Thiên Trường Chi Cửu

Chương 84: Môi của em không muốn khỏi thì phải




Ngón tay anh lau nhẹ lên khóe mắt cô, giọng nói đem theo chút hổ thẹn: “Đừng khóc, là lỗi của anh.”

Thẩm Thiên Trường vừa nghe thấy anh chủ động nhận sai thì lập tức thu lại nước mắt trong hốc mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý: “Anh không sai, người sai là em!”

Lục Chi Cửu: “…”

Thẩm Thiên Trường nhân lúc anh đang cạn lời thì vùng ra khỏi lòng anh, cô cũng không phải là loại người thích giả vờ. Tuy rằng môi vẫn còn rất đau nhưng cô cũng không muốn phải tiếp tục tranh luận vấn đề ai đúng ai sai này nữa.

“Lục Chi Cửu, lần sau anh còn thế này thì em sẽ không đến đây nữa đâu!” Cô đe dọa.

Lục Chi Cửu lại nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: “Em không đến đây thì anh có thể qua đó.”

Cô dời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào hộp cơm vẫn chưa ăn ở trên bàn.

“Lục Chi Cửu, nếu lần sau anh muốn gặp em thì cũng không cần dùng cách ngược đãi bản thân như thế này đâu.”

Ánh mắt anh lóe sáng, thấp giọng lên tiếng: “Thẩm Thiên Trường, anh thấy môi em không muốn khỏi thì phải.”

Thẩm Thiên Trường vội vàng lấy tay bịt chặt miệng mình rồi bất giác lùi về phía sau mấy bước: “Anh nói ít thôi, anh muốn em đến giám sát anh, bây giờ em đến rồi, anh cũng nên ăn cơm rồi đó.”

Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ đề phòng kẻ trộm của cô, vốn là anh vẫn muốn nói thêm nhưng cuối cùng chỉ đành âm thầm thở dài.

Anh ngồi xuống bàn tiếp khách, lặng lẽ mở hộp cơm ra, chuẩn bị tách đũa ăn dùng một lần.

“Khoan hãy ăn, làm nóng lên chút đã.” Thẩm Thiên Trường đột nhiên ngăn cản anh.

Ban nãy quá nóng vội mà cô quên mất cơm của Lục Chi Cửu đã nguội, nếu không trên đường đến đây cô đã mua lại cho anh một suất khác rồi.

Động tác trên tay của Lục Chi Cửu chợt khựng lại, thật ra trước giờ anh chưa từng để ý đến mùi vị của những thú bỏ vào trong miệng, đương nhiên là trừ đồ ăn do Cố Ngôn Quyết làm…

“Ở đây có lò vi sóng không?” Thẩm Thiên Trường hỏi.

“Không có…”

“Vậy chắc là công ty có đúng không, anh đợi chút em đi tìm Tần Phong hâm nóng lại đã.”

Lục Chi Cửu nhíu mày: “Bảo cậu ta đi mua một suất mới.”

“Đi mua lâu lắm, hâm lại trong lò vi sóng chỉ mấy mấy phút là xong.”

Thẩm Thiên Trường cũng không đợi Lục Chi Cửu trả lời đã trực tiếp cầm hộp cơm đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa phòng trợ lý Tổng Giám đốc, Tần Phong đang tập trung tinh thần xử lý công việc.

“Cốc cốc cốc…” Thẩm Thiên Trường giơ tay gõ cửa.

Tần Phong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Thiên Trường đang cầm hộp cơm của Lục Chi Cửu đứng ở ngoài cửa, anh chú ý đến đôi môi đang sưng lên rất rõ ràng của Thẩm Thiên Trường, giống như là vừa bị cắn vậy…

Tần Phong bất giác phát hiện, bát thức ăn cho chó này… hình như anh không thể từ chối được thì phải!

“Trợ lý Tần, đồ ăn này nguội rồi, công ty có lò vi sóng để hâm nóng lại hay không?” Thẩm Thiên Trường giơ hộp cơm lên để Tần Phong chú ý.

Tần Phong đứng dậy đi đến nhận hộp cơm trong tay cô: “Cô Thẩm chờ một chút, để tôi đi xử lý.”

“Được, cảm ơn anh.”

Lò vi sóng được đặt ở khu vực nghỉ ngơi của nhân viên Tập đoàn Lục Đạt, mà Tập đoàn Lục Đạt lại thiết kế ba khu nghỉ ngơi cho nhân viên, đặt ở tầng bảy, tầng mười lăm và tầng hai mươi ba.

Tần Phong cầm hộp cơm đi lên tầng hai mươi ba ở gần mình nhất, anh nhớ là mình chưa đến đó bao giờ. Ra khỏi thang máy, nhìn khu nghỉ ngơi rộng lớn, đột nhiên anh cảm thấy hơi hoang mang, xem ra vị trí đặt lò vi sóng không phải ở nơi dễ trông thấy lắm. WebTru yenOn linez. com

Đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ngồi ở ghế uống cafe, anh lập tức sải bước đến trước mặt người đó.

“Tổ trưởng Giang.”

Giang Mộ Tuyết đang cắn cốc cafe đến ngẩn người, nghe thấy có người gọi mình thì giật mình bừng tỉnh, cô quay đầu thì nhìn thấy là Tần Phong mà nhiều ngày rồi không gặp.

Cô giật mình vội vàng đứng dậy: “Trợ… trợ lý Tần.”

Tần Phong nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ không hề sợ sệt nhờ anh giúp đỡ tối hôm đó thì không khỏi buồn cười, anh cảm thấy hình như bản thân không đến mức đáng sợ như thế.

“Tổ trưởng Giang không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi lò vi sóng đặt ở đâu thôi.”

Lúc này Giang Mộ Tuyết mới chú ý đến hộp cơm trong tay anh: “Để tôi dẫn anh đi.”