CHƯƠNG 24
Ngay lúc toàn bộ hậu cung sôi trào vạn phần, thì người bị nghị luận vẫn như cũ không biết gì mà chìm trong giấc ngủ say nồng.
Mắt chậm rãi mở ra, ánh vào mắt là đỉnh giường, trong mông lung lại phát giác nơi mình đang nằm không phải căn phòng quen thuộc của mình, chỉ cần nhìn đỉnh giường cũng đủ biết nơi này tốt gấp mấy trăm lần phòng mình. Y nhẹ nhàng động đậy thân thể, đau! Từ nơi khó mở miệng dưới thân truyền đến từng cơn đau đớn, nhưng cơn đau này lại khiến y nhớ lại những chuyện đã phát sinh lúc trước. . . . . .
Trời a! Thế nhưng y lại cùng Hoàng Thượng phát sinh chuyện như vậy, về sau y nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào đây?
Ngay lúc y tâm phiền ý loạn, thì Chu Tề vẫn đứng bên giường lập tức nói: “Tương Tài tử, người rốt cuộc đã tỉnh, người đã mê man cả một ngày.” Vốn Mạc Dương Thần vẫn ngồi bên giường chờ y tỉnh lại, nhưng tấu chương trong Ngự Thư phòng không thể không phê, cho nên chỉ có thể phân phó tâm phúc —— Chu Tề ở lại chăm sóc y.
Tương Hiểu Vũ vừa tỉnh lại không nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, cả ngày không có lấy một giọt nước vào miệng y chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế thỉnh cầu nói: “Chu công công, có thể phiền ngài lấy giúp tiểu nhân một chén nước không?”
Nghe vậy, Chu Tề đỡ Tương Hiểu Vũ dậy, thật cẩn thận giúp y ngồi lên sau đó vội vàng rót một chén nước đặt vào tay y nói: “Tương Tài tử, người ngàn vạn lần đừng nói vậy, người nói vậy thì có khác gì chiết sát nô tài chứ?”
Lần này rốt cuộc nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, “Phốc! Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Tương Hiểu Vũ bị dọa đến mức phun hết chén nước mình vừa uống vào ra, “Khụ. . . . . . Chu. . . . . . Công công. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngài bảo ta. . . . . . Cái gì. . . . . . ?”
Chu Tề lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tương Hiểu Vũ, “Tương Tài tử a, nô tài xưng người Tương Tài tử có gì không đúng sao?”
“Không đúng, không thích hợp, rất rất không thích hợp! Chu công công, ngài xem rõ ràng, tiểu nhân là Tương Hiểu Vũ a, tiểu nhân chỉ là một thái giám địa vị thấp kém trong hậu cung, không phải là Tương Tài tử gì đó.” Tương Hiểu Vũ nghĩ Chu Tề nhận nhầm người, cho nên cố gắng giải thích với ông.
Nói cũng kỳ quái, vì sao Chu công công lại gọi mình là Tương Tài tử chứ? Chẳng lẽ gần đây một nữ tử họ Tương tiến cung, được Hoàng Thượng phong làm tài tử ? Sao y lại chưa từng nghe nói qua? Nhưng bộ dáng y bình thường như vậy, kém xa những phi tần trong hậu cung của Hoàng Thượng, Chu công công sao lại nhận nhầm người? Tương Hiểu Vũ hoàn toàn không ngờ được Hoàng Thượng sau khi trải qua chuyện kia lại phong mình làm tài tử.
“Tương Tài tử, nô tài không nhìn nhầm, hôm nay sau khi lâm triều, Hoàng Thượng ở đây tự mình nói với nô tài, người xem, nơi này chính là tẩm cung của Hoàng Thượng, người hiện tại đang nằm trên long sàn, nô tài cho dù có một trăm lá gan cũng không dám lừa người a.”
Tài tử? ! Sao lại như thế? Thảm ! Y nhớ rõ trước kia Hoàng Thượng từng lập được một cung nữ làm chính thất phẩm ngự nữ, sủng hạnh một lần rồi chưa từng đến chỗ nàng nữa, mà vận mệnh của ngự nữ bị Hoàng Thượng quên kia chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung. Tất cả tần phi đều khinh thường xuất thân thấp kém của nàng, thấy nàng không có tư cách làm chủ tử như những người xuất thân từ danh môn vọng tộc các nàng, cho nên dưới sự ngầm đồng ý của quý phi nương nương, tất cả tần phi, ngay cả những thải nử phẩm cấp còn thấp hơn nàng đều thường xuyên khi dễ cùng vũ nhục nàng. Cuối cùng, nàng chịu không nổi cuộc sống như thế, nhảy giếng tự vẫn, mà miệng giếng kia đã bị quý phi hạ lệnh lấp lại.
Tương Hiểu Vũ lại nhớ đến những thải nữ bị Hoàng Thượng quên đi Trời ạ! Y tình nguyện làm nô tài cũng không muốn làm tài tử, làm sao bây giờ?”Đúng rồi, chờ gặp được Hoàng Thượng ta thỉnh thu hồi mệnh lệnh đã ban không phải được rồi sao? Ngô. . . . . .” Nghĩ nghĩ, Tương Hiểu Vũ không ngờ đã nói ra lời trong lòng.
“Cái gì? !” Chu Tề quát to một tiếng, lập tức lấy tay che cái miệng đang muốn nói tiếp của Tương Hiểu Vũ, sau đó nhỏ giọng kề vào tai y nói: “Tương Tài tử, người ngại mệnh mình dài quá nên muốn tìm cái chết sao? Hoàng Thượng khai ân phong người làm tài tử là phúc khí người tu được, bao nhiêu người mong còn mong không được, vậy mà người muốn Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Kháng thánh chỉ là tội gì người có biết không?”
“Nhưng mà. . . . . .” Ngay lúc Tương Hiểu Vũ muốn giải thích, thì bên ngoài truyền đến những tiếng thỉnh an, “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . .”
Hết đệ nhị thập tứ chương