai ngày thì không đủ để chế tạo giải dược, duy nhất có thể cứu Tương Tài tử cũng chỉ có. . . . . . Tử Dương hoa vẫn cất giữ ở băng quật trong cung.”
Tử Dương hoa có thể giải bách độc, là giải độc thánh phẩm thế gian hiếm có, một gốc cây Tử Dương hoa chỉ sinh ra một đóa hoa, một đóa Tử Dương hoa từ lúc nẩy mầm đến nở hoa cần trải qua sáu mươi năm, Thịnh Đại hoàng triều từ lúc khai quốc đến nay, hoàng thất tổng cộng chỉ có bảy đoá, đến giờ chỉ còn ba đoá, cho nên chỉ có hoàng đế được dùng, đừng nói tần phi bình thường, ngay cả hoàng hậu cũng không thể tùy tiện vận dụng, lịch đại hoàng hậu chỉ có Hiếu Hiền hoàng hậu may mắn dùng qua.
Nghe vậy, Mạc Dương Thần không chút nghĩ ngợi phân phó Chu Tề: “Chu Tề, mang khẩu dụ của trẫm đến băng quật lấy một đóa Tử Dương hoa cho thái y bào chế giải dược.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Chu Tề không hề bất ngờ trước quyết định của Mạc Dương Thần, từ những chuyện bình thường hàng ngày ông biết Tương Hiểu Vũ trong lòng Hoàng Thượng chiếm một vị trí rất quan trọng
Chu Tề đi không lâu, ám vệ trở lại, “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, thuộc hạ trong tẩm cung Đức phi tìm được thứ này.” Gã từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó giao cho Mạc Dương Thần, Mạc Dương Thần vừa thấy, nổi giận!
Thái giám đứng cạnh hắn trộm nhịn, trời ạ! Sao Đức phi có thể làm được chuyện độc ác thế này chứ? Chỉ thấy trong tay Mạc Dương Thần cầm một bù nhìn khoảng nửa thước, bên trên dán một tờ giấy, gã không biết chữ nên không biết bên trên viết cái gì, bất quá gã nghĩ đó hẳn là tên người, trên tờ giấy có cắm mấy cây tú hoa châm. ( Thủy: ám vệ thật là lợi hại a, bù nhìn có gim tú hoa châm cũng không thể làm tổn thương hắn )
“Đức phi!” Mạc Dương Thần quát lớn: “Ngươi xem đây là cái gì!” Hắn cầm bù nhìn trong tay đưa cho mọi người xem.
Đức phi kinh hãi, khóc hô: “Hoàng Thượng, đây không phải là của thần thiếp, bù nhìn này không phải của thần thiếp!”
“Ngươi dám nói chữ viết trên này không phải của ngươi?” Mạc Dương Thần tức giận ném bù nhìn đến trước mặt Đức phi cho nàng phân biệt.
Sao lại thế này? Nàng nhìn xong run rẩy nói: “Phải . . . . . Là của thần thiếp. . . . . . Chữ viết, nhưng. . . . . . Thần thiếp thật sự không biết bù nhìn này. . . . . . Cũng chưa từng viết tên Tương Tài tử. . . . . . Cầu Hoàng Thượng minh giám!” Nàng vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
Mạc Dương Thần quyết định cho nàng thêm một cơ hội, “Hôm nay từng chạm qua chung huyết yến này?”
“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Hoàng Thượng, chung huyết yến này sau khi được Ngự thiện phòng làm cũng chỉ có nương nương chạm qua, trước lúc đưa đến Vân Hiên trai nương nương có mở ra xem, vào lúc đó. . . . . . Nô tỳ mơ hồ nhìn thấy. . . . . .” cung nữ nói chuyện chính là cung nữ bên cạnh Đức phi.
“Nhìn thấy cái gì?” Mạc Dương Thần vội hỏi, “Có trẫm ở, Đức phi sẽ không làm gì được ngươi đâu, nói thẳng ra đi.”
“Vâng” Tiểu Đào nói: “Nô tỳ mơ hồ nhìn thấy Đức phi bỏ một cái gì đó vào trong.”
Đức phi trừng to đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình nhìn Tiểu Đào, “Tiểu Đào, ngươi. . . . . .” Nàng không biết Tiểu Đào vì sao phải nối dối để hại nàng, “Hoàng Thượng, Tiểu Đào nói không phải là sự thật, thần thiếp quả thật từng mở ra xem, bất quá thần thiếp chỉ là muốn xác nhận chung huyết yến đó có phải là chung huyết yến thần thiếp đã cho người đi làm không thôi . . . . .”
Lúc nàng muốn nói tiếp, Mạc Dương Thần “Phanh” một tiếng vỗ tay lên bàn, cắt ngang lời nàng, “Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngươi còn muốn nói dối? Người đâu, kéo Đức phi xuống, thưởng bạch lăng!” Năm đó mẫu phi hắn là bị tần phi của phụ hoàng hạ độc mới chết, hắn không muốn người hắn yêu cũng giống như mẫu phi, cho nên hắn muốn giết gà doạ khỉ! Cho dù người khác nói hắn bạc tình, oán hận hắn cũng được, để bảo vệ được người mình yêu hắn nguyện ý hoá thân thành Tu La chốn địa ngục.
“Hoàng Thượng. . . . . .” Đức phi biết có người muốn hại mình, nói nàng oán Hoàng Thượng vô tình, không bằng nói nàng oán người chủ mưu hại nàng cùng Tiểu Đào, lúc bị kéo xuống Đức phi dùng ánh mắt oán hận chăm chú nhìn Tiểu Đào. Tiểu Đào cúi đầu quỳ gối một chỗ không dám cử động, chỉ yên lặng thầm nghĩ trong lòng: Đức phi nương nương, là nô tỳ có lỗi với người, nhưng nhân bất vị kỷ (người ko thể ko vì mình), Tiểu Đào cũng là vì mình mà thôi, hy vọng người đi tốt.
Hết đệ tứ thập ngũ chương