Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 7




Đằng sau Song Hỉ khách *** có một phiến rừng trúc nhỏ, lá trúc rậm rạp che đi phần lớn ánh mặt trời, chỉ để lại chút ánh sáng nhiều màu lay động dưới mặt đất.

Bàng Thống không nói gì dẫn Công Tôn Sách vào rừng trúc, bất quá chưa đi được mấy bước, Công Tôn Sách liền dừng lại đó, không chịu bước thêm một bước về phía trước.

“Có gì muốn nói, thì nói ở đây đi.”

Bàng Thống lúc này mới từ từ quay người lại, liền tục do dự, rốt cuộc hỏi ra lời đã nghẹn trong họng. “Kim đại phu nói đều là thật?”

Công Tôn Sách tránh ánh mắt Bàng Thống, “Kim đại phu lớn tuổi, nói chuyện bừa bãi, ngươi đừng tin ông ấy nói bậy!”

Bàng Thống tiến gần một bước, “Ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào?”

Công Tôn Sách cắn răng không lên tiếng, một hồi lâu, bỗng cười nhạt nói: “Nếu ngươi đã biết chuyện gì xảy ra, cần gì phải quanh co vòng vò tới hỏi ta?”

Bàng Thống vừa nghe, có chút kích động không thể kiềm chế, bỗng ôm lấy bả vai Công Tôn Sách, ánh mắt tỏa ra từng đợt dịu dàng nhè nhẹ: “Nói vậy, là thật? Ngươi thật…… thật sự có cốt nhục của ta!”

Nhưng Công Tôn Sách mặt lạnh như băng đẩy Bàng Thống ra, “Cái gì cốt nhục của ngươi? Đừng tự mình say mộng!”

Bàng Thống hơi khẽ cau mày. “Lời Kim đại phu cùng Triển Chiêu ta cũng nghe được. Ngươi mang thai đã hơn hai tháng, hơn hai tháng trước là trước tiết Thanh Minh, ngươi sao phải tự lừa mình dối người!”

Công Tôn Sách cắn chặt răng, trầm mặc hồi lâu, y mới lên tiếng: “Ta đã nói chuyện đêm đó chỉ là một cơn ác mộng dài kinh khủng! Kẻ vẫn luôn tự lừa mình dối người là ngươi!”

Chỉ là một cơn mộng dài sao? Bàng Thống mở lớn hai mắt, vươn tay đặt lên bụng Công Tôn Sách, “Vậy đây là gì? Đây là kỷ niệm vĩnh viễn cơn mộng kia để lại cho ta! Ngươi có thể chỉ coi nó là một cơn mơ sao?”

Công Tôn Sách cả người giật bắn, đẩy Bàng Thống ra, nước mắt đã đảo quanh vành mắt. “Ta là thân nam tử nhưng có thể mang thai, chuyện trái tự nhiên này, ngươi nghĩ là chuyện tốt sao? Đứa bé này căn bản là yêu nghiệt! Có lẽ ngay cả ta cũng là một yêu nghiệt! Vậy mà ngươi vẫn còn muốn quấn lấy ta, ngươi không sợ mình tự rước lấy họa sát thân sao?”

Bàng Thống thấy tâm trạng Công Tôn Sách kích động, vội muốn đưa tay kéo y, không ngờ lại bị Công Tôn Sách hất tay đẩy ra.

“Cứ dây dưa không rõ như vậy tới khi nào nữa!” Công Tôn Sách thê lương nói. “Nên sớm kết thúc nghiệp chướng này mới đúng!”

Trong lòng Bàng Thống lập tức căng thẳng, hắn trợn tròn mắt, kéo lấy tay Công Tôn Sách. “Ngươi có ý gì? Ngươi…… ngươi thật sự muốn phá đứa nhỏ này sao? Bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất chính là lời ngươi khuyên ta! Hôm nay có đứa nhỏ ngươi vậy mà muốn phá nó!”

Công Tôn Sách không nói, gắng sức tránh đi. Cuối cùng giận đến khẩu bất trạch ngôn. “Ngươi tùy tiện ngoắc tay, mỹ nữ khắp thiên hạ đề sẽ chạy tới sinh con cho ngươi, ngươi còn sầu không được làm cha! Ngươi sao cứ phải quấn lấy ta không buông!”

() Khẩu bất trạch ngôn: nói không lựa lời, đại loại thế.            

“Thiên tiên hạ phàm ta cũng không cần! Ai ta cũng không cần, trừ đứa bé trong bụng ngươi kia! Ngươi nói bỏ là bỏ! Ngươi đã hỏi ý của ta chưa?”

