CHƯƠNG 27
“Nô tài không dám, nô tài còn đang suy nghĩ làm sao khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tương Hiểu Vũ nói đúng sự thật.
“Ai, Tiểu Ngư Nhi, trẫm thật không biết ngươi nghĩ thế nào đó, từ một nô tài biến thành chủ từ là chuyện hầu như không ai cự tuyệt, sao tới ngươi, ngươi lại cư tuyệt chứ? Ngươi quả thật còn khó hiểu hơn đám phi tần trong hậu cung kia.”
Tương Hiểu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hồi đáp: “Hoàng Thượng, nô tài rất thích cuộc sống như bây giờ, kỳ thật Hoàng Thượng không cần vì chuyện tối qua mà lập nô tài làm Tài tử. Tối qua. . . . . . Cũng không tính là Hoàng Thượng ép buộc nô tài, nô tài là tự nguyện. . . . . . Tự nguyện vì Hoàng Thượng ngài phân ưu. . . . . .” Những lời cuối y nói rất nhỏ, nếu không phải tẩm cung đủ yên lặng, Mạc Dương Thần thật không nghe được.
Chẳng biết tại sao, Mạc Dương Thần nghe Tương Hiểu Vũ nói ra hai từ “Tự nguyện” thì trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó hiểu.
“Hơn nữa. . . . . .” Tương Hiểu Vũ nói tiếp: “Hoàng Thượng ngài chỉ vì phụ trách mà lập nô tài làm tài tử, không phải vì thích nô tài mà lập nô tài làm tài tử, nô tài cảm thấy Hoàng Thượng ngài không tất yếu làm vậy.”
“Ai nói trẫm không thích ngươi?” Nghe đến đó, Mạc Dương Thần nhịn không được hỏi.
“A? !” Đây là một đáp án Tương Hiểu Vũ tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi, đáp án này làm y có chút dương dương tự đắc, “Hoàng Thượng thích nô tài a. . . . . .”
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi đừng xưng nô tài nữa, trẫm nghe thấy rất kỳ quái, từ giờ trở đi ngươi đã xung ‘ ta ’, đừng ở trẫm trước mặt tự xưng nô tài nữa.” những thái giám khác tự xưng nô tài trước mặt hắn, hắn không thấy thế nào, nhưng hiện tại nghe Tiểu Ngư Nhi ở trước mặt mình tự xưng nô tài, hắn càng nghe lại càng chán ghét.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Ngay lúc Mạc Dương Thần muốn tiếp tục nói, thì Chu Tề đến Ngự thiện phòng lấy cháo tổ yến đã trở lại, “Khấu kiến Hoàng Thượng, Tương Tài tử.”
Chu Tề xuất hiện làm Mạc Dương Thần nhớ tới lời ông nói, một kế hoạch thản nhiên hiện ra, “Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết một chính tứ phẩm tài tử trừ bỏ trẫm ban thưởng thì mỗi tháng lĩnh bao nhiêu nguyệt ngân không?” Ngươi đã tham tài, vậy trẫm sẽ nhắm vào nhược điểm của ngươi mà tiến công.
Quả nhiên không ngoài Mạc Dương Thần sở liệu, nghe thấy hai chữ ‘ nguyệt ngân ’, Tương Hiểu Vũ vốn đang vùi đầu uống cháo tổ yến nhất thời ngừng lại nhìn hắn, toàn bộ quá trình chỉ có thể dùng một chữ để hình dung —— nhanh! Hai mắt toả ra ánh sáng lấp lánh, như thể thứ đang ngồi cạnh y không phải người mà là một kim bảo siêu cấp lớn.
Mạc Dương Thần thu hết vào mắt, trong lòng cười trộm, “Mười hai.” Đáp án thanh thúy lưu loát.
Mười hai? ! Nguyệt ngân hiện tại của y chỉ có hai lượng, nếu nói một tháng nguyệt ngân của tài tử bằng sáu tháng nguyệt ngân của y! Vậy thì một năm sẽ được một trăm hai mươi hai lượng, số lượng này còn chưa tính những thứ Hoàng Thượng ban thưởng? Tương Hiểu Vũ như nhìn thấy một đống nguyên bảo xuất hiện trước mắt mình.
“Tiểu Ngư Nhi, nước miếng chảy ra .” Một thanh âm nhịn cười kéo y ra khỏi giấc mơ.
Tương Hiểu Vũ dùng tay không cầm chén lau lau miệng, không có a, y dùng ánh mắt mê mang nhìn Mạc Dương Thần cùng Chu Tề. Mạc Dương Thần nhịn không được lại cười ha hả.
Chu Tề ở trong lòng thầm than: mất mặt, thật sự là quá mất mặt, Tương Hiểu Vũ quả thật là làm bọn thái giám họ mất hết mặt mũi! Hoàn hảo nơi này chỉ có hai người họ cùng Hoàng Thượng, bằng không ngày mai trời còn chưa sáng sự tích y tham tài sẽ truyền khắp ngõ ngách lớn nhỏ trong hậu cung
“Hoàng Thượng, kỳ thật. . . . . . Ta không phải người đặc biệt tham tài, cho nên. . . . . . Lệnh Hoàng Thượng ngài thất vọng rồi, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Mười hai lượng một tháng tuy rằng rất nhiều, nhưng các nương nương của hậu cung thật sự rất lợi hại, rất đáng sợ a.
Tương Hiểu Vũ nói không hề có chút thuyết phục nào, nếu như y mà không gọi tham tài, thì thế gian ai còn xứng gọi là tham tài? Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời cho y một cái xem thường.
“Nếu trẫm đổi mười hai lượng bạc này thành vàng thì sao?” đưa ‘ mồi câu ’nặng như vậy, trẫm không tin câu không được con cá nhỏ như ngươi.
Mạc Dương Thần nói thiếu chút làm tròng mắt Chu Tề rơi xuống, Hoàng Thượng đến tột cùng biết mình đang nói gì không? Một tài tử nguyệt ngân dĩ nhiên là mười hai lượng vàng? ! Phải biết cho dù là hoàng hậu một tháng nguyệt ngân cũng chỉ có năm lượng vàng mà thôi.
Mười hai lượng vàng? ! Tương Hiểu Vũ nghe thấy bốn chữ này, tất cả lý trí đều phản bội y, y không chút suy nghĩ liền lớn tiếng nói: “Ta nhận!” Nhưng vừa nói xong hai chữ này, y liền hối hận, ô. . . . . . Tương Hiểu Vũ, ngươi là tên ngốc, ngươi nhất định sẽ bị tính tham tài của ngươi hại chết ô. . . . . .
Mạc Dương Thần vừa thấy vẻ mặt của y liền biết nội tâm y bắt đầu hối hận, vì thế nhanh hơn một bước nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Tiểu Ngư Nhi, ngươi đã đáp ứng rồi, không được đổi ý .”
“Hoàng Thượng, xin hỏi ta có thể làm tiểu nhân một lần không?” Tương Hiểu Vũ lấy lòng hỏi.
“Ngươi nói thử xem?” Mạc Dương Thần nheo mắt lại, lộ ra hung quang nhìn Tương Hiểu Vũ.
“Hoàng Thượng nói đúng, quân tử nhất ngôn, đừng nói bốn con ngựa, cho dù là tám con, mười hai con cũng không đuổi kịp.”
“Ha ha. . . . . . Có Tiểu Ngư Nhi ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm thật sự sẽ không còn sợ tĩnh mịch nữa rồi.” Mạc Dương Thần nói: “Trẫm có thể đoán được ngươi vì sao cự tuyệt làm tài tử, ngươi không nói trẫm cũng không nói ra, bất quá trẫm có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần một ngày còn trẫm, sẽ không ai dám dụng đến ngươi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Hoàng Thượng đã làm được đến tình trạng này, nếu như mình còn cự tuyệt nữa thì chẳng khác nào thị sủng mà kiêu (dựa vào sủng ái của một người khác mà kiêu ngạo), đừng nói Hoàng Thượng, ngay cả chính bản thân y cũng không chấp nhận nổi. Quên đi, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Tương Hiểu Vũ nghĩ thông tâm tình cũng dần sáng sủa lên.
Hết đệ nhị thập thất chương