CHƯƠNG 41
“Ngốc quá, chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu, xin lỗi cái gì.” Mạc Dương Thần nói.
“Nhưng Trầm Tể tướng nói không sai.” Tương Hiểu Vũ cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, cô đơn nói, “Hoàng Thượng cần phải có thái tử.”
Mạc Dương Thần kéo tay y đặt lên môi hạ xuống một nụ hôn, nửa đùa nửa thật nói: “Nói không chừng ta thật như họ nói không thể sinh được hài tử.” Sau ngày hắn nói cho Tương Hiểu Vũ biết hắn yêu y, thì vào lúc chỉ có hai người, hắn sẽ không xưng ‘trẫm’ trước mặt y nữa, hắn thấy hai người yêu nhau nên ngang hàng với nhau.”Không có hài tử, vậy vào một lúc thích hợp nào đó, ta sẽ tìm một hài tử trong số huynh đệ của mình nhận nó làm con thừa tự là được rồi, dù sao đó cũng là nguyện vọng của họ mà.”
Đó cũng là lời thề Mạc Dương Thần dùng để nói cho Tương Hiểu Vũ biết mình ngoài y sẽ không chạm vào bất cứ ai khác.
“Hoàng Thượng. . . . . .” Có ái nhân thế này, y còn cầu gì nữa. Tương Hiểu Vũ chủ động hôn lên môi Mạc Dương Thần , học cách hắn hôn mình, vươn đầu lưỡi khiêu khích khuấy đảo trong miệng hắn, Mạc Dương Thần chuyển từ bị động thành chủ động xoay người, để y nằm nửa lên người mình. . . . . .
Hôn đến lúc Tương Hiểu Vũ sắp không thở nổi, Mạc Dương Thần mới bằng lòng buông y ra, một sợi tơ trong suốt vươn trên khoé môi Mạc Dương Thần, Tương Hiểu Vũ nghịch ngợm vươn đầu liếm lấy nó, đôi mắt xanh biếc của Mạc Dương Thần vì động tác của y mà càng thêm đậm màu, trời a, con cá nhỏ này đang cố đốt lửa mà.
“Tiểu Ngư Nhi, hôm nay đã bôi dược chưa?” Tiểu Ngư Nhi thường xuyên quên dùng dược, lúc nào cũng cần hắn nhắc y cả. Quả nhiên, Tương Hiểu Vũ”A!” một tiếng nói: “Quên .” Nói xong, y định xuống giường vào dục thất lấy dược, dù sao cũng là nhét vào nơi đó, y làm sao có thể làm mấy động tác đó trước mặt Mạc Dương Thần.
Mạc Dương Thần kéo y về giường nằm lên người y, “Tiểu Ngư Nhi, ta đã cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi đã quên dùng dược, vậy chứng minh ngươi đã chuẩn bị tốt rồi a.”
Nghe hắn nói vậy, Tương Hiểu Vũ trừng to mắt nhìn Mạc Dương Thần , “Hoàng Thượng, ta quên dùng dược thôi mà, hơn nữa ngươi trước đó không nói vậy với ta.”
Mạc Dương Thần dùng thanh âm tràn ngập từ tính nói: “Tiểu Ngư Nhi, ta đã đợi hai tháng, ngươi còn muốn thích ứng tới khi nào?”
Đúng vậy, Hoàng Thượng nói không sai, y còn muốn thích ứng tới khi nào? Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, sớm chết sớm siêu sinh mà thôi ( Thủy: ngươi nghĩ làm tình là cái gì a? ). Vì thế, y nằm ở trên giường, dang rộng hai tay, hai mắt nhắm chặt, trong mắt Mạc Dương Thần thế chẳng khác nào là một con cá đang nằm trên thớt không còn muốn giãy giụa nữa.
“Ha hả.” Mạc Dương Thần cười nhẹ hai tiếng, ta xem ngươi nhắm mắt được tới khi nào. Hắn chậm rãi cởi y phục Tương Hiểu Vũ ra, dáng người Tương Hiểu Vũ tuy rằng tương đối gầy yếu, khung xương nổi lên tạo cảm giác gợi cảm, làn da trắng nõn tôn lên hai điểm trước ngực, tựa như hồng mai giữa trời tuyết. Tay lướt tới khố đầu của y, đôi mắt nhắm chặt của Tương Hiểu Vũ rốt cục mở mắt ra, hai tay giữ chặt tay Mạc Dương Thần, lắc đầu nói: “Hoàng Thượng, không cần.”
Đợi hai tháng, khó lắm mới đợi được tới lúc này, y thế nhưng nói không cần? Có thể trải nhiệm lần đầu tiện đã tạo thành bóng ma trong tâm lý y a, “Tiểu Ngư Nhi, đừng sợ, lần này ta sẽ cẩn thận mà.” Mạc Dương Thần ôn nhu nói.
“Hoàng Thượng, ta không phải là sợ đau, ta sợ chính là. . . . . .” Tương Hiểu Vũ kéo tay hắn đặt lên phía dưới trống rỗng của mình, “Hoàng Thượng, ta là một thái giám, ta sợ ngươi nhìn thấy vết sẹo xấu xí nơi đó sẽ. . . . . . sẽ không còn yêu ta nữa. . . . . .” y dùng ánh mắt bi thương nhìn Mạc Dương Thần .