“Đứa bé là ở trong bụng ta! Ta muốn làm thế nào, không khiến ngươi xen vào!”

Vừa nghe lời này, Bàng Thống lập tức nổi trận lôi đình, rút tay lại, đem cả người Công Tôn Sách giữ trong người mình, mặc cho y giãy dụa cũng không buông tay. “Ta không xen vào? Đứa bé này mang nửa cốt nhục của ta, là huyết mạch của Bàng gia ta, ta xem ngươi dám……”

Lời còn chưa dứt, Công Tôn Sách chợt ngừng động, nâng lên con mắt đen như mực kinh ngạc nhìn Bàng Thống, hồi lâu, Công Tôn Sách “hừ hừ” cười lạnh hai tiếng. “Ngươi uy hiếp ta?”

Bàng Thống tự biết lỡ lời, nhưng không đợi hắn giải thích, Công Tôn Sách như điên cuồng mà giãy dụa, liều mạng đẩy, thiếu chút nữa đẩy Bàng Thống ngã xuống đất.

“Ta muốn phá đứa bé này! Ngươi nếu muốn báo thù cho con mình, vậy thì giết ta đi! Dù sao…… dù sao ta bây giờ cũng chẳng còn hứng thú gì trên đời cả! Không bằng bây giờ người lập tức ra tay! Một xác hai mạng! Đều hạnh phúc thanh tĩnh!”

Bàng Thống thấy Công Tôn Sách giận đến mặt trắng bệch, cả người run lên, Bàng Thống trong lòng hiểu rõ giờ có nói gì y cũng không nghe lọt, chỉ đành để y phát tiết tức giận ra ngoài, chờ y hết giận, mình mới có thể nghĩ ra đối sách hữu hiệu nào đó.

Công Tôn Sách hét mệt, lúc này mới dừng lại thở hổn hển. Đứng đờ ra một lúc lâu, Công Tôn Sách không nói một lời, quay đầu trở về. Đi không được vài bước, Công Tôn Sách dừng lại.

Cách đó không xa là một ba cái đầu xếp theo thứ tự từ trên xuống đằng sau một cây trúc lớn, đang trừng mắt nhìn quay. Vừa thấy Công Tôn Sách đi tới, ba cái đồng đồng loạt vội vàng trốn sau cây trúc.

Cây trúc thì lớn bao nhiêu? Giấu đầu, cái mồng lập tức lộ ra, Công Tôn Sách giận đến không làm gì được, chỉ có thể oán hận phất tay áo bỏ đi.

Sau cây trúc, Xuân Đào nhìn Bao Chửng, Bao Chửng nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu lại nhìn Xuân Đào, ba người không hẹn mà cùng gật đầu một cái, thì ra hắn là cha ruột đứa bé nha!

“Nghe lén người khác nói chuyện vui như vậy sao?” Bàng Thống ở trên đầu ba người hỏi.

Xuân Đào vội đứng lên, ngượng ngùng cười cười. “Bàng công tử…… Bọn tôi… bọn tôi không có ý gì đâu, bọn tôi chỉ là quan tâm ngài cùng Công Tôn công tử!”

Bàng Thống cười lạnh một tiếng, “Không cần phí tâm!” Dứt lời vung tay, nghênh ngang rời đi.

“Bàng Thống!” Đằng sau bỗng truyền đến tiếng Triển Chiêu hô. Bàng Thống quay đầu lại, lấy khóe mắt nhìn Triển Chiêu. “Triển thiếu hiệp có gì chỉ giáo?”

Triển Chiêu sải bước đi tới, nhìn chằm chằm Bàng Thống. “Ta mặc dù không rõ lắm ngươi đã làm gì Công Tôn đại ca. Nhưng ta tin tính cách Công Tôn đại ca nói một không hai, ngươi nếu dám là khó huynh ấy, thanh Cự Khuyết này của Triển Chiêu ta cũng không phải để không! Ngươi nhớ rõ lấy!”

Bàng Thống giương lên cặp mày tuấn đĩnh, ngửa đầu ha ha cười lớn. “Triển thiếu hiệp sợ là đã tìm nhầm người rồi! Bàng Thống ta tuyệt không phải loại người này!” Nói xong đi thẳng phía Song Hỉ khách ***.

