Thiên Trường Địa Cửu Yêu

Chương 10: Đừng nói với anh ấy em mắc bệnh hiểm nghèo




Lệ Nguy Nhi thô lỗ lôi Mạt Sanh ra, Mạt Sanh đứng không vững, suýt nữa ngã sõng soài xuống đất, may mà Hứa Trự đỡ được, Mạt Sanh quay đầu nhìn chằm chằm Lệ Nguy Nhi với ánh mắt không thể hiểu nổi.

"Nguy Nhi, anh đừng quên, hôm nay hai người đi làm thủ tục ly hôn." Hứa Trự nhắc nhở.

Lệ Nguy Nhi lạnh lùng nói: "Trước khi ly hôn, Mạt Sanh là vợ tôi, tôi không chấp nhận người khác quan tâm cô ấy!"

Cứ thế, Mạt Sanh bị túm vào xe của Lệ Nguy Nhi. Mạt Sanh vùng vẫy, nhưng không thoát được khỏi bàn tay Lệ Nguy Nhi, cô hét lên: "Anh có ý gì đây, buông em ra."

Lệ Nguy Nhi cười lạnh, quay đầu nhìn thẳng vào Mạt Sanh: "Lẽ nào cô đòi ly hôn là vì đã nhào vào vòng tay Hứa Trự từ lâu rồi à, cảm thấy không ai yêu nên chạy đi yêu Hứa Trự, cô thay lòng nhanh thật đấy."

Giọng điệu châm chọc của Lệ Nguy Nhi khiến sắc mặt Mạt Sanh rất khó coi, cô không muốn tứ cố vô thân, ít nhất thì Hứa Trự còn đối xử tốt với cô hơn hắn: "Vậy anh thì sao, em phải nhanh và mạnh hơn việc tâm tư anh phiêu du cùng người khác chứ."

Lần này Lệ Nguy Nhi không nói gì nữa, buồn bực mở cửa xe, không khí ngột ngạt trong xe khiến Mạt Sanh không thở nổi, cô ấn mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn.

Lần này thực sự giải thoát rồi sao?

Nước mắt làm hai hốc mắt Mạt Sanh nhòe đi, nhưng cô không dám khóc trước mặt Lệ Nguy Nhi, cô không muốn hắn cảm thấy không nỡ, cũng không muốn người khác nói cô giả mù sa mưa, rõ ràng cô đề nghị ly hôn mà còn tỏ vẻ tủi hờn, cam chịu.

Quá yêu một người, cả thế giới dường như chỉ còn một người đàn ông ấy, nhẫn nhịn, miễn cưỡng, hèn mọn, đến cuối cùng vẫn không túm nổi cái bóng của hắn.

Nửa đường, Mạt Sanh đột ngột cảm thấy bụng dưới đau nhói như bị kim đâm, vô cùng khó chịu, mặt mũi Mạt Sanh trắng bệch, cô bấu chặt vào bụng mình.

Lệ Nguy Nhi cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại mới thấy Mạt Sanh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn vội vàng dừng xe: "Cô sao thế?"

"Đưa em đi bệnh viện." Mạt Sanh túm lấy tay Lệ Nguy Nhi mà khẩn cầu: "Em đau bụng quá, em sợ con mình có chuyện."

Lệ Nguy Nhi nhíu mày, đứa trẻ này xuất hiện quá đột ngột, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Mạt Sanh đau đến chết đi sống lại, lập tức quay đầu xe chuyển hướng, đưa cô đến bệnh viện.

"Lệ tiên sinh, thai nhi trong bụng Lệ phu nhân không ổn định, phải nằm viện vài ngày để quan sát."

Mạt Sanh nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, hai tay ôm bụng, chỉ cần con cô vẫn còn, cô vẫn còn hi vọng.

Biểu cảm trên mặt Lệ Nguy Nhi hơi phức tạp, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi ra ngoài một lát."

Đợi khi phòng bệnh không còn ai, Tiết Lộc mới bước vào, trong tay anh là báo cáo kiểm tra sức khỏe, trầm trọng nói: "Mạt Sanh, em có biết bệnh ung thư dạ dày của em đã vào giai đoạn cuối rồi không."

Mạt Sanh không muốn nói về chủ đề này lắm, ung thư dạ dày, tử vong, bệnh tật giày vò. Mạt Sanh đã nghĩ tới hết rồi, nhưng cô hoàn toàn không hối hận khi đã làm thế này: "Em biết, em không sống nổi quá mười tháng."

"Nguy Nhi không biết à?" Tiết Lộc hỏi.

"Anh ấy không biết." Mạt Sanh cụp mắt, không định nói với hắn: "Em xin anh đừng nói cho anh ấy biết, khi em còn sống, em mong rằng anh ấy không biết gì hết. Cứ để anh ấy cho rằng em chỉ quấn lấy anh ấy mười tháng rồi bỏ đi, như thế anh ấy sẽ không phải đau đớn."

Nói xong, Mạt Sanh nghẹn ngào.Cô yêu Lệ Nguy Nhi mười ba năm ròng rã, nhưng không thấy mệt một chút nào.Khi biết tính mạng của mình chỉ còn mười tháng, cô đau xót rơi nước mắt. Lệ Nguy Nhi không yêu cô, không sao cả, cô có thể giữ niềm tin, cô hoàn toàn có thể vì Lệ Nguy Nhi mà sống.

"Việc gì mà em phải khổ như vậy." Tiết Lộc thở dài.

"Giả dụ anh là em, anh cũng sẽ làm như vậy. Em không muốn khiến anh ấy đau khổ, đối với em mà nói, chết đi là một chuyện đau thương, cho nên em không muốn anh ấy chịu đựng cảm giác đau thương ấy, hoặc biết đâu anh ấy hay tin sẽ thấy giải thoát, nhưng em không dám đặt cược vào điều này."

Đây là cách Mạt Sanh yêu Lệ Nguy Nhi, như thiêu thân lao đầu vào lửa, đến chết cũng không quay đầu.

Cơ thể Mạt Sanh có tiến triển tốt, đối với đứa trẻ này, Mạt Sanh cẩn thận giữ gìn, cô chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng để sinh nó ra.

Lệ Nguy Nhi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô lên sân thượng một chút.

Mạt Sanh đã nửa ngày không thấy Lệ Nguy Nhi, biết hắn đang ở trên sân thượng, cô lết cơ thể mình lên trên đó.

Gió trên sân thượng thổi mạnh khiến cơ thể Mạt Sanh hơi lạnh, Mạt Sanh tìm lướt một vòng không thấy Lệ Nguy Nhi đâu, nhưng lại thấy Kỷ Hùng Văn đứng trước mặt.