CHƯƠNG 44
“Vâng”
Tô Sướng vừa vào liền quỳ xuống dùng thanh âm nức nở nói: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, khởi bẩm Hoàng Thượng, Tương Tài tử hộc máu hôn mê .”
“Cái gì?” Mạc Dương Thần kích động đứng lên, “Xảy ra chuyện gì? Người đang bình thường sao lại hộc máu hôn mê ? Nói cho rõ ràng!”
Tô Sướng đi theo sau Mạc Dương Thần nói: “Hồi Hoàng Thượng, Đức phi nương nương cầm một chung kim ti huyết yến tới bái phỏng Tương Tài tử, lễ gặp mặt, sau đó Tương Tài tử uống vào liền hộc máu hôn mê .”
Nghe xong Tô Sướng nói xong, Mạc Dương Thần không hề để ý tới họ, thi triển khinh công lấy tốc độ nhanh hơn đi đến Vân Hiên trai. Khi hắn tới, thái y còn chưa đến, hắn ngồi ở bên giường, kéo tay Tương Hiểu Vũ, lòng nóng như lửa đốt giục nói: “Thái y đâu? Tại sao lâu như vậy còn chưa tới? Chu Tề, nhanh đi giục họ tới, tuyên tất cả thái y đến đây cho trẫm, những kẻ đang nghỉ cũng gọi vào cung, nhanh lên!” Nhìn ái nhân buổi sáng còn mặt mày hồng hào ở cùng mình giờ mặt không còn chút huyết sắc nằm trên giường, tim hắn đau như đao cắt, sai phải là còn đau hơn đao cắt, Tiểu Ngư Nhi, ngươi nhất định phải sống.
“Vâng vâng, nô tài tuân mệnh.” Chu Tề chạy vội ra ngoài.
“Ba! Ba! Ba!” Mạc Dương Thần gọi ám vệ ra, “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mạc Dương Thần thủ thế ý bảo ám vệ lại gần mình, nhỏ giọng phân phó bên tai gã: “Ngươi đi tìm kiếm chứng cớ trong tẩm cung của Đức phi, nhớ rõ ngàn vạn lần đừng kinh động bất luận kẻ nào.” Hắn tin tưởng chỉ cần đã làm, thì nhất định phải lưu lại giấu vết nào đó.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Mọi người có mặt lúc chuyện này phát sinh, bao gồm cả Đức phi đều quỳ ở một nơi cách giường không xa, Đức phi sợ hãi toàn thân phát run, tại sao có thể như vậy? Nàng sai người làm chung kim ti huyết yến này là vì cùng Tương Hiểu Vũ giao hảo, vì sao y uống vào lại hộc máu hôn mê? Mẫu phi của Hoàng Thượng năm đó cũng là bị tần phi trong cung hạ độc mà chết, Hoàng Thượng đặc biệt thống hận việc này, cho nên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ đặc biệt hạ chỉ, nói nếu phát hiện hậu cung có tần phi hạ độc độc hại người khác, nhất định sẽ nghiêm trị. Mà Tương Hiểu Vũ lại là người đang được sủng ái nhất hiện nay, bây giờ y uống xong chung huyết yến mình mang tới xảy ra chuyện, vậy nàng lành ít dữ nhiều rồi a.
Chu Tề dẫn một đám thái y vào trong, “Hoàng Thượng, tất cả thái y đã đến đông đủ.”
“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mạc Dương Thần lớn tiếng nói: “Các ngươi mau tới xem Tiểu Ngư Nhi trúng độc gì, nếu chữa không tốt, các ngươi chờ chôn cùng đi.” [Shal: chậc nghe câu này ta lại nhớ đến cái đoản văn, nếu chữa không khỏi trẫm chôn cùng y a =))]
“Vâng, chúng thần nhất định sẽ hết sức cứu trị Tương Tài tử.”
Lúc thái y vây quanh Tương Hiểu Vũ chẩn đoán bệnh, Mạc Dương Thần đi đến chỗ đám người đang quỳ nói: “Đám nô tài các ngươi quả thật là quá vô dụng, các ngươi tốt nhất cầu thần bái phật cho Tiểu Ngư Nhi có thể bình an vô sự, nếu không toàn bộ nô tài trong Vân Hiên trai chờ ngũ mã phanh thây đi! Hiện tại cái đầu trên cổ các người trẫm tạm thời giữ lại.” Hắn biết Tương Hiểu Vũ rất có cảm tình với đám nô tài này, nếu lúc y tỉnh lại biết chúng bị mình giết, nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Mọi người đang quỳ không ai dám lên tiếng, lần này thật là họ đã làm sai, Tương Hiểu Vũ đối nhân xử thế tốt như vậy, nguyện lão thiên gia có thể phù hộ y bình an vượt qua, bằng không cho dù Hoàng Thượng không giết họ, bọn họ cũng không còn thể diện ở lại nhân gian nữa.
“Về phần Đức phi ngươi. . . . . .” Mạc Dương Thần nheo mắt lai, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn Đức phi, “Trẫm nghĩ ngươi hẳn rất rõ lời trẫm từng nói qua.”
“Hoàng Thượng tha mạng a, thần thiếp thật sự không biết đây là chuyện gì, thần thiếp bổn ý là muốn Tương Tài tử giao hảo, không phải vì độc hại Tương Tài tử, Hoàng Thượng oan uổng, thần thiếp hy vọng Hoàng Thượng có thể nghiêm tra.” Đức phi buộc mình trấn định lại.
“Oan uổng?” Mạc Dương Thần hiện tại hận không thể giết chết hết đám tần phi trong hậu cung, nếu Tiểu Ngư Nhi thật sự xảy ra chuyện gì hắn táng cả hậu cung theo y!”Hảo, trẫm cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Đức phi nói: “Hoàng Thượng, nếu thần thiếp muốn độc hại Tương Tài tử, thần thiếp sao có thể tự mình mang huyết yến đến?”
“Ngươi nói không sai.” Mạc Dương Thần gật đầu, lúc Đức phi nghĩ hắn tin tưởng mình, hắn lại nói: “Nếu như vậy, trẫm cũng có thể nói rằng sau khi ngươi độc hại Tiểu Ngư Nhi, ngươi sẽ dùng lý do này để viện tội cho mình thì sao?” Ái nhân còn không rõ an nguy, hắn không thể buông tha cho bất kì một khả năng nào.
Đức phi trừng to mắt nhìn hắn, “Hoàng Thượng!” Nàng không thể tin được Hoàng Thượng không tín nhiệm mình.
Hết đệ tứ thập tứ chương