“Thiên Trương, đi cày phó
bản thôi.”
“Ngôn Mạch! Chúng ta sửa
lại tên cho Hai cánh kim ô được không?”
“Thiên Trương…”
“Ngôn Mạch, oa! Thuộc
tính của nó thật là cao! Sau này em mang hay anh mang?”
“Nếu như em thích thì…”
“Được, cứ quyết định như
vậy đi! Em mang! Đến lúc nào em không mang được nữa thì anh mang nhé!”
“Ừ, Thiên Trương, anh đưa
em đi xem bản đồ mới nhé, đẹp lắm.”
“Ừm, quái ở chỗ đó thế
nào? Có thích hợp với đẳng cấp của BB không?”
Ngôn Mạch trầm mặc, bi ai
phát hiện anh đã bị hào quang của Hai cánh kim ô che phủ, trở thành một người
qua đường giáp. Bên kia, Bạch Thiên Trương vẫn còn hưng phấn mang Hai cánh kim
ô chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng thao tác cho nhân vật làm một vài động tác kì
quái. Bản chất thuộc tính của BB này vốn đã cao, lại được kế thừa thuộc tính
của cô và Ngôn Mạch, cuối cùng lực công kích và phòng ngự đã có thể so với một
người chơi cấp cao. Bạch Thiên Trương vui mừng, cô biết vì cô có gien tốt nên
mới sinh ra một BB xuất sắc như vậy! (tác
giả ngoi đầu lên: Tiểu Bạch, rõ ràng là đại thần nhà cô gien tốt được chưa? Cô
đừng làm độc giả lẫn lộn! Ngôn Mạch cười dịu dàng: Không sao không sao. Tiểu
Bạch: *mặt ngáo ộp*…)
Bạch Thiên Trương đắn đo
mãi, cuối cùng đặt một cái tên cho Hai cánh kim ô: Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt (*)! Ngụ ý
là kết hợp mấy chữ trong tên của Vũ Thoa Phong Lạp và Thiên Trương Nhục Cốt Đầu
mà thành. Sau đó bỏ lại Ngôn Mạch lẻ loi nơi đồng không mông quạnh, sung sướng
mang Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt đi đánh quái!
(*) Phong Vũ Trung Tạc
Bài Cốt: Chiên sườn trong mưa gió =))
Vốn Bạch Thiên Trương
định mang Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt đến khu luyện cấp của tân thủ, nhưng từ
sau khi Viêm Hoàng Kỳ Tích mở thêm bản đồ, hệ thống tọa độ chỉ đường cũng hoàn
toàn thay đổi, vì vậy Tiểu Bạch, vốn đã thiếu thốn cảm giác về phương hướng, đã
hoa hoa lệ lệ lạc đường. Sau khi nhảy qua thác nước N lần mà vẫn không có kết
quả, Bạch Thiên Trương đáng thương gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch, em
bị lạc đường.”
Ngôn Mạch trả lời rất
nhanh: “Ở đâu trên bản đồ, tọa độ?”
Bạch Thiên Trương lệ rơi
đầy mặt, không biết ở đâu trên bản đồ mới khổ chứ, cô bạo lực cầm con chuột
kích liên tục, nhảy! Nhảy tiếp! Phía trên thác nước là một hang động tối om,
Bạch Thiên Trương tò mò, di chuột qua xem xét, bỗng nhiên cửa sổ trò chơi thay
đổi, biến thành cô đang đi vào một cung điện!
Bạch Thiên Trương vừa
định gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch thì kinh hoàng phát hiện ra hộp thư đã biến
mất. Chết rồi chết rồi, Bạch Thiên Trương xoắn xuýt, kéo Phong Vũ Trung Tạc Bài
Cốt chạy loạn bốn phía tìm cửa ra, cô không muốn vĩnh viễn bị giam cầm ở cái
nơi kì quái thần không biết quỷ không hay này đâu!
[Phụ cận] Cành Hoa Bên
Sườn Núi: Người đẹp à, cô đừng có chạy tới chạy lui nữa được không? Tôi chóng
mặt quá.
[Phụ cận] Hạt Cát Trong
Biển Người: Hai cánh kim ô! A, lão đại, là người của Thượng Thiện Nhược Thủy.
Bà xã của Vũ Thoa Phong Lạp.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu: Thấy rồi.
Lúc này Bạch Thiên Trương
mới phát hiện, hóa ra trong cung điện ngoài cô vẫn còn có sinh vật sống khác.
Cô lập tức cảm động suýt nữa nước mắt rơi lã chã, ôm tâm tình kích động trong
lòng, hấp tấp chạy tới.
[Phụ cận] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Chào mọi người! Xin hỏi làm thế nào mới ra khỏi cung điện này
được?
