Lúc Bạch Thiên Trương
quay về phòng ngủ lấy quần áo lại bị Dư San hung ác chế nhạo một phen.
“Thiên Trương à, cậu cứ
thế vứt bỏ tớ mà chạy theo một người đàn ông sao? Đúng là… Con gái lớn thật vô
dụng!”
Bạch Thiên Trương không
chút lưu tình chọc thủng cái vỏ giả nhân giả nghĩa của Dư San: “Bạn yêu à,
thỉnh thoảng tớ sẽ quay về thăm cậu. Hi vọng đến lúc đó tớ sẽ không phát hiện
giường của tớ, tủ của tớ tất cả chất đầy đồ đạc của cậu!”
Dư San lập tức nịnh nọt:
“Ha ha, không cần không cần. Cậu cứ yên tâm đi đi, tuy nhiên tớ thật không nỡ,
thế nhưng cậu ra đi chính là tiến hành quá trình chế tạo người gian khổ mà vĩ
đại, làm chị em, tớ nhất định ủng hộ cậu!”
Bạch Thiên Trương âm thầm
rơi lệ. Thanh danh của cô nhất định chính là vì vậy mới bại hoại. Thế nhưng nếu
cô nói ra cô với Ngôn Mạch đang lúc tình cảm dâng trào thì bị dừng lại, Ngôn
Mạch tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đến bây giờ cô
vẫn là trinh nữ, nếu vậy theo hiểu biết của cô với đám kẻ sĩ thích hóng chuyện,
chưa đầy mấy ngày, chắc chắn sẽ truyền ra tin Ngôn Mạch bất lực. Như thế xem ra,
cô… Vẫn nên cam chịu thì hơn…
Dư San quay đầu đi nhỏ
vài giọt thuốc nhỏ mắt, để thành hai hàng nước mắt lưu luyến tiễn Bạch Thiên
Trương, nhưng khóe miệng lại không kìm được nhếch lên. Bạch Thiên Trương phỉ
nhổ sự dối trá của cô bạn, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô may mắn xưa nay đại học
W không có quy định kiểm tra phòng buổi tối, bằng không thì chắc chắn cô không
thể tốt nghiệp. Đó thật sự là vì một người đàn ông mà hủy cả tiền đồ một đời.
Cô mang túi to túi nhỏ ra
khỏi kí túc xá, Ngôn Mạch lập tức nhận lấy hành lí cất vào cốp phía sau xe, sau
đó vô cùng ga-lăng mở cửa mời cô vào. Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, rốt cục
Ngôn Mạch đã đổi chiếc xe thể thao phong cách, thành xe Volkswagen tương đối
mộc mạc. Bạch Thiên Trương trải qua quãng thời gian mưa gió trước đó, giờ đã
khắc sâu nhận thức, ít xuất hiện là tốt nhất. Cô không biết tâm tư hèn mọn của
mình đã bị Ngôn Mạch nhìn thấu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng phối
hợp với cô.
Bạch Thiên Trương này,
trước mặt người khác thì rất lễ độ, nhưng sau lưng mới lộ ra bản chất, nói toạc
ra, chính là một cầm thú. Tuy nhiên cô cảm thấy Ngôn Mạch cũng là cầm thú, thế
nhưng người ta lại là mặt người dạ thú, đẳng cấp vẫn cao hơn cô một chút. Mà
thôi, cô vừa ngồi lên xe, đợi xe chạy nhanh hết phạm vi trường học, bắt đầu mới
quay sang Ngôn Mạch, khóe môi hơi mím như ẩn chứa niềm vui nho nhỏ.
Ngôn Mạch cười: “Thiên
Trương, đừng nhìn anh như vậy. Anh không muốn xảy ra tai nạn xe cộ đâu.”
Bạch Thiên Trương biết
sai liền sửa: “Đúng, em cũng không thể tự tử cùng anh. Em vẫn còn rất trẻ,
không muốn bị buộc vào thân già anh đâu, còn nhiều em trai trẻ đẹp khỏe mạnh
như ánh mặt trời vẫn đang chờ em đi dụ dỗ!”
