Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 9




Bàng Thống đẩy cửa hậu viện, thấy Công Tôn Sách vẫn ngồi ở đó ngẩn người. Bàng Thống chậm rãi đi tới, bưng chén thuốc lên.

“Thuốc nguội, ta cho người hâm nóng lại.”

Xoay người định đi, người phía sau đột nhiên nói: “Không cần!”

Bàng Thống quay đầu lại, như không nghe được lời vừa rồi. “Ngươi nói cái gì?”

“Ta…… ta nói… không cần phải hâm nóng thuốc nữa.”

Bàng Thống nhíu mày. “Ngươi có ý gì?”

Công Tôn Sách cắn môi dưới, rốt cuộc lấy được dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bàng Thống. “Ta là nói, ta không uống thuốc này nữa! Ta…… ta muốn giữ đứa bé này!”

Trong mắt Bàng Thống chớp mắt cháy lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng mờ đi. Hắn cười khổ, đem chén thuốc đặt lại xuống bàn.

“Ngươi không phải là nghe thấy ta và Lưu đại nhân nói chuyện đó chứ?”

Bàng Thống thấy Công Tôn Sách cúi đầu không lên tiếng, im lặng một hồi lâu, hắn bĩu môi: “Ta, không cần ngươi thương hại!”

Công Tôn Sách kinh ngạc giương mắt nhìn Bàng Thống. “Thương hại?”

“Đúng! Ngươi đây chính là thương hại!” Bàng Thống xoay người nhìn ngoài cửa sổ. “Đừng vì kích động nhất thời, thương hại ta mà ủy khuất bản thân phải lấy thân nam nhi sinh con cho ta. Ta không muốn sau này khi ngươi hối hận, mà bị ngươi oán hận cả đời!”

“Ta…… ta không phải thương hại!” Công Tôn Sách gấp đến độ không biết giải thích thế nào.

Bàng Thống đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Công Tôn Sách, “Không phải thương hại, vậy là gì?”

“Là…… là… là……” Công Tôn Sách không nói ra được.

Bàng Thống đi tới trước Công Tôn Sách, ngồi xổm xuống, trong mắt ngập tràn mong đợi. “Là gì? Nói ra!”

Công Tôn Sách quanh co nửa ngày, vẫn muốn nói dối cho qua: “Dù sao cũng không phải thương hại! Ngươi…… Ngươi trong lòng hiểu là được!”

“Ta không hiểu!” Bàng Thống cố ý nói. “Ta phải nghe chính miệng ngươi nói ra! Một câu nói đơn giản như vậy khó nói ra thế sao?”

“Ta… Ta…… là vì…. Thích ngươi…… mới chịu giữ lại đứa bé……” Giọng Công Tôn Sách càng ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng nghe như muỗi kêu.

Nhưng Bàng Thống nghe được rõ ràng, hắn bỗng nhiên cầm hai tay Công Tôn Sách. “Ta chờ những lời này của ngươi, chờ thật lâu!”

Công Tôn Sách rũ mi mắt, “Còn nhớ ngươi từng nói với ta, không quên đi quá khứ, sẽ không thấy được tương lai. Bây giờ mặc dù ta vẫn chưa hoàn toàn quên được chuyện trước kia, nhưng ta đã thấy được hy vọng, chính là nó……” Nói xong, Công Tôn Sách nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Bàng Thống mừng rỡ vạn phần, bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy Công Tôn Sách, chỉ muốn không bào giờ buông y ra nữa.

“Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Ai nha!” Công Tôn Sách trong lòng Bàng Thống rên lên một tiếng.

“Sao vậy?” Bàng Thống lúc này mới nhận ra bản thân quá mức kích động. Hắn vội vàng buông tay, khẩn trương nhìn Công Tôn Sách. “Có phải dùng sức quá, làm đau ngươi? Đụng vào con sao?”

Mặt Công Tôn Sách “phừng” một cái đỏ rực, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao.”

