“Công chúa”
“Công chúa”
Diệp Vi, Diệp Trinh thấy Bảo Anh quận chúa dìu Tử Lan ra, mà bộ dáng công chúa nhà mình nhìn rất nhếch nhác, bước chân khập khiễng, làn váy tím thấm ướt, giống như chảy máu rất nhiều, thì vô cùng lo lắng, vội vàng xông tới, đỡ lấy Tử Lan, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt.
Công chúa sao lại bị thương nặng thế này?
Bảo Anh quận chúa cúi đầu, một cánh tay vươn ra lau mồ hôi trên trán Tử Lan, ôn nhu thay nàng vén lại tóc: “Công chúa hiện tại rất mệt. Chúng ta dìu nàng vào một nơi nào đó nghỉ tạm trước.”
Diệp Vi, Diệp Trinh gật đầu, hai người hai bên, nhưng tay chưa kịp chạm vào Tử Lan đã bị một bàn tay thô lỗ hất ra.
“Không cần. Để ta ”
Bảo Anh quận chúa cơ hồ như rống lên, nàng dùng sức đẩy đôi tay đang định đỡ lấy Tử Lan của Diệp Vi, Diệp Trinh, đẩy các nàng ra xa. Khi hai tay dìu lấy Tử Lan, hai mắt Bảo Anh quận chúa phát ra tia sáng lấp lánh, nàng ta nở nụ cười thỏa mãn như trẻ con thấy kẹo. Đến một người vốn vô tâm như Diệp Trinh cũng thấy mờ mịt, nàng nháy mắt mấy cái, gương mặt thuỗng ra, nhìn Diệp Vi ra ý hỏi.
Diệp Vi yên lặng suy nghĩ, sau đó nhìn Diệp Trinh lắc đầu. Rồi ba chân bốn cẳng chạy theo hai người đang dìu nhau đi đằng trước.
Mọi người xuyên qua hành lang, đi tới một khu vườn ưu nhã, trong vườn có một lương đình, bất quá đình ko lớn , nhưng cũng may vẫn còn đủ chỗ cho bốn cô nương vóc dáng mảnh mai ngồi. Bảo Anh quận chúa phất tay một cái, hai cái ghế đá đôi xuất hiện. Nàng đỡ Tử Lan xuống cùng ngồi một cái, cái còn lại tất nhiên là để Diệp Vi, Diệp Trinh ngồi rồi.
Tử Lan im lặng. Bảo Anh quận chúa cũng rất hiểu chuyện, không lóc cha lóc chóc làm phiền nàng. Nàng ngoan ngoãn ngồi ngắm Tử Lan “tỷ tỷ”.
Bốn người ngồi im lặng một lát, bỗng nhiên Tử Lan ho khan một tiếng, Bảo Anh quận chúa vội vàng xoay qua, vuốt dọc sống lưng nàng, “Không sao chứ?”
Diệp Trinh ngước đầu lên, cặp mắt lé xẹ hết đảo qua Bảo Anh quận chúa rồi tới công chúa nhà mình. Nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ. Nhưng kỳ chỗ nào thì xin lỗi, nàng đầu óc ngu si tứ chi (chậm) phát triển, không tài nào lý giải được. Chỉ có Diệp Vi ngồi bên cảm thán trong lòng: “Công chúa không chỉ có hoa đào bay đầy trời mà bông bách hợp cũng lả tả khắp nơi. Bây giờ lại thêm một bông nữa. Haizz. Công chúa tôi... trời sinh mệnh khổ vì hoa si rồi.”
Tử Lan vừa há miệng định nói, thì cổ họng lại bắt đầu ngứa, nàng ho sù sụ không ngừng.
Tử Lan không biết, chỉ một cái nhíu mày, một cơn ho của nàng cũng có thể biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng người đối diện, mơ hồ rỉ máu…
Hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, có những sự đau thương vốn không thể chữa lành, có những sai lầm vốn không thể bù đắp.
Bảo Anh quận chúa quay sang Diệp Vi, Diệp Trinh: “Phiền hai vi đi lấy chút nước cho tỷ tỷ thấm giọng”
Diệp Vi, Diệp Trinh trơ mắt ếch nhìn nhau, càng lúc càng quái lạ. Bảo Anh quận chúa này.. nói cứ như thể đây không phải là Lục công chúa của hai người họ mà là con rể Tháp Tháp Lý Thiên Vương vậy.
“Tỷ tỷ đợi một lát, bọn muội sẽ về ngay.” Diệp Trinh tay kéo Diệp Vi, thoắt cái đã biến mất, chỉ có tiếng nói vọng lại.
Sau khi Diệp Vi cùng Diệp Trinh rời đi, Tử Lan vẫn ho khan không ngừng, nhiều lần khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại dễ nghe, “Há miệng.”
Miệng Tử Lan mở ra. Nói chính xác là cằm bị người nào đó giữ chặt, hai má bị bàn tay người nào đó bóp, miệng theo phản ứng đành phải mở ra. Bảo Anh quận chúa đút vào miệng nàng thứ gì đó, nuốt xuống, nếm thấy hơi ngọt và mát lạnh làm cổ họng ngay lập tức thoải mái hơn hẳn, cô thể hình như cũng bớt mỏi mệt rã rời.
Bảo Anh quận chúa cuối cùng cũng thả miệng Tử Lan ra, Tử Lan nghiêng đầu sang nhìn nàng ta, “Muội đang làm gì vậy?”
Bảo Anh quận chúa phớt lờ vẻ mặt bất mãn của Tử Lan, cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại: “Ăn ngon không?”
Lúc hỏi câu này trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nhìn kỹ thì thấy nàng ta có chút khẩn trương.