“Ngốc quá!” Mạc Dương Thần như trừng phạt nhẹ nhàng cắn lên bờ vai mượt mà của Tương Hiểu Vũ: “Buổi sáng ngày ta ôm ngươi về tẩm cung, ta đã nhìn hết mỗi một tấc da thịt trên người ngươi. Vết sẹo kia của ngươi tuy xấu, nhưng tuyệt không ảnh hưởng tới tình yêu ta dành cho ngươi, dù sao ta thích ngươi không phải vì bề ngoài của ngươi.”
“A? !” Vậy hai tháng nay lo lắng nhiều như vậy chẳng phải uổng phí rồi à ?
Nhìn thấy phản ứng của y, Mạc Dương Thần nheo đôi mắt xanh biếc của mình lại nhìn Tương Hiểu Vũ, “Ngươi đừng nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi không cho ta chạm vào người là vì ngươi sợ ta nhìn thấy vết sẹo này.”
“Hì hì.” Tương Hiểu Vũ cười khan vài tiếng, nhỏ giọng hồi đáp: “Có một phần rất lớn là vì thế.”
“Nói như vậy. . . . . . Ngươi thảm !” trong lúc nói, Mạc Dương Thần đã cởi sạch y phục của hai người, đôi chân thon dài của Tương Hiểu Vũ lộ ra bên ngoài, khố hạ trống rỗng không hề ảnh hưởng đến cái nhìn của Mạc Dương Thần với y.
Mạc Dương Thần si ngốc nhìn thân hình khêu gợi của Tương Hiểu Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve cùng hôn lên thân thể trơn nhẵn non mềm của y, nhìn y xích loã vặn vẹo trước mặt hắn, Mạc Dương Thần phát hiện mình căn bản không thể cản nổi lực hấp dẫn của con cá nhỏ này. . . . . .
“Ân. . . . . .” Mỗi một nơi bị Mạc Dương Thần chạm vào đều sinh ra một cảm giác nong nóng, khoái cảm chưa từng có dâng lên trong lòng, đặc biệt bị là lúc môi hắn lướt lên cổ y.
Mạc Dương Thần ngậm lấy hồng mai trước ngực Tương Hiểu Vũ, răng nanh nhẹ nhàng ma cắn, khi thì dùng sức mút lấy, khi thì dùng đầu lưỡi đùa giỡn; bàn tay còn lại công bằng mà vuốt ve đoá hồng mai còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, đau đớn cùng khoái cảm đồng thời tập kích cảm quan của Tương Hiểu Vũ, “A. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Y dùng hai tay ôm đầu Mạc Dương Thần, nhỏ giọng gọi .
Trong khi nhấm nháp hai đoá hồng mai trước ngực Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần cũng trộm với tay xuống hậu huyệt của y, ngón trỏ vòng quanh cửa huyệt, vuốt ve nếp nhăn bên trên, tiểu huyệt mê người vì chủ nhân khẩn trương mà nhắm chặt lại , “Tiểu Ngư Nhi, đừng khẩn trương như vậy, chậm rãi thả lỏng thân thể.”
“Hảo. . . . . .” Tương Hiểu Vũ thử thả lỏng thân thể, tiểu huyệt mỗi đêm đều dùng dược bảo dưỡng vừa chặt vừa trơn, không cần thứ gì phụ trợ, Mạc Dương Thần đã vói một ngón tay vào trong, hắn co rút ngón tay, cảm giác tiểu huyệt lại thả lỏng hơn chút nữa, hắn lại cho thêm một ngón tay vào, trong lúc co rút ngón tay cũng đồng thời xoa nắn tràng bích . . . . . .
Đến khi tiểu huyệt đã chứa được bốn ngón tay, Mạc Dương Thần rút tay ra, kéo hai chân thon dài của Tương Hiểu Vũ vòng lên qua lưng của mình, cự vật nóng bỏng sẵn sàng đặt trước tiểu huyệt, thắt lưng đẩy về trước một cái, “A! Đau!” Tương Hiểu Vũ hét to một tiếng, bốn ngón tay căn bản không thể so với thứ cực đại kia của Mạc Dương Thần .
Nơi có thể tạo ra khoái cảm cùng dục vọng cho Tương Hiểu Vũ đã bị cắt bỏ, cho nên Mạc Dương Thần phải đặc biệt chú ý cảm thụ của y. Hắn đứng yên, chờ Tương Hiểu Vũ thích ứng mới chậm rãi động, hắn va chạm vào từng nơi khác nhau, hy vọng có thể tìm được nơi mẫn cảm nhất của Tương Hiểu Vũ.
“Ân a. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . Ân. . . . . .” Ngay lúc hắn chạm vào nơi nào đó, Tương Hiểu Vũ theo từ yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, Mạc Dương Thần biết chính là nơi này, hắn nhanh chóng tấn công nơi nó, nhẹ nhàng rút ra, sau đó đâm sâu vào, có khi thậm chí dừng lại tại nơi đó, hoặc trái phải hoặc trên hoặc dưới va chạm khiêu khích.
Khoái cảm từng đợt từng đợt ập vào lý trí của Tương Hiểu Vũ, cuối cùng tiểu huyệt y kịch liệt co rút, một khoái cảm trước nay chưa từng có bùng nổ trong đầu y, cùng lúc đó, Mạc Dương Thần cũng đạt tới cao trào, chất lỏng nóng rực bắn vào trong tiểu huyệt của y. . . . . .
Hết đệ tứ thập nhất chương