Không biết có phải bắt đầu từ lần đầu tiên nôn đó không, thời gian sau, Công Tôn Sách gần như cả ngày đều phải nôn hai ba lượt, miễn cưỡng ăn chút gì đó, không được một chốc lại nôn hết ra, phản ứng mỗi sáng sớm là kinh khủng nhất, Kim Quỹ đại phu viết mấy đơn thuốc về nôn nghén, uống thật rất hiệu nghiệm. Nhưng trong lòng Công Tôn Sách cũng càng ngày càng khó chịu hơn, y bây giờ chỉ cần nhìn thấy Kim Quỹ liền lập tức bắt ông viết đơn thuốc phá thai, bất quá Kim Quỹ cũng tự có đối sách, chỉ cần vừa nghe thấy Công Tôn Sách nói với ông chuyện này, liền làm bộ tai điếc, hỏi không trả lời, hoặc là nói đủ thứ linh tinh với Công Tôn Sách, khiến Công Tôn Sách giận đến bế tắc.

Công Tôn Sách vì để tránh gặp mặt Bàng Thống, gần như cả ngày ngốc trong biệt uyển, chân không ra khỏi cửa, mấy người Triển Chiêu Bao Chửng Xuân Đào thường chạy tới nói là giải sầu với y, nhưng nghe trong lời của Xuân Đào, thật giống như đang nói tốt cho Bàng Thống, Công Tôn Sách vừa nghe đã thấy tâm phiền ý loạn.

Trong lúc vô tình, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đã ở Song Hỉ khách *** gần một tháng, chuyện phá thai vì bị những người khác ngăn cản nên bị đặt sang một bên, Công Tôn Sách nhanh chóng cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục bị bỏ qua như vậy nữa. Sáng nay lúc thức dậy mặc quần áo, Công Tôn Sách cúi đầu vừa nhìn, phía dưới áo lót ngắn trắng mỏng, bụng vốn bằng phẳng rắn chắc không biết từ khi nào đã khe khẽ phình lên, mặc dù không rõ ràng, nhưng đối với Công Tôn Sách mà nói, đó là một tín hiệu nguy hiểm, y cũng hiểu biết một chút y thuật, y biết thai nhi càng lớn, muốn phá thai càng khó khăn hơn, hơn nữa cũng càng dễ dàng xảy ra nguy hiểm.

Không thể tiếp tục để mặc phát triển như vậy được, Công Tôn Sách trong lòng vừa tức giận, dạ dày lại đột nhiên một trận cuồn cuộn, vội vã vịn trụ giường nôn vào tịnh dũng (), buổi sáng căn bản chưa ăn gì, nôn nửa ngày, chỉ ra một ít dịch vị vàng xanh, cổ họng khô khan nôn ra dịch vị chua chát đau như dao cắt.

() Tịnh dũng: thùng phân

Lần nôn này tựa hồ có chút nặng hơn, giống như máu toàn thân đều dồn hết lên đầu, huyệt Thái Dương giật thình thịch đau, Công Tôn Sách chỉ cảm thấy đầu choáng váng, không chống đỡ nổi, lập tức ngã xuống giường.

Triển Chiêu trùng hợp đẩy cửa đi vào, thấy Công Tôn Sách ngất đi, bị làm cho sợ đến vội vã chạy xuống lầu, hô Bao Chửng đi mời Kim Quỹ đại phu tới, Xuân Đào cũng “thịch thịch thịch” chạy lên lầu, đỡ Công Tôn Sách nằm lại trên giường xong, đắp chăn mỏng cho y, lại chạy xuống lầu chuẩn bị nước nóng.

Công Tôn Sách nằm mê man, cũng biết tất cả mọi người đang bận rộn vì mình, bản thân muốn đứng lên, nhưng chỉ cần hơi hơi mở mắt là lại thấy trời đất xoay vòng. Không biết lại qua bao lâu, loáng thoáng như nghe thấy có tiếng người lên lầu, trong bước chân nhẹ nhàng chậm rãi lộ ra sức mạnh.

Vẫn không mở được mắt, nhưng có thể cảm nhận thấy người nọ đã đi tới trước giường mình, một mảnh khăn mềm mại nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, sau đó, bàn tay dày rộng ấm áp dịu dàng lướt qua gò má mình, làn da mềm nhẵn có thể cảm nhận được bàn tay kia mang theo vết trai thô ráp, hẳn là do nhiều năm cầm đao kiếm mà thành.

Bên tai là tiếng thở dài nhẹ nhàng của người đó, thật giống như đang lẩm bẩm tự nói. “Thì ra ngươi phải chịu nhiều khổ cực như vậy, sớm biết như thế, ban đầu ta thật không nên ép ngươi…”

Khi Công Tôn Sách mở mắt ra, trước giường lại không có một bóng người.

Nhịn không được, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, ta cũng không phải người mù, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta vẫn biết. Nhưng là, một lần này, ta chỉ có thể nợ ngươi, ta vĩnh viễn cũng không thể đáp trả……

Đến xế chiều, Công Tôn Sách một mình lén ra ngoài, lại một mình lén trở lại, một đường chạy vào khách *** thẳng tới hậu viện không ra ngoài.

Xuân Đào cùng Bao Chửng đều bận rộn trong khách *** tiếp khách, Triển Chiêu một mình chạy vào hậu viện, liếc thấy Công Tôn Sách một mình ngơ ngẩn ngồi đó, bên gót chân là bếp lò đang nấu thuốc, trong nồi bốc hơi nóng, một mùi thuốc kỳ dị bay ra.

Triển Chiêu đi tới, tò mò hỏi, “Công Tôn đại ca, huynh đang nấu thuốc gì vậy?”

Công Tôn Sách ngẩn người, lại lắc đầu, không nói chuyện.

Triển Chiêu cảm thấy có chuyện kỳ lạ, bỗng nhiên giật mình nói, “Công Tôn đại ca, huynh…… huynh sao lại khóc?”

Công Tôn Sách vội vàng nâng tay áo lên lau mắt, “Không có, huynh chỉ là bị khói làm cay mắt thôi……”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cái gì cũng không nói, quay đầu chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Triển Chiêu kéo tay Kim Quỹ đại phu, vội vàng hốt hoảng chạy tới.

“Kim đại phu, ngài mau nhìn xem, Công Tôn đại ca đang nấu thuốc này là cái gì?”

Công Tôn Sách muốn ngăn lại nhưng đã muộn, Kim Quỹ mũi vừa ngửi thấy đã phát hiện, thuốc trong nồi là thuốc gì, mỗi loại có bao nhiêu phân.

Kim Quỹ kinh hãi biến sắc, cũng bất chấp tay chân gì cả, bay đến đạp đổ nồi thuốc. Nồi thuốc vỡ thành mấy mảnh, nước thuốc đen vụn thuốc tung tóe.

“Công Tôn Sách nha Công Tôn Sách! Ngươi…… Ngươi… ngươi không muốn sống nữa sao?” Kim Quỹ giận đến tay run run.

Triển Chiêu cũng bị dọa sợ, “Kim đại phu, sao vậy, chẳng lẽ đây là thuốc độc?”

Kim Quỹ hồng hộc thở gấp, mới nói: “Không phải thuốc độc, nhưng so với thuốc độc còn đáng sợ hơn! Ngươi nhìn một chút!” Nói xong Kim Quỹ nhặt mấy mảnh vụn thuốc lên, “Tàng hồng hoa! Ích mẫu thảo! Còn có… còn có… Những thứ này, những thứ này không phải bổ máu, mà chính là loại thuốc mạnh cực lạnh cực hàn, ngươi còn dùng lượng lớn thuốc mạnh như vậy. Chờ đến lúc phá được thai, mạng cũng không có!”

Triển Chiêu bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, “Công Tôn đại ca! Huynh sao có thể nghĩ không thông như vậy?”

Công Tôn Sách ánh mắt u tối, ngơ ngẩn một lúc lâu, tựa như tức giận cười nói: “Thuốc không mạnh, sao có thể phá được đứa nhỏ?”

“Ngươi…” Kim Quỹ giận đến không nói ra lời.

Trong lúc giằng co, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Kim đại phu, Bàng mỗ có một thỉnh cầu quá đáng!”

Ba người cùng nhau quay đầu lại nhìn hắn, Bàng Thống chậm rãi tiến tới, trên mặt không chút biểu cảm.

“Ta không muốn làm người khác khó chịu. Nếu Công Tôn công tử không muốn giữ lại đứa nhỏ này, vậy cứ theo ý y đi.” Dứt lời, Bàng Thống vẫn luôn cô cao tự ngạo vậy mà khom lưng thật thấp cúi chào Kim Quỹ.

“Mong ngài viết một đơn thuốc, có thể phá thai, nhưng là… làm ơn thật cẩn thận để ý lượng thuốc, ngàn vạn…… đừng làm tổn thương đến thân thể y!”

() Tàng hồng hoa: Hoa chuyên dùng để làm thuốc phá thai cực mạnh trong truyện đó đó, phần dùng làm thuốc là phần nhụy hoa màu đỏ. Hoa này còn có tên tiếng anh là Saffron, cũng phần nhụy hoa đó, được chế biến thành một loại gia vị nổi tiếng quý giá.