Vừa nói xong, Ngôn Mạch
đột nhiên trầm mặc. Không nói một lời đánh tay lái, dừng xe ở bên đường. Không
nói một lời siết lấy eo Bạch Thiên Trương, không nói một lời há miệng, cắn một
phát lên cổ của cô.
Bạch Thiên Trương hoảng
hốt, định giảng đạo lý với người đàn ông đang ở trạng thái điên cuồng này:
“Ngôn, Ngôn Mạch à, chỗ đó là động mạch cổ, anh ra tay nhẹ thôi, nhất thiết
phải nhẹ thôi… Cái đó, cái đó, em sám hối, em không bao giờ nói đùa nữa. Anh
hai mươi lăm tuổi đẹp trai hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị! Đâu có so được
với các em trai! À! À không! Làm gì có em trai nào so được với anh!” Bạch Thiên
Trương nói năng lộn xộn, khóc không ra nước mắt, cái mạng nhỏ của cô đang nằm
trong tay người ta, trong lòng không khỏi run sợ. Sao trước giờ cô không phát
hiện thực ra Ngôn Mạch là con quỷ hút máu chứ?
Bạch Thiên Trương nhát
như cáy, không phát hiện trong ánh mắt Ngôn Mạch có chút ý cười, chỉ cảm thấy
anh khẽ nhả ra, chậm rãi dùng phương thức mờ ám mút nhẹ lên da cô, đầu lưỡi khẽ
liếm dẫn đến một trận tê dại, trong đầu Bạch Thiên Trương chỉ có một suy nghĩ:
Xong rồi, hôm qua cô không tắm rửa, thè lưỡi liếm lên có phải sẽ rất mặn không?
Chắc là không mặn, bởi vì
người nào đó ngẩng đầu lên tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn, giống như vừa ăn uống no
say, chuẩn bị đi ngủ lười biếng, còn liếm nhẹ khóe môi vô cùng mất hồn, làm cho
trái tim nhỏ bé của Bạch Thiên Trương khẽ rung động.
Bạch Thiên Trương vừa
thoát khỏi miệng hổ, bắt đầu uể oải, ngoan ngoãn ngắm phong cảnh như tranh vẽ
trên đường đi, tuyệt đối không dám trêu chọc sư tử đang ngủ say bên cạnh. Ngôn
Mạch lại vẫn chưa thỏa mãn, vẫn đang suy nghĩ xem lần sau làm thế nào để ăn
tươi nuốt sống miếng đậu phụ này.
Bạch Thiên Trương đang
say sưa ngắm phong cảnh, đột nhiên phát hiện có điều gì không đúng: “Ngôn Mạch,
đây đâu phải đường về nhà anh?”
Ngôn Mạch cười, vô cùng
tự nhiên giải thích: “Anh có nói là đưa em về nhà sao?”
Bạch Thiên Trương hoảng
sợ: “Anh muốn đem em đi bán?”
Ngôn Mạch liếc mắt nhìn
cô: “Không phải, chỉ là đi tham dự một bữa tiệc rượu rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ
thôi.”
“…!!” Bạch Thiên Trương
cúi đầu nhìn quần áo và phụ kiện của mình: Một chiếc áo len, quần bò, một đôi
giày Converse đen thui nhìn không ra họa tiết…
“Á! Ngôn Mạch anh, tên
vương bát đản này! Em không đi!” Bạch Thiên Trương khóc, ra sức giãy giụa.
Thế nhưng ở phía trên đã
từng nói, Bạch Thiên Trương lúc nào cũng là vật hi sinh dưới thế lực cường
quyền. Ví dụ như mẹ cô, ví dụ như Ngôn Mạch.
Một phút sau, vật hi sinh
đứng trước cái gọi là tiệc rượu “rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ” của Ngôn Mạch, bỗng
nhiên cảm thấy sống không bằng chết.
Ngôn Mạch kéo tay cô
khoác lên tay mình, trấn an cô: “Không có gì đâu, đừng căng thẳng. Chỉ cần lộ
mặt ra là được rồi, sẽ xong ngay thôi.”