Bàng Thống vẫn khẩn trương hề hề, “Có việc gì cũng đừng gạt ta, ta phải đi tìm Kim đại phu!”

“Thật sự không sao!” Công Tôn Sách vội kéo tay Bàng Thống, “Là…… là… vừa rồi con…… lại đá ta……”

“Ai? Ai dám đá ngươi? To gan lớn mật như thế!” Bàng Thống trừng lớn mắt một bộ liều mạng.

Công Tôn Sách không nhịn được cười lên. “Ngươi không phải bị Bao Chửng lây bệnh rồi chứ? Biến thành Đại Bao ngốc đệ nhị!”

Bàng Thống nghĩ lại, giờ mới hiểu là xảy ra chuyện gì. Nhất thời kích động hai mắt lóe sáng, vội vàng đỡ Công Tôn Sách ngồi xuống.

“Ngươi…… nói là con……” Bàng Thống vui đến nói không xong, nhìn nhìn Công Tôn Sách, lại cúi đầu nhìn bụng Công Tôn Sách, chần chờ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi gồ lên kia, trong đó có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn lên khỏe mạnh, là sinh mệnh hòa toàn thuộc về hắn và Công Tôn Sách.

“Ta muốn nghe một chút, được không?”

Công Tôn Sách mặt càng đỏ hơn, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bàng Thống đè nén nhịp tim kích động, chậm rãi đưa tai áp lên bụng Công Tôn, nín thở tập trung nghe.

Nghe qua, bên trong tựa hồ có chút tiếng động kỳ lạ, không lâu lắm, bỗng nhiên “bịch” một tiếng thật lớn, làm Bàng Thống hoảng sợ. Bàng Thống ngẩng đầu nhìn lên, Công Tôn Sách cũng bởi vì cú đá vừa rồi mà nhăn mày.

“Có động tĩnh rồi! Sức thật lớn! Không hổ là con trai ta!” Bàng Thống kinh ngạc hô.

Công Tôn Sách cũng bất đắc dĩ cười cười, tên trước mắt này không khác gì trẻ con.

“Ngươi đáp ứng ta một chuyện…… được không?” Công Tôn Sách nhẹ giọng nói.

Bàng Thống ngẩng đầu, nét mặt đầy cưng chiều. “Đừng nói một chuyện, dù là trăm chuyện, ngàn chuyện, hái trăng trên chín tầng trời, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.”

“……Đáp ứng ta, nhất định phải bình an hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại, không cho gãy tay đứt chân mù mắt! Một sợi tóc cũng không thể thiếu! Ta… Ta cùng con đợi ngươi trở lại!”

Bàng Thống vui sướng cười lớn, ôm Công Tôn Sách thật chặt, ghé vào tai y lặp lại một lần rồi một lần, “Ta đáp ứng ngươi…… Ta đáp ứng ngươi……”

Đợi đến khi hai người nắm tay nhau rời khỏi hậu viện, sắc trời đã gần hoàng hôn.

“Ngươi ở đây chờ, một lát ta sẽ trở lại!” Vẻ mặt Bàng Thống bỗng nhiên trở nên thần bí nói với Công Tôn.

Công Tôn Sách cũng không biết hắn rốt cuộc định làm gì, chỉ đành phải gật đầu một cái, để hắn đi.

Đưa mắt nhìn Bàng Thống ra khỏi cửa khách ***, Công Tôn Sách lúc này mới nhận ra ánh mắt của tất cả người xung quanh đều đang đồng loạt hướng về phía mình. Khuôn mặt Xuân Đào cười quỷ dị, Bao Chửng bu lại, chớp đôi mắt to trong sáng trong sáng đáng thương nhìn Công Tôn Sách.

“Công Tôn đại ca…… Huynh không phải có em bé với Bàng Giải Đại tướng quân rồi, sẽ không thích Đại Bao nữa?”

