Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 15




CHƯƠNG 15

          Ngay lúc Mạc Dương Thần muốn hỏi thêm những chuyện liên quan đến tâm sư tẩu của mình, thì cửa truyền đến thanh âm của Chu Tề, “Khởi bẩm chủ tử, Phục Long bảo Trần quản sự ở ngoài cửa lớn cầu kiến Lôi bảo chủ.”

“Vậy cho ông ta vào đi.” Mạc Dương Thần  nói.

“Không, Dương Thần, ta nghĩ nhất định đã xảy ra đại sự gì đó, bằng không ông ta sẽ không đến tận đây để tìm ta.” Lôi Hạo Nhiên vừa nói vừa đứng lên, “Ta ngày mai lại đến.” Hắn từ lúc đến đây đã luôn thấy bất an. Quả nhiên, hắn vừa nhìn thấy Trần Dữ, đã nghe ông ta báo lại ái nhân bị mẫu thân đuổi ra khỏi bảo, hiện tại không biết ở nơi nào.

Trải qua một buổi tìm kiếm, Lôi Hạo Nhiên cuối cùng ở trên đường về nhà Tiểu Thiên tìm được cậu mình đầy thương tích, hắn không trực tiếp về bảo, mà ôm ái nhân đến biệt uyển của Mạc Dương Thần  trị liệu mấy vết thương trên người Tiểu Thiên. Lúc đó Mạc Dương Thần  mới biết sư tẩu nguyên lai cậu ta mà không phải là nàng, không thể tưởng được tâm sư huynh lại bị một nam tử vẻ ngoài tầm thường cướp mất.

Cũng may Mạc Dương Thần  mỗi lần cải trang đi tuần đều quen mang theo một thái y, được thái chăm sóc, vài ngày sau Lâm Tiểu Thiên đã khỏe hơn đôi chút. Vì dưỡng thương, Lâm Tiểu Thiên cùng Lôi Hạo Nhiên ở chỗ của hắn hơn mười ngày, trong mười ngày này, Mạc Dương Thần thấy Lâm Tiểu Thiên rất thiện lương, hơn nữa tính tình cực kì ôn hòa, phi thường thích hợp với vị sư huynh tính tình băng lãnh này của hắn, chậm rãi, hắn cũng hiểu sư huynh không phải vô duyên vô cớ mà yêu người này.

Nhìn họ, Mạc Dương Thần mới biết nguyên lai tình yêu chân chính hạnh phúc đến vậy, ngay cả một người đứng xem như hắn cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc họ tỏa ra, ăn ý giữa họ là thứ mà hắn chưa từng gặp qua, chỉ cần một ánh mắt một động tác của ái nhân, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên sẽ biết đối phương đang nghĩ cái gì.

Nguyên lai hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, là nam tử giống mình thì đã sao? Chỉ cần hai người hiểu nhau yêu nhau là đủ rồi, còn hắn khi nào hắn mới tìm được một người khiến hắn cảm thấy chỉ cần được ở cạnh người nọ sẽ làm hắn vô cùng hạnh phúc đây?

Sau lại nghe Lôi Hạo Nhiên giải thích, Mạc Dương Thần  mới biết nguyên lai tiên thương trên người Lâm Tiểu Thiên tất cả đều là do Trân di sai người đánh, bà bề ngoài chấp nhận đôi phu phu này, trên thực tế lại chờ đợi thời cơ đuổi Lâm Tiểu Thiên đi. Hắn nhớ rõ khi vừa nhìn thấy vết thương trên người Lâm Tiểu Thiên, hắn rất khó tưởng tượng môt người thiện lương như Trân di lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Vì thế, hắn viết cho họ một đạo thánh chỉ tứ hôn, nhờ nó chúc phúc cho họ.

Từ đó về sau, Thịnh Đại hoàng triều bắt đầu có cho phép đồng tính kết hôn, luật này đảm bảo đồng tính thông hôn giống hệt nam nữ thông hôn, bảo đảm  ích lợi của song phương. Nhưng đây là chuyện sau này, không nói thêm.

Lâm Tiểu Thiên khang phục, Lôi Hạo Nhiên liền dẫn cậu ta về Phục Long bảo, tuy rằng Lôi Hạo Nhiên vẫn không muốn về, hắn không muốn đối mặt với mẫu thân mình, tối thiểu là hiện tại, nhưng nơi này dù sao cũng không phải nhà mình. Họ đi rồi, Mạc Dương Thần cũng chuẩn bị hồi cung, hôm nay, Lôi Hạo Nhiên đến tiễn hắn, Mạc Dương Thần  tặng cho Lôi Hạo Nhiên một phần đại lễ, Lôi Hạo Nhiên vừa thấy, buông một câu đùa giỡn hiếm có: “Phần thánh chỉ này một khi tuyên đọc, ta sợ thiên hạ sẽ có rất nhiều người nói Hoàng Thượng ngươi không biết là bị trúng tà thuật hay là nói ngươi thành hôn quân a.”

Mạc Dương Thần nghe xong không tức giận, người lại lớn tiếng cười nói: “Ha ha. . . . . . Sư huynh, thiên hạ to lớn chỉ có ngươi dám nói ta là hôn quân, họ thích nói sau lưng thế nào thì nói, dù sao ta làm họ cơm no áo ấm là được. Quan trọng nhất vẫn là sư huynh ngươi tìm được hạnh phúc, thấy ngươi hạnh phúc như thế, ta thật thay ngươi cao hứng a.” Nói tới đây, hắn không khỏi thấy mất mác, làm một hoàng đế có rất nhiều bất đắc dĩ, đến tột cùng khi nào thì hắn mới gặp được một người thật tâm yêu hắn đây?

“Cám ơn ngươi, Dương Thần, ngươi nhất định sẽ nhanh tìm được người ngươi yêu thương.” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu chúc phúc.

“Hảo, mong được như ngươi nói! Sư huynh, chúng ta sau này gặp lại, về sau thường thường mang Tiểu Thiên đến vào cung tìm ta, trong cung có rất nhiều chim quý thú lạ, ta đảm bảo cậu ấy chưa từng gặp được, cậu ấy nhất định sẽ thích.”

“Hảo, ta sẽ làm vậy, tái kiến!”

“Tái kiến!” Nhìn bóng sư huynh ngày càng nhỏ, Mạc Dương Thần  trong lòng âm thầm nói, sư huynh, hy vọng được như lời ngươi nói. Đúng lúc này, trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh nhỏ gầy, được rồi, hiện tại xuất phát đến điểm cuối cùng —— Minh Hải Huyền!

Hết đệ thập ngũ chương