Bạch Thiên Trương rõ ràng
đang muốn chạy trốn, nhưng vẫn nghe ngóng: “Trong đó có ai à?”
Ngôn Mạch vẫn rất thản
nhiên: “À, bố mẹ anh ở trong đó.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Bạch
Thiên Trương tự trải nghiệm cái gọi là tiệc rượu, quả nhiên là lộng lẫy, tráng
lệ. Ngoại trừ cô nhìn như là em gái ở đâu trà trộn vào.
Có người tiến đến chào
hỏi bọn họ: “Ha ha, Ngôn Thiếu, Thiên Trương, hai người tới rồi!”
Bạch Thiên Trương xác
định trước nay cô không hề quen biết thanh niên mặc áo sơ mi màu hồng nhạt,
dáng vẻ tươi cười trông cà lơ phất phơ này, Ngôn Mạch giới thiệu: “Đây là Đỗ
Khanh Cách, chính là Cách Thức Hóa.”
Bạch Thiên Trương lập tức
thay đổi thái độ, nước mắt kích động rơi lã chã, dù sao cũng là gặp được một
người quen!
Ánh mắt Đỗ Khanh Cách
lướt qua cổ Bạch Thiên Trương, đột nhiên dừng lại, sắc mặt kì quái, sau đó cười
rộ lên mờ ám, cười đến nỗi tóc gáy của Bạch Thiên Trương dựng đứng.
Lại có một cặp trung niên
đi về phía bọn họ, Ngôn Mạch kéo Bạch Thiên Trương tiến lên một bước: “Ba, mẹ,
đây là Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương giật
mình, cảm giác trong lòng có ngọn núi lửa bắt đầu sôi trào, sau đó bùng nổ tới
thẳng đỉnh điểm, phun đầy đất đá lưu huỳnh, nham thạch nóng chảy, cô rất muốn
ngửi xem trên người mình có phải có mùi lưu huỳnh không, lại phải cố gắng nở nụ
cười tự nhiên với Ngôn phụ Ngôn mẫu: “Chào bác trai, bác gái.”
Trên người Ngôn mẫu có
một loại khí chất bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng của bác sĩ quanh năm tích lũy
tại bệnh viện mà chỉ bà mới có, Ngôn phụ tuy bị con mình cách chức làm nhà giàu
mới nổi, nhưng cũng là người khôn khéo, nhìn xa trông rộng.
Trong lòng Bạch Thiên
Trương như con nai bồn chồn bất ổn, lại trông thấy ánh mắt của Ngôn phụ Ngôn
mẫu xẹt qua cổ cô, sau đó lại nhìn cô bình tĩnh nở nụ cười, Ngôn mẫu kéo tay cô
qua, nói: “Đây là Thiên Trương sao, Ngôn Mạch, chẳng trách con lúc nào cũng
nhắc đến con bé trước mặt chúng ta, quả là một cô bé rất được, kết giao với con
còn cảm thấy đáng tiếc. Con đấy, sau này không được bắt nạt con bé.” Từng câu
từng chữ nhiệt tình chân thành, Bạch Thiên Trương nhất thời thụ sủng nhược
kinh.
Ngôn phụ cũng cười: “Đúng
vậy đấy, con bé này ta nhìn không tệ đâu, Ngôn Mạch con cũng nên ổn định đi,
càng sớm càng tốt.”
Bạch Thiên Trương bắt đầu
khâm phục tư duy nhanh nhạy của Ngôn phụ, vừa mới gặp mặt đã nhảy thẳng tới
bước ổn định, có phải là… Quá nhanh rồi không? Thế nhưng không thể phủ nhận,
tâm trạng thấp thỏm không yên của cô, vì lời nói và nụ cười của họ mà đã bắt
đầu tĩnh lại.
“Ngôn Mạch!” Một giọng nữ
quen thuộc cất cao tiếng gọi. Giọng nói này… Bạch Thiên Trương mãnh liệt quay
người lại, quả nhiên trông thấy bà phù thủy Cố Niên mặc váy hoa đang tươi cười
với Ngôn Mạch.