[Phụ cận] Hạt Cát Trong
Biển Người: …
[Phụ cận] Cành Hoa Bên
Sườn Núi: Người đẹp, cô không đọc trên trang chủ à? Đây là phó bản mới ẩn giấu
của Viêm Hoàng Kỳ Tích, không rõ cửa vào, không rõ thời gian giới hạn, chúng
tôi đều đánh bừa mà vào được đây, xem ra cô cũng vậy. Cứ bình tĩnh chờ xem.
Bạch Thiên Trương hối
hận, tại sao cô lại muốn chết mà đâm đầu vào để bị cái hang động quái quỷ này
cám dỗ chứ? Nhìn kỹ, Cành Hoa Bên Sườn Núi, Hạt Cát Trong Biển Người, trên đầu
đều hiển thị tên “Danh Nhân Đường”! Mà Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu… Bạch Thiên
Trương bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng tự sát, tại một nơi kêu trời trời
không biết, kêu đất đất chẳng hay này gặp phải một đại thần kiêm tộc trưởng của
Danh Nhân Đường – Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, có phải cô không còn tìm được đường
sống nữa không?
Trong lúc Bạch Thiên
Trương đang thỏa thích YY các loại kết cục cho cái chết của mình, sự thật đã
chứng minh ý nghĩ tiểu nhân của cô quả thực vô cùng xấu xa. Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách
Điệu hoàn toàn không có tính toán gì với cô, im lặng ngồi xuống. Trái lại, Cành
Hoa Bên Sườn Núi và Hạt Cát Trong Biển Người lại mồm năm miệng mười, vô cùng
huyên náo.
Bạch Thiên Trương cũng
cắp mông đi tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhân thể lên trang chủ xem chút
thông tin về cái phó bản ẩn giấu này. Kết quả mấy dòng chữ trên trang chủ làm
cô suýt ngã ngửa: Phó bản ẩn giấu, không rõ cửa vào phó bản, không rõ thời gian
giới hạn, không rõ hình thức nội dung. Mời người chơi tự mình cầu nhiều phúc.
Tự cầu nhiều phúc cái đầu
ấy! Cô đang oán thầm thì có điện thoại của Ngôn Mạch: “Thiên Trương, sao vậy?
Bây giờ em đang ở đâu?”
“… Em gặp phải phó bản ẩn
giấu. Còn có Cành Hoa Bên Sườn Núi, Hạt Cát Trong Biển Người và Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu ở đây, đều là người của Danh Nhân Đường.”
“… Anh biết rồi. Phó bản
ẩn giấu cần có đủ số lượng người mới có thể vào, bọn em còn thiếu một người.
Anh đi thử xem có tìm được chỗ đó không. Nếu như trước khi anh đến mà đã bắt
đầu thì nghe Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu chỉ huy, chú ý an toàn, đừng để bị treo
máy.”
“Được.” Bạch Thiên Trương
cảm thấy hơi căng thẳng, trước kia những lúc đi phó bản khó khăn thế này đều là
Ngôn Mạch đưa cô đi, Chiến sĩ khí chất hiên ngang luôn đứng chắn trước cô, cảm
giác an toàn tuyệt đối, nhưng lần này cô một mình đi phó bản cùng người của
Danh Nhân Đường, trong lòng có cảm giác bất an, thấp thỏm.
Chưa ngồi bao lâu, Vũ
Thoa Phong Lạp vẫn chưa tới, trong cung điện đột nhiên xuất hiện một người
chơi, là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên.
Đồng thời, trên kênh Thế
giới hiện ra thông báo.
[Thế giới] Hệ thống: Chúc
mừng người chơi Hạt Cát Trong Biển Người, Cành Hoa Bên Sườn Núi, Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu và Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên đã khởi động
phó bản ẩn giấu. Đội ngũ đã đủ, tự động đưa vào phó bản.
[Thế giới] Nhẹ Múa Bay
Lên: Lão đại! Anh tìm được phó bản ẩn giấu rồi à?
[Thế giới] Xin Đừng Bay
Lên: Thiên Trương Nhục Cốt Đầu? Không phải là người của Thượng Thiện Nhược Thủy
sao?
[Thế giới] Hiệp Khách
Heo: Chị dâu! Sao lại dây dưa với người của Danh Nhân Đường vậy?
[Thế giới] Thần Chơi Đêm:
Thiên Trương, cẩn thận.
[Thế giới] Cách Thức Hóa:
Ngôn Thiếu, Thiên Trương không ở chỗ cậu à?
[Thế giới] Nhẹ Múa Bay
Lên: Thế nào gọi là dây dưa với chúng tôi? Chúng tôi mới không thèm ấy!