Công Tôn Sách dở khóc dở cười, vội vàng vỗ vỗ vai Bao Chửng, “Sao có thể đâu? Ta vĩnh viễn đều thích nhất Đại Bao!” đang nói, Công Tôn Sách ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu mặt không biểu tình ngồi một bên lau chùi Cự Khuyết.

“Triển Chiêu…… Huynh……” Công Tôn Sách mở miệng lại không biết nên nói gì.

Triển Chiêu nâng mắt nhìn Công Tôn Sách, im lặng hồi lâu, rốt cuộc mỉm cười nhàn nhạt. “Công Tôn đại ca, huynh không phải nói gì cả, đệ đều hiểu!”

Triển Chiêu thu Cự Khuyết lại, nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh Công Tôn Sách, cúi người thấp giọng nói: “Bất kể huynh chọn loại cuộc sống gì, chọn người nào, chỉ cần huynh hạnh phúc vui vẻ, Triển Chiêu đệ tuyệt sẽ không một câu nhiều lời!”

Công Tôn Sách lúc này mới nở nụ cười nhẹ nhõm, cầm tay Triển Chiêu thật chặt.

Qua một hồi lâu, Bàng Thống từ bên ngoài trở lại, bất quá trong tay còn có thêm một vật, một cuộn giấy thật dài.

“Đây là cái gì?” Công Tôn Sách tò mò hỏi.

“Đây là việc ngươi phải làm!” Bàng Thống vung mở cuộn giấy, tới vài thước, dài chấm đất. Trên đó chi chít đều là chữ viết cực nhỏ, các khoản mục không ít hơn vài trăm.

“Đây là cái gì vậy?” Công Tôn Sách có loại dự cảm không tốt.

“Ta mới vừa tới chỗ Kim đại phu, xin lão nhân gia ông ấy viết hết những điều ngươi phải chú ý, những điều có thể làm, không thể làm, có thể ăn, không thể ăn, đều viết rõ, ngươi phải học thuộc hết cho ta.” Khóe miệng Bàng Thống nhẹ nhàng cong lên, cười đến cực kỳ giảo hoạt.

Công Tôn Sách lập tức choáng váng, dài như vậy, xem cũng mất cả ngày, làm sao thuộc hết được.

“Không học được không?” Công Tôn Sách năn nỉ.

“Ngươi là Đại Tống đệ nhất tài tử bụng đầy kinh luân, bao nhiêu văn chương rối rắm khó hiểu cũng có thể học thuộc, một chút như vậy mà còn có thể làm khó ngươi sao?” Bàng Thống kéo tay Công Tôn Sách, “Đi, tới hậu viện, không thuộc thì ta không đáp ứng nữa.”

Công Tôn Sách nháy mắt cầu cứu mấy người Xuân Đào Bao Chửng Triển Chiêu, nhưng mấy người kia đều đồng loạt giương mắt nhìn trời, chúng ta không làm bóng đèn đâu, Công Tôn Sách giận đến thầm mắng trong lòng, đều là một đám không nghĩa khí.

Vừa ăn thức ăn thanh đạm ngon miệng Xuân Đào đưa tới, Công Tôn Sách vừa cầm cuộn giấy kia, tập trung cau mày xem, miệng lẩm bẩm.

“Không thể tức giận…… Không thể hấp tấp…… Không thể ăn đồ sống đồ nguội quá chua cay…… Không thể…… Không thể……” Công Tôn Sách lẩm nhẩm, nghiêng đầu một cái đã ngủ.

Bàng Thống đi tới, bế Công Tôn Sách lên giường nằm, lại nhẹ nhàng đắp chăn. Mặt mỉm cười đầy cưng chiều nhìn y ngủ, nếu không dùng cách này, ngươi sao chịu ngoan ngoãn đi ngủ đây, ngày mai…… ta phải đi……

Nhưng Công Tôn Sách không ngủ sâu, mới hai canh giờ đã tỉnh lại, mở mắt ra liền lập tức tìm bóng dáng Bàng Thống.

