Thiên Trường Chi Cửu

Chương 311: “lời trăng trối trước lúc lâm chung”




Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu mặc chiếc áo choàng tắm rộng rãi ra khỏi phòng ngủ với dáng vẻ tràn trề sức sống, lúc quay trở lại thì trên tay anh bưng một cốc sữa nóng.

Anh ngồi trên mép giường: “Uống sữa đi rồi ngủ.”

Thẩm Thiên Trường trở mình mà chẳng nói năng gì, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.

Thấy cô như vậy, Lục Chi Cửu nở nụ cười, anh bỗng cúi người áp sát vào tai cô: “Uống sữa đi rồi ngủ. Đương nhiên, nếu em không muốn ngủ thì chơi với anh tiếp…”

Giọng nói trầm thấp của anh khiến Thẩm Thiên Trường rùng mình. Cô nghiến răng, cuối cùng chỉ đành ngồi dậy, giơ tay giật lấy cốc sữa trong tay anh, uống một hơi cạn sạch rồi trả cái cốc lại cho anh, sau đó lại quay lưng đi và nằm xuống giường.

Lục Chi Cửu nhìn gáy cô, đáy mắt cũng hiện lên ý cười. Anh vươn tay đắp chăn cho cô rồi mới đứng lên mang cái cốc trống không vào phòng khách.

Khi đã đặt cái cốc xuống và trở về phòng ngủ, trên giường lại không thấy bóng dáng của Thẩm Thiên Trường đâu nữa. Hai hàng lông mày của anh nhíu lại, cảm xúc bỗng trở nên hoảng loạn, đang định cất tiếng gọi thì lại nghe thấy tiếng động phát ra từ phía phòng tắm.

Anh sải bước vào phòng tắm, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thẩm Thiên Trường. Cô đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, tay vịn vào bồn cầu rồi nôn mửa.

Anh bước tới đỡ lấy eo cô: “Chuyện gì vậy?!”

Thẩm Thiên Trường nôn hết cốc sữa vừa uống ra. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chi Cửu, nói bằng giọng thều thào: “Có phải cốc sữa đó hết hạn rồi không?”

Sắc mặt của Lục Chi Cửu lạnh lùng tột độ, anh nhíu mày đang định bế cô lên thì Thẩm Thiên Trường lại ngăn cản anh: “Em vẫn còn buồn nôn…”

Còn chưa dứt lời, cô lại vịn vào bồn cầu nôn tiếp. Đến tận khi sắp nôn cả nước chua ra Thẩm Thiên Trường mới ngừng lại.

Thẩm Thiên Trường mệt bơ phờ, cô thở phì phò: “Ha ha, không biết còn tưởng rằng em mang thai ấy chứ…”

Thấy cô còn có tâm trạng nói đùa, sắc mặt của Lục Chi Cửu càng lạnh lùng hơn. Anh ấn nút xả nước rồi bế Thẩm Thiên Trường lên: “Anh đưa em tới bệnh viện.”

Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy chóng mặt, đang định lên tiếng thì lại cảm nhận được thứ gì đó âm ấm chảy ra từ mũi mình. Cô vô thức giơ tay lên sờ, nhìn thấy vết máu đỏ tươi dính trên ngón tay.

Thẩm Thiên Trường sợ hết hồn: “Lục Chi Cửu, anh… chắc không phải anh hạ độc em đấy chứ?”

Thấy cô chảy máu mũi, Lục Chi Cửu càng nhíu mày chặt hơn. Anh ôm cô về phòng ngủ, lấy bừa một chiếc áo khoác mặc cho cô rồi lại bế cô ra khỏi phòng.

Cách khách sạn không xa có một phòng khám chữa bệnh, Lục Chi Cửu không yêu cầu khách sạn chuẩn bị xe mà bế Thẩm Thiên Trường ra khỏi khách sạn luôn.

Vừa ra khỏi khách sạn, Thẩm Thiên Trường vô thức quấn chặt lấy chiếc áo khoác trên người, không ngờ nhiệt độ ngoài trời lại thấp như thế.

Lúc này thành phố Nhĩ đã tờ mờ sáng, nhưng mặt trời vẫn chưa nhô lên, vầng trăng màu xám vẫn đang lơ lửng trên bầu trời.

Thẩm Thiên Trường tựa vào ngực Lục Chi Cửu, một tay cô bịt lấy cái mũi đang chảy máu, một tay túm chặt lấy vạt áo trước ngực anh. Cô nhìn vầng trăng nhạt màu trên bầu trời, giọng nói run rẩy như đang nỉ non: “Lục Chi Cửu, nếu em chết thì anh đừng đưa em về thành phố Vân, cứ chôn cất em ở thành phố Nhĩ. Nhưng trước khi chết em muốn nghe thấy anh…”

Cô còn chưa dứt lời thì bỗng cảm nhận được cơn đau truyền tới, eo cô bị anh véo mạnh một cái.

Nhìn cô gái đang bắt đầu “nhập vai diễn” trong lòng mình, trong mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự trêu chọc: “Thẩm Thiên Trường, em chỉ đang sốc độ cao thôi.”

Thân thể của Thẩm Thiên Trường cứng đờ lại, cô nghệt mặt ra nhìn Lục Chi Cửu: “Sốc độ cao?”

“Chóng mặt, nôn mửa, chảy máu mũi, tất cả đều là triệu chứng khi sốc độ cao.”

Thẩm Thiên Trường ngây ra mất nửa giây, nghĩ tới “lời trăng trối trước lúc lâm chung” của mình vừa rồi, cô bỗng cảm thấy mình nũng nịu khiếp lên được, may mà vẫn chưa nói ra…

Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào phòng khám chữa bệnh, bởi vì chưa tới giờ làm việc nên bên trong chỉ có một bác sĩ và y tá trực ban.

Ngoài phòng khám bệnh đã có mấy người đang ngồi chờ, trên cơ bản bọn họ đều có biểu hiện giống hệt với tình trạng của Thẩm Thiên Trường, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím ngắt, trong mũi nhét một ít giấy để cầm máu.

Lục Chi Cửu đặt Thẩm Thiên Trường lên chiếc ghế dài ở cửa phòng khám: “Anh ra ngoài một chút.”

Thẩm Thiên Trường gật đầu.

“Người đẹp cũng bị sốc độ cao à?”

Bên tai bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo mềm mại, Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt cô là một cặp mắt quyến rũ sóng sánh, chóp mũi xinh đẹp của cô gái ấy hơi đỏ, khuôn mặt tinh xảo lấp lánh ánh nước và ửng hồng, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhịn được ngừng chân.

“Ừm, đúng thế.” Thẩm Thiên Trường cười đáp.

Cô gái đó dịch tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường, nhíu mày thở dài nói: “Thực ra thành phố Nhĩ cũng không cao hơn mặt nước biển là bao nhiêu, không biết vì sao lại có người bị sốc độ cao nữa.”

Thẩm Thiên Trường lúng túng ho một tiếng, cô cũng đâu muốn…

Cô không trả lời lại, cô gái kia lại vươn ngón tay ra chọc vào vai cô: “Người vừa rồi là bạn trai cô à?”

“Hơ… Anh ấy là chồng tôi.”

Thấy cô nói hai người là vợ chồng, đôi mắt của cô gái kia trợn to lên, nói như đang cảm thán: “Woa, vậy thì cô hạnh phúc lắm đây, chồng cô đẹp trai quá. Tôi đã gặp không ít trai đẹp, nhưng tôi thề rằng chồng cô là người đẹp trai nhất trong số những người tôi từng gặp!”

Nghe thấy lời bình luận của cô ấy về Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường không hