Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 16




CHƯƠNG 16

 

Lần đầu tiên đến Minh Hải Huyền (huyền trong tên này cũng đồng nghĩa với huyện), tiểu huyện gần biển này cho Mạc Dương Thần cảm giác như cảm giác Tương Hiểu Vũ cho hắn, thoải mái cùng thú vị! Đúng, vừa bước vào nơi này, hắn liền cảm giác được cuộc sống của người dân ở dây mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái, huyện này tuy chỉ là một con chim sẽ nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ. Người qua lại buôn bán tấp nập trên phố vô cùng náo nhiệt, hai bên là thương phẩm rực rỡ muôn màu. Nếu đi đến bờ biển sẽ nhìn thấy một đám hài tử vô ưu vô lự ở đó bơi lội chơi cát bắt cá, làm người ta kiếm lòng không đậu mà muốn cởi y phục ra chơi với chúng. . . . . .

Ở một cửa hàng bày bán thương phẩm khá kì quái, hắn tìm thấy một điếu trụy trong suốt dáng yêu, hắn gọi lão bản lấy ra xem, hắn để điếu trụy lên cao mà nhìn, một con cá nho nhỏ khác biệt hẳn với cá bình thường, đầu to hơn thân, có ngũ quan nghịch ngợm, đuôi cá cong lên như sắp chạm tới đầu tựa như đang chuẩn bị nhảy thật xa, ha hả, cảm giác nghịch ngợm này thật giống với Tiểu Ngư Nhi!

Lão bản thấy cách ăn mặc của hắn, liền biết hắn phi phú tức quý, “Vị công tử ánh mắt rất tốt, điếu trụy này là dùng băng tinh thạch điêu khắc thành, mang trên người có hiệu quả đông ấm hè mát, vì khối đá hơi nhỏ, nên không thể điêu khác thứ gì quá đặc biệt, cho nên tiểu nhân mới dùng một giá hợp lý để mua lại.”

Băng tinh thạch phi thường trân quý, chỉ có trên đỉnh núi lửa quanh năm kết băng, mang trên người lúc trời lạnh thì thấy ấm áp, ở lúc trời nóng thì thấy mát mẻ. Chính vì điểm này mà băng tinh thạch giá rất cao, càng miễn bề ngoài trong suốt của nó, làm các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư điên cuồng truy mua. Trong quốc khố của Mạc Dương Thần  có không ít trang sức làm từ băng tinh thạch, hắn cũng thấy điếu trụy này đích xác như lão bản nói vì hình dạng hạn chế mà không thể điêu khắc hoa văn quá cho nên hắn mới có thể mua bằng một cái giá tương đối rẻ.

“Chu Tề, trả tiền.” Mạc Dương Thần  không thèm hỏi giá đã bảo Chu Tề trả tiền.

“Vâng.”

Thấy một khách nhân hỏi cũng không thèm hỏi giá đã mua hàng, lão bản cũng lời được một phần tiền, bất quá lão không dám nâng giá quá cao, vì lão vừa nhìn liền biết công tử này là người biết nhìn hàng, chắc chắn biết được giá trị của băng tinh thạch.

Sáng ngày thứ hai, sau khi thức dậy Chu Tề hầu hạ hắn mặc xong y phục, Mạc Dương Thần từ tay áo xuất ra một phong thư giao cho Chu Tề, “Chu Tề, gửi phong thư này đến địa chỉ trên đây, còn cả mớ ngân lượng này nữa.” Lúc vừa xuất cung hắn đã đổi mớ tiền kia của Tương Hiểu Vũ thành ngân phiếu để dễ mang theo, bằng không ai lại mang theo một túi tiền to cồng kềnh như vậy để ra ngoài? Là muốn nói cho mọi người biết trên người ta có tiền à?

Nhận lấy phong thư cùng ngân phiếu từ tay Hoàng Thượng, Chu Tề nhìn ra chữ trên thư không phải của hoàng thượng, vì thế tò mò hỏi: “Xin hỏi Hoàng Thượng, đây là?” Hoàng Thượng giúp người khác truyền tin? Thế gian trừ bỏ Lôi bảo chủ còn ai có mặt mũi lớn như vậy?

“Chu Tề, ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm nghĩ ngươi là một người thông minh, hôm nay làm sao vậy?” Mạc Dương Thần  vừa cảnh cáo vừa dùng bữa sáng.

“Vâng, nô tài ngu muội, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Chu Tề quỳ xuống cầu xin.

“Quên đi, ngươi đi nhanh về nhanh.”

“Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Ngay lúc Chu Tề xoay người chuẩn bị đi, Mạc Dương Thần cản nói: “Đợi đã, Chu Tề.” Hắn từ trong lòng lấy ra một tờ ngân phiếu giá trị một trăm lượng đưa cho Chu Tề, “Ngươi để tờ ngân phiếu này chung với mớ ngân phiếu đó đi.” Chẳng biết tại sao, hắn chỉ muốn giúp Tiểu Ngư Nhi làm thêm chút gì đó, muốn nhìn thấy y sau khi biết được lại càng thêm vui vẻ.

“Vâng” tuy rằng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Chu Tề cũng lại không dám hỏi thêm.

Thời gian trôi qua hai canh giờ, Chu Tề mới truyền tin trở về.”Khởi bẩm Hoàng Thượng, thư đã truyền rồi!”

“Ân, chỗ đó rất xa sao?” Sớm biết vậy sẽ không chờ mà ra ngoài dạo phố. Bởi vì Mạc Dương Thần  không thích quá nhiều người đi theo mình, mà bản thân hắn mang tuyệt thế võ công, thiên hạ không quá mười người có thể làm hắn bị thương, cho nên đi đâu hắn cũng chỉ cho Chu Tề đi theo mình, những người khác phân tán làm chuyện họ muốn làm.

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài vốn tính đưa thư xong sẽ đi, nhưng người nhà đó sau khi nhìn thấy thư cùng ngân phiếu đã vô cùng kích động, cầu nô tài chờ họ một chút, để họ viết một phong thư hồi âm, vì thế nên làm lỡ thời gian, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!” Người nhà đó ở một khu khá nghèo, y phục trên người chỉ hơn tên khất cái, nhưng lại có người biết chữ, trong không giống như nhận thức ai quyền quý,  thật là kỳ quái, vậy cuối cùng là Hoàng Thượng muốn truyền tin cho ai? Nghi vấn này Chu Tề chỉ dám để ở trong lòng.

Cất phong thư Chu Tề dâng lên, Mạc Dương Thần nói: “Được rồi, chúng ta hôm nay tiếp tục hảo hảo ngao du, ngày mai lên đường hồi cung!”

Hết đệ thập lục chương