Nếu như vừa rồi Bạch
Thiên Trương là núi lửa phun trào thì trong lòng cô lúc này chính là tất cả
thiên tai đồng thời bạo phát, vòi rồng, động đất, đại hồng thủy, biển gầm, long
trời lở đất!
Giữa lúc hoảng hốt, Ngôn
Mạch nắm chặt tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến Bạch Thiên
Trương đột nhiên thấy an lòng. Ngôn Mạch nhàn nhạt chào hỏi Cố Niên: “Cố Niên.”
Ánh mắt Cố Niên lơ đãng
lướt qua cổ Bạch Thiên Trương, nụ cười bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt trắng bệch,
nhưng vẫn cười hỏi: “Thiên Trương cũng ở đây à. Thế nào, đưa Thiên Trương tới
gặp bác trai bác gái sao?”
Nụ cười của Ngôn Mạch
biến hóa kỳ lạ: “Đúng, cũng là đến để tuyên bố một sự kiện.” Nói xong, anh vỗ
tay làm cho tất cả mọi người chú ý, cất cao giọng: “Hôm nay nhân dịp kỉ niệm
ngày cưới của ba mẹ tôi, tôi muốn tuyên bố một việc: tôi và Bạch Thiên Trương
đã đính hôn, hiện tại cô ấy đã là vị hôn thê của tôi. Đợi cô ấy tốt nghiệp,
chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó hi vọng các vị bớt chút thời gian tới tham
dự.”
Bạch Thiên Trương bị sét
đánh, hồn xiêu phách lạc, xung quanh hình như có rất nhiều người đang nói chúc
mừng chúc mừng, cô giật mình vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi Ngôn đại thần nâng ly
làm nghiêng trời lệch đất, thản nhiên kéo Bạch Thiên Trương bỏ chạy, không coi
ai ra gì.
Bạch Thiên Trương ngồi
trong xe cố nhớ lại: “Ngôn Mạch, em đính hôn với anh từ bao giờ? Sao không có
nhẫn kim cương, dây chuyền vàng bạch kim, cả bánh đính hôn cũng không có!”
Ngôn Mạch lườm cô: cô gái
này vẫn còn nghĩ được như thế, nói: “Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đính
hôn.”
Bạch Thiên Trương nghĩ
nghĩ một lát, lại hỏi: “Cố Niên làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?
Trên cổ cô ấy chỉ là dấu răng chó, còn trên cổ em đây là dấu vết hàng thật giá
thật của Ngôn Mạch anh.”
“…” Bạch Thiên Trương trì
độn mới bắt đầu nhận thức được hàm nghĩa trong những lời này của anh, sau đó
bỗng phát ra một tiếng thét thủng màng nhĩ, bổ nhào tới soi gương trên kính
chiếu hậu, quả nhiên, quả nhiên trên cổ cô có một dấu răng hồng hồng như quả ô
mai xinh đẹp! Lúc này cô mới hiểu được vẻ mặt kì quái của Đỗ Khanh Cách, ba mẹ
Ngôn Mạch và Cố Niên, bỗng cảm thấy xấu hổ hận không thể chưa bao giờ sinh ra
trên đời này!
“Ha ha!” Ngôn Mạch cười
gian xảo, “Cố Niên ngày mai sẽ lên máy bay đi châu Âu. Anh cam đoan cơ hội cô
ấy có thể trở về Tổ Quốc vĩ đại của chúng ta sẽ càng ít, giờ em yên tâm chưa?”
“…”
“Thiên Trương?”
“… Ngôn Mạch em hận anh!
Hu hu hu hu! Để cho em mặc quần áo bình thường đi tham dự tiệc rượu còn chưa
nói, còn để em mang cái dấu vết xấu hổ này đi lung tung, mất mặt quá!”
“Thiên Trương…”
“Ngôn Mạch tôi hận anh cả
đời!”
Lúc này Ngôn Mạch mới
bỗng nhiên nhớ ra: Bạch Thiên Trương, là một người cực kỳ yêu cái đẹp.