Là Lệ Nguy Nhi, Mạt Sanh bỗng thấy nước mắt mình sắp trào ra khỏi hốc mắt, cô vội vàng đứng dậy ôm vai Lệ Nguy Nhi: "Nguy Nhi, ở lại cùng em được không anh?"
Mạt Sanh chỉ còn biết khẩn cầu, khẩn cầu Lệ Nguy Nhi cho cô chút hơi ấm, cho cô một vòng tay. Trong tình yêu này, Mạt Sanh là kẻ hèn mọn, cô yêu Lệ Nguy Nhi, buông bỏ tư thái, buông bỏ tự tôn, nếu như có một ngày cô hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ cô sẽtỉnh ngộ.Nhưng cơ hội ấy không còn nữa, cô đã đồng ý tặng khoảng thời gian cuối cùng của đời mình cho Lệ Nguy Nhi.
"Ừ."
Lệ Nguy Nhi không đành lòng, hắn quen Mạt Sanh lâu như vậy, cho dù không có tình yêu, cũng không có tình bạn hay tình thân. Cho dù Mạt Sanh có độc ác dùng hôn nhân để trói buộc hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn cô chật vật ở nhà trong nỗi hoảng sợ. Lệ Nguy Nhi bế Mạt Sanh vào phòng, dỗ cô ngủ, rồi lấy rất nhiều nến tới, chiếu sáng từng góc trong căn phòng.
Mạt Sanh thấy lòng mình ấm áp, đối với cô mà nói, như thế đã rất thỏa mãn rồi.
Đêm đó, hai người quấn riết lấy nhau, sau cơn say tình ái, Mạt Sanh ôm eo Lệ Nguy Nhi, Lệ Nguy Nhi vuốt ve lưng cô, đột nhiên hắn sờ thấy một chỗ gồ lên, trên xương sống có một chỗ gồ lên, hình như khớp xương từng bị thương, trong ấn tượng của hắn, Mạt Sanh được bảo vệ rất kĩ càng, chưa từng ốm nặng, cũng chưa từng bị thương, tại sao lại có sẹo này được.
"Chỗ này bị làm sao vậy?" Bàn tay Lệ Nguy Nhi dịch chuyển trên eo cô.
Mạt Sanh tựa đầu vào lồng ngực Lệ Nguy Nhi, kéo tay hắn đặt lên ngực mình: "Không cẩn thận va phải thôi, đã không sao nữa rồi."
Bị thương ở xương không thể nào "không sao" được, nhưng Mạt Sanh không nói, Lệ Nguy Nhi cũng không gặng hỏi nhiều, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mạt Sanh không ngủ nổi, nhất là khi đối mặt với gương mặt Lệ Nguy Nhi, cô chỉ muốn dùng hết khả năng để ghi nhớ nó, nên cô nhìn hắn chằm chằm không dám nhắm mắt. Cô vuốt ve từng đường nét trên gương mặt Lệ Nguy Nhi, khuôn mặt này đã khiến bao nhiêu thiếu nữ nghiêng ngả, nhưng lại bị một cô gái bình thường như cô trói buộc.
Mạt Sanh cười cười, dù gì vẫn thấy hạnh phúc.
Điện thoại của Lệ Nguy Nhi vang lên, Mạt Sanh sợ quấy phá giấc ngủ của anh, cô chỉnh chế độ im lặng, màn hình hiển thị tên Kỷ Hùng Văn, cô bất đắc dĩ phải nhận cuộc gọi.
"Nguy Nhi, em sợ quá, anh đến đây với em được không?" Kỷ Hùng Văn thút thít trong điện thoại.
Bên ngoài vẫn là mưa to gió lớn, Mạt Sanh nhìn Lệ Nguy Nhi đang ôm eo cô mà ngủ, phủ định luôn.
"Nguy Nhi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."
"Là cô à!"
Kỷ Hùng Văn vừa dứt câu, Mạt Sanh đã thẳng thừng cúp máy.
Cô cũng ích kỷ chứ! Lệ Nguy Nhi là chồng cô, cô không hào phóng đến mức hai tay dâng chồng cho người khác. Mỗi lần thấy họ ôm ấp nhau thân mật, trái tim cô đau như dao cắt. Lúc này mà Kỷ Hùng Văn còn muốn Lệ Nguy Nhi qua đó, Mạt Sanh tuyệt đối không cho phép, cô mới là vợ của Lệ Nguy Nhi.
Thời tiết dần trở lạnh, thấy Giản Tinh bắt đầu đan áo len cho con, cô cũng muốn đan một chiếc khăn quàng cổ cho Lệ Nguy Nhi, để mỗi lần đi làm, Lệ Nguy Nhi quàng khăn mà cô đan, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc biết chừng nào.
Mạt Sanh học theo video trên mạng, chỉ khoảng một ngày là đan xong được non nửa cái, hóa ra đan len cũng không khó đến vậy.
"Mạt Sanh!"
Lệ Nguy Nhi tức giận đẩy cửa bước vào.
Thấy Lệ Nguy Nhi về nhà, Mạt Sanh rất vui mừng, cô cầm chiếc khăn trong tay giơ lên ướm thử vào người Lệ Nguy Nhi: "Cái khăn này có hợp không, sau này đến mùa đông, anh quàng nó sẽ không thấy lạnh nữa, em vừa học đó, mới một ngày mà đã đan được nhiều vậy, anh thấy giỏi không?"
Mạt Sanh ngẩng đầu nhìn hắn, Lệ Nguy Nhi trông rất tức giận. Hắn căn bản không để tâm tới khăn quàng gì cả, hắn lôi nó ra quăng xuống đất với vẻ chán ghét, que đan lăn lông lốc, phát ra thứ âm thanh khiến trái tim Mạt Sanh thắt lại.Cô rất kinh ngạc, nhìn chiếc khăn len mà cô vất vả đến mức ngón tay nổi bọng nước mới đan ra được, cô cắn chặt môi dưới.
Lệ Nguy Nhi kéo tay cô, ấn cô vào tường, sức lực của hắn gần như muốn bóp chết cô: "Tối qua cô cố ý ngắt điện thoại của Hùng Văn phải không?"