Phản ứng này của Bảo Anh quận chúa khiến Tử Lan khó hiểu, chỉ là hỏi nàng xem viên kẹo ấy có ngon không, cần gì phải làm ra vẻ như vậy.
Thấy Tử Lan thật lâu không nói gì, trên trán Bảo Anh quận chúa đổ chút mồ hôi, thoạt nhìn có chút lo lắng, nàng ta dịu dàng nói: “Nếu tỷ tỷ không thích vị Cửu Chuyển Tạo Hoá đại kim đan cũng không sao, muội sẽ cướp... à không nhờ cha... cha muội tìm tiên đan khác cho tỷ tỷ.”
Tử Lan trợn to mắt. Viên Cửu Chuyển Tạo Hoá đại kim đan này chính là linh dược, linh dược đó nha, dùng tiên huyết của đỉnh cấp võ thánh cùng hơn một nghìn loại dược liệu, nung trong lò mà thành. Chỉ cần nuốt vào một chút người phàm có khả năng hoán huyết, thay đổi sinh cơ, tăng sự mềm dẻo cho xương cốt, cường hoá gân thịt, tiên thiên cao thủ dùng một viên đan dược này, sau đó tu dưỡng mấy tháng là có thể đạt được thể lực của một đại tông sư, lực lượng bộc phát.
Cánh tay bỗng dưng bị người lôi kéo, Tử Lan vừa ngước mắt lên trời vừa hỏi: “Sao vậy?”
À... nhớ rồi... Tử Lan gật đầu lia lịa, “Ăn rất ngon. Ta rất thích. Đa tạ muội muội có lòng.” Nàng cũng không thèm so đo với trẻ nhỏ đâu.
Bảo Anh quận chúa khẽ cười một tiếng, trong lòng bàn tay đã có thêm một bình sứ nhỏ, “Nếu tỷ thấy trong người không khỏe thì ăn một viên sẽ lập tức tốt lên. Nhưng đừng có tham ăn, thuốc này ăn nhiều cũng không tốt.”
Tử Lan choáng. Tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, lại là tiên đan thượng đẳng mà muội ấy làm như kẹo ý.
Có đôi lúc nàng hoài nghi, người trước mặt có phải Bảo Anh muội muội hay là Tề Thiên Đại Thánh biến hình*?
*: Tôn Ngộ Không ăn trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân
Tử Lan lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ rùng rợn nổi gai trong óc nàng. Phù.. phù... phù... Chắc không đến nỗi thế đâu. Tề Thiên Đại Thánh nay đã là Đấu Chiến Thắng Phật, chắc không tiếp tục diễn trò gạt người ăn trộm nữa đâu ha. Nàng nhận lấy bình sứ, bỏ vào trong túi áo, sau đó nhìn Bảo Anh quận chúa, nghiêm túc nói “Muội muội, nãy giờ muội theo ta đã lâu. Cũng nên về thôi. Phụ thân và các ca ca lo cho muội lắm”.
Lời Tử Lan như luồng tia chớp phóng vào đại não người đối diện nổ ầm ầm, thiếu điều muốn nhảy vọt lên. Thôi chết, sao hắn quên. Hắn đi đã lâu, Tháp Tháp Lý Thiên Vương và các thái tử của ông ta nếu nóng ruột đi tìm, tới lúc đó thấy Bảo Anh quận chúa nằm sải lai một góc thì hỏng.
Phải mau chóng tìm nàng ta giải phong ấn, sau đó biến lại thành Phù Dung.
“Tỷ tỷ ngồi đây nghỉ một lát, Diệp Vi, Diệp Trinh rất nhanh sẽ quay lại. Muội sẽ đến thăm tỷ tỷ sau. ” Miệng nở nụ cười dịu dàng, bàn tay vô cùng tự nhiên mơn trớn tóc mai rủ xuống của Tử Lan, một đường xuống dưới gò má nàng, ngón tay vuốt ve da thịt nàng. Ngón tay mỹ nhân ấm áp, sờ vào khiến Tử Lan hơi nhột, nàng theo bản năng né ra.
Bảo Anh quận chúa rút tay về, khép lại trong tay áo. Ánh mắt hàm chứa sự mất mát, trong phút chốc, tiểu cô nương vô tư hồn nhiên ( Bảo Anh quận chúa trong ấn tượng của Tử Lan) xinh xắn trước mắt đã già thêm mười tuổi.
Một luồng khí lạnh thổi qua*, cả người Tử Lan thoáng run trong gió, nàng không biết mình đã sai ở đâu.
*: Anh ý đang nóng trong người. kèkè.
Nhưng không để lục công chúa của Bách Hoa tiên nữ ngờ vực lâu, Bảo Anh quận chúađã lấy lại mặt ôn hòa, ánh mắt nhìn Tử Lan cũng rất dịu dàng, nàng khom người, cúi đầu, vội vã hành ba cái ba lễ tiết đơn giản, sau đó chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu.
Tử Lan thở dài, nhìn lên ngoài bầu trời chiều đã ngả về tây, sờ sờ tóc, bày ra một bộ dáng lạnh nhạt: “Bằng hữu chung quy cũng là bằng hữu. Không thể ở bên cạnh suốt đời được”.
Bảo Anh quận chúa không ngờ rằng, một bước xoay người rời đi, sẽ khiến hắn trải qua cảm giác mà người đời gọi là hối hận thế nào....
Thời gian trôi qua thật lâu, cảm giác hối hận cũng theo hắn vô số ngày đêm.
Cho đến rất nhiều, rất nhiều năm về sau.
Mạc Dung Viêm rất nhiều năm sau này mới biết bản thân mình khi ấy đã phí phạm thế nào....*
*: Câu trong Phế Hậu Tướng Quân - Đan xen giữa tiền kiếp và thực tại.