Đương nhiên, đám người
chỗ Bạch Thiên Trương không thể nào nhìn thấy được sự hỗn loạn trên kênh Thế
giới. Bạch Thiên Trương giật mình khi thấy người vừa tới là Đừng Đánh Mất Đừng
Bỏ Quên. Cô không có thiện cảm với người này, trong tiềm thức đã tự động coi là
tình địch, vì thế cô cảm thấy phó bản lần này thật sự là con đường chông gai.
[Phụ cận] Hạt Cát Trong
Biển Người: Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, cô mới cấp 80?
[Phụ cận] Cành Hoa Bên
Sườn Núi: Lão đại, làm sao bây giờ? Có cần giết cô ta cho trở về thành rồi chờ
người kế tiếp không? Đẳng cấp thấp quá.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu: Không cần. Phó bản này có thể căn cứ vào đẳng cấp của người chơi để
điều chỉnh độ khó, cho Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên làm đội trưởng, công kích và
phòng ngự của BOSS chính là căn cứ theo thuộc tính của đội trưởng, như vậy để
Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên lại thì sẽ dễ dàng qua được. Phó bản này trước đây
chưa từng có ai đánh, mọi người cẩn thận.
Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu
nói xong, hai người kia cũng không có ý kiến. Vì vậy cả tổ đội được đưa vào
trong, tuy Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên là đội trưởng, nhưng thực tế, toàn bộ
hành trình đều do Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu chỉ huy.
Địa điểm vẫn là một cung
điện tráng lệ, có điều trong cung điện này có một chiếc quan tài bằng thủy tinh
cực kì quái dị, kết hợp với âm thanh phó bản ngắt quãng, ẩn hiện như tiếng khóc
nỉ non của người con gái, Bạch Thiên Trương chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu
vừa lên tiếng nhắc nhở mọi người đừng tùy tiện lại gần quan tài thì Hạt Cát
Trong Biển Người đã đi qua. Sau đó hình ảnh lóe lên, trên bản đồ đột nhiên xuất
hiện một đống quái vật tinh anh. BOSS ở chính giữa nói: “Các huynh đệ, ma lực
của công chúa có thể ngăn cản được yêu quái hung ác, nhưng không có cách nào
ngăn được tiểu nhân nham hiểm! Lại có người xâm nhập vào gian mộ của công chúa,
chúng ta hãy đại diện cho ánh trăng tiêu diệt bọn chúng, để công chúa được yên
nghỉ!”
Bạch Thiên Trương còn
chưa kịp khinh bỉ lời kịch này, một đám quái đã chủ động vây quanh tấn công.
Lúc này cô mới thấy được
khí thế của Phù thủy Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, lực công kích của Toàn Cơ Ảnh
của hắn có thể so với Mèo Xiêm La của cô, còn cô là nhờ dựa vào lực công kích
mạnh mẽ của Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt nên mới không phơi thây tại chỗ. Phù
thủy nhỏ bé Bạch Thiên Trương cảm thấy xấu hổ sâu sắc, tại sao mọi người đều là
Phù thủy, cô lại kém cỏi như vậy?
Giải quyết xong một đám
quái nhỏ, trước sự tấn công đồng loạt của năm người, BOSS ầm ầm ngã xuống đất,
trước khi chết còn nói một câu: “Các người sẽ không thực hiện được đâu! Gian mộ
nằm sâu trong ma lực của công chúa, sẽ phá hủy tất cả những thế lực lại gần
nàng!”
[Phụ cận] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: À, tôi biết rồi. Quan tài này trống rỗng, có thể di hài của công
chúa đã bị lấy cắp, vì thế đám người canh giữ gian mộ mới cố chấp như vậy. Nó
nói gian mộ ở sâu trong ma lực của công chúa, rất có thể là lời nguyền của hồn
phách công chúa, mà vừa rồi nó còn đề cập tới yêu quái hung ác, có khả năng
BOSS ở cửa tiếp theo sẽ là động vật.
Cô vừa nói xong một
tràng, đáp lại là sự im lặng tẻ ngắt. Bạch Thiên Trương hơi xấu hổ, có lẽ trí
tưởng tượng của cô quá phong phú, nhìn cô tuôn ra một đoạn cốt truyện đầy khúc
mắc máu chó này chắc cũng giật được giải Oscar rồi. Cô yên lặng nghĩ: Được, mọi
người cứ kệ tôi đi. Lúc này trên khung đối thoại nhảy ra một hàng chữ.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu: Phân tích không tồi. Rất có thể chính là như vậy.
[Phụ cận] Hạt Cát Trong
Biển Người: Kinh hãi! Lão đại có thể khen người khác sao!
Bạch Thiên Trương vẫn còn
đang cảm kích lời nói đỡ của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, nhưng sau đó anh ta
ngoại trừ mấy lời chỉ huy thì không nói thêm câu nào thừa thãi.