Thấy thân ảnh cao cao kia yên lặng đứng trước rèm lụa màu xanh ở cửa sổ, trường sam màu nguyệt bạch lay động theo gió.

Công Tôn Sách đứng dậy đi tới phía sau hắn, thấy hắn tự tay chấm bút mực đỏ xanh, trước mặt là lụa trắng, vẽ bức tranh hai……

“Đây là…… Con vịt? Hay là…… Ngỗng?” Công Tôn Sách thuận miệng hỏi.

Bàng Thống không biết Công Tôn Sách ở đằng sau, bị dọa sợ hết hồn. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Công Tôn Sách, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra?”

Nét vẽ ngắn gọn, mấy nét liền vẽ ra hình dáng đại khái, Công Tôn Sách cẩn thận phân biệt, mới đoán ra, “Ừm…… đây là Uyên Ương sao?”

“Chính là Uyên Ương!” Bàng Thống ấm ức thu bút, “Ta là vũ phu, tất nhiên bản lĩnh vẽ vời không bằng đệ nhất tài tử ngươi rồi!”

Công Tôn Sách vội nhịn cười, vừa cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện có cái gì đó không đúng.

“Không phải vậy,” Bệnh mọt sách của Công Tôn lại tái phát, “Cổ nhân từ trước vẽ tranh, đều là Uyên cùng Ương một đôi, thành đôi cùng bơi, giống như trong tình yêu nam nữ trẻ tuổi trung trinh một lòng, ngươi vẽ cả hai đều là Uyên, sao lại không có Ương?”

……

Công Tôn Sách đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn Bàng Thống một bộ cười tà. Thì ra ngụ ý là ở đây! Mặt Công Tôn Sách không khỏi đỏ lên, cổ họng ho khan hai tiếng.

“Vậy…… còn phiền Công Tôn tài tử đề giúp ta mấy câu thơ đi!” Bàng Thống nói, đưa bút trên tay tới trước mặt Công Tôn.

Công Tôn Sách cầm bút, giướng mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng đầu tháng, đêm dài mát mẻ, song đây hết thảy lại lờ mờ như hiện nỗi buồn ly biệt, ngày mai…… sáng sớm mai, ngươi phải đi……

Bàng Thống tựa hồ nhìn ra tâm sự của Công Tôn Sách, hai tay nắm chặt đầu vai thon gầy.

Công Tôn Sách tập trung suy nghĩ một chút, viết:

Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên……

Bàng Thống cười một tiếng, “Thơ này ta cũng biết,” nhận lấy bút trong tay Công Tôn Sách.

Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên……

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ……

Chích tiện uyên uyên bất tiện tiên……

Hiểu phong tàn nguyệt, thán bất tẫn li sầu biệt hận.

Bàng Thống xếp lại tấm lụa trắng, nắm chặt tay Công Tôn Sách. “Giữ tấm lụa này, thấy nó như thấy ta, chờ ta trở lại!”

() Bài thơ trong Thiến nữ u hồn, không rõ xuất xứ. Sau đây là phần tui tìm được trên trang quan4.net

Nội dung đầy đủ:

仟禧年结千年缘,

百年身伴百年眠。

天生才子佳人配,

只羡鸳鸯不羡仙

十里平湖霜满天

寸寸青丝愁华年

对月形单望相互

只羡鸳鸯不羡仙

Thiên hi niên kết thiên niên duyến,

Bách niên thân bạn bách niên miên.

Thiên sanh tài tử giai nhân phối,

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Thập lý bình hồ sương mãn thiên

Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Tạm dịch:

Ngàn năm phúc phận kết duyên nghìn năm

Trăm năm bầu bạn trăm năm chăn gối

Trời sinh tài tử giai nhân tác hợp

Chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên

Mười dặm Bình Hồ sương trắng trời

Ngắn ngắn tóc xanh sầu bao năm

Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ

Chỉ nguyện uyên ương không làm tiên.