CHƯƠNG 43
Bất quá các nàng cũng chẳng được khi dễ Tương Hiểu Vũ như nguyện, bởi vì Phức Lan từng trải qua huấn luyện của ám vệ không phải chỉ là hư danh, hơn nữa các nàng cũng cố kỵ đến Mạc Dương Thần sủng ái y, cho nên các nàng không dám làm quá. Tương Hiểu Vũ cũng không nói chuyện các tần phi đến cho Mạc Dương Thần nghe, vì y thấy mình là nam nhân mắc gì phải đi tranh sủng với những nữ nhân đó, các nàng cũng chỉ là người đáng thương thôi.
Hôm nay, sau khi góp nhặt được không ít tình báo, Đức phi sai người hầm một chung kim ti huyết yến trước kia Hoàng Thượng ban cho nàng đến Vân Hiên trai bái phỏng, nàng là thành tâm đến cùng Tương Hiểu Vũ giao hảo, dù sao y được sủng ái như vậy, nếu y ở trước mặt Hoàng Thượng nói giúp mình vào câu, không chừng Hoàng Thượng sẽ đến thăm nàng.
Vân Hiên trai có một nơi làm Tương Hiểu Vũ thập phần yêu thích, thì phải là thư phòng, bên trong tuy rằng không lớn, lại bày đặt không ít những loại sách khác nhau, y chỉ cần rảnh sẽ tới thư phòng đọc sách, gặp phải chữ không biết thì chờ Mạc Dương Thần về nhờ hắn giảng giải. Gần đây thời tiết oi bức, dưới sự trợ giúp của bọn Thượng Đức, Tương Hiểu Vũ bày một cái nhuyển tháp ở dưới bóng râm trong trúc viên, nằm trên đó dọc sách, gió mát thổi qua, không khí thoang thoảng mùi trúc thơm ngát chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung —— thoải mái.
Lúc này, Thượng Đức đi đến cạnh y nói: “Hiểu Vũ, Đức phi nương nương đến đây.”
“Đức phi nương nương?” Gần đây khách đến thăm quả thật không ít a, Tương Hiểu Vũ buông quyển sách trên tay, đứng lên xoa xoa thắt lưng nói: “Thượng Đức, chúng ta ra nghênh đón thôi.”
“Hiểu Vũ, ngươi phải cẩn thận, theo ta thấy, lai giả bất thiện.” Thượng Đức ngắm trái ngắm phải, nhỏ giọng kề vào tai y nói. Trong hậu cung, Đức phi là phi tử phẩm cấp gần bằng Trầm quý phi, thủ đoạn cũng phi thường lợi hại.
“Yên tâm đi, Thượng Đức, vô luận gặp phải phi tử khó giải quyết thế nào chúng ta cũng không sợ, mà Đức phi lại là một phi tử chú trọng lễ nghi nhất trong cung, Vân Hiên trai là địa bàn của ta, nàng không xuống tay với ta được đâu.” Tương Hiểu Vũ lạc quan nói.
“Hình như cũng đúng a.” Thượng Đức nhanh chóng đuổi theo Tương Hiểu Vũ.
“Hiểu Vũ khấu kiến Đức phi nương nương, nương nương mời ngồi.” Y quay đầu đối Xuân Yến nói: “Xuân Yến, dâng trà cho nương nương.”
“Vâng” rất nhanh, Xuân Yến bưng trà đến trước mặt Đức phi “Nương nương thỉnh dùng trà.”
Bất đồng với các phi tần khác, cung nữ đằng sau Đức phi tay nâng một cái khay bên trên đặt một chung sứ, “Không biết nương nương hôm nay đến, là có chuyện gì?” Tương Hiểu Vũ có lễ hỏi han.
“Không có gì.” Đức phi mỉm cười nói: “Ta thấy Tương Tài tử thụ phong đã hai tháng, mà ta vẫn chưa gặp ngươi lần nào, cho nên hôm nay tới bái phóng, còn nữa.” Nàng cho cung nữ đặt chung canh lên bàn, “Đây là thượng đẳng kim ti huyết yến, trước đây Hoàng Thượng đã ban cho cho ta, ta không nỡ dùng, hôm nay vừa lúc xem như lễ gặp mặt vậy. Vừa hầm xong, Tương Tài tử thừa dịp nó còn nóng mà uống đi.”
Cung nữ bên người Đức phi rót canh vào một cái chén đặt bên cạnh sau đó đặt trước mặt Tương Hiểu Vũ. Huyết yến màu vàng nhạt tản mát ra mùi thơm ngát, Tương Hiểu Vũ trong lòng tán thưởng: oa, là màu vàng đó, hình như ăn rất ngon.
Ngay lúc Phức Lan xuất ra ngân châm định thử độc, sắc mặt nhất Đức phi thời âm trầm, “Tương Tài tử cho hạ nhân thử độc huyết yến, phải chăng ngờ ta hạ độc bên trong a?”
Tương Hiểu Vũ nói thế nào cũng đã ở trong cung lăn lộn nhiều năm, trên cơ bản những tần phi có địa vị cao y cũng hiểu biết đôi chút, Đức phi ghét nhất chính là người ta hoài nghi cùng không tín nhiệm nàng, vì thế cười nói: “Phức Lan, không cần thử, nương nương đã tự mình mang đến đây, không có việc gì đâu.” Nếu nàng thật sự mốn hại y sao lại tự mình mang đến cho y?
Vì làm cho Đức phi bình tĩnh lại, vì biểu đạt thành ý, Tương Hiểu Vũ thừa lúc Phức Lan cùng Thượng Đức không kịp phản ứng bưng chén sứ lên uống cạn huyết yến bên trong.
Thấy thế, sắc mặt Đức phi quả nhiên tốt hơn, nhưng ngay sau đó sắc mặt nàng từ hồng nhuận thành tái nhợt, vì Tương Hiểu Vũ uống huyết yến không lâu thì “Phốc” một tiếng hộc máu ngã xuống đất.
“A!” Bọn hạ nhân thét chói tai, Thượng Đức lập tức tiến lên đỡ lấy Tương Hiểu Vũ hét lớn: “Tô Sướng, lập tức đi Ngự thư phòng thông báo cho Hoàng Thượng, Xuân Yến, Xuân Đào, nhanh đi thái y viện tìm thái y, nhớ rõ, chạy đi! Mau! Phức Lan, lại đây hỗ trợ.”
“Được”
Hết đệ tứ thập tam chương