Đi qua hành lang khúc
khuỷu quanh co của cung đình, bọn họ đã đến được chỗ sâu trong gian mộ, đến khi
cái con cóc chảy đầy nước miếng ôm cái bụng núc ních kia kêu lên oe óe hai
tiếng, mọi người mới đột nhiên cảm thấy khâm phục Bạch Thiên Trương.
[Phụ cận] Đừng Đánh Mất
Đừng Bỏ Quên: Thiên Trương, cô lợi hại thật đấy. =^_^=
[Phụ cận] Cành Hoa Bên
Sườn Núi: Choáng! Là động vật thật!
[Phụ cận] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: … Tôi chỉ đoán thôi.
Theo nguyên tắc thì bình
thường cửa thứ hai sẽ có độ khó cao hơn cửa thứ nhất một chút, thế nhưng BOSS
con cóc này, ngoại trừ phóng độc về phía người chơi, lực phòng ngự công kích
không khác BOSS trước là mấy. Năm người họ nhẹ nhàng đánh cũng làm cho máu của
nó biến thành màu đỏ, đúng lúc mọi người nghĩ rằng sẽ kết thúc, BOSS đột nhiên
gọi ra rất nhiều cóc con, những con cóc đó thè những chiếc lưỡi nhỏ dài phân
nhánh màu đỏ quấn lấy họ, lúc này BOSS đại nhân lại phi thường hồi máu đầy lại,
đám Thiên Trương thì bị những chiếc lưỡi kia cố định, không thể cử động, cột
máu bắt đầu tụt xuống.
Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu
quyết định rất nhanh, gọi BB của anh ta vẫn còn đang tấn công BOSS về, đánh vào
con cóc đang quấn lấy mình, cóc con nhanh chóng bị treo, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách
Điệu thừa cơ thoát thân, chạy ra khỏi phạm vi công kích của BOSS, tung ra một
kĩ năng quần công, giải thoát cho cả đám Thiên Trương đang bị bất động, lúc đó
mọi người mới thoát khỏi bi kịch bị đầu lưỡi của con cóc cầm chân.
Thế nhưng Bạch Thiên
Trương nhanh chóng hiểu ra, câu nói ‘tự cầu nhiều phúc’ trên trang chủ của trò
chơi thực ra có nhiều hàm nghĩa, bởi vì BOSS đột nhiên bay lên, duỗi ra chiếc
lưỡi vừa thô vừa dài còn dính nước miếng nhỏ giọt, đầu lưỡi của nó luồn lách
như một con rắn, quấn vài vòng lấy Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, lập tức cột máu
của anh ta liên tục giảm xuống, Cành Hoa Bên Sườn Núi cũng không kịp tăng máu,
tất cả đều trợn tròn mắt. Bạch Thiên Trương phản xạ có điều kiện, gọi ra Toàn
Cơ Ảnh, thú địa ngục, Mèo Xiêm La và Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt của mình, chính
cô thì cầm dao găm, cùng lúc tấn công vào đầu lưỡi của BOSS. Dưới sự công kích
của một người và bốn động vật thì cuối cùng lưỡi của BOSS cũng đứt, nháy mắt vỡ
vụn, máu phun ra tung tóe khắp màn hình. Bạch Thiên Trương rùng mình, khắp
người nổi da gà, hiệu quả như thật nhưng cũng quá dọa người.
BOSS bị cắt mất lưỡi bắt
đầu phát cuồng, Bạch Thiên Trương còn chưa kịp triệu hồi các con thú đã bị BOSS
tấn công nặng nề, một luồng sáng trắng lóe lên, cô bị đẩy ra ngoài.
Sau khi Bạch Thiên Trương
phục sinh ở trong thành, cô lập tức gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch, mặt mày hớn hở
sinh động kể lại chi tiết đoạn đường vừa trải qua. Lúc Ngôn Mạch biết cô không
bị người của Danh Nhân Đường gây khó dễ, cũng cười cười cho qua không để ý.
Bạch Thiên Trương cũng
nhanh chóng quẳng đoạn trải nghiệm này ra khỏi đầu. Nửa giờ sau, cô nhận được
một tin nhắn từ người lạ, tên phía trên đề là Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: “Đánh
phó bản đạt được, 100J đã được gửi đến nhà kho của cô. Còn nữa, cảm ơn cô đã ra
tay cứu tôi.”
Bạch Thiên Trương đã
hiểu, bọn họ chắc là đã qua cửa, vì thế trở về cảm ơn rồi cũng không nói nhiều,
đối phương cũng không cần đáp lại. Tuy trước mắt không có xung đột, nhưng dù
sao vẫn là thuộc hai phe cánh, là Sở hà Hán giới (*), phân
biệt rõ ràng.
(*) Sở hà Hán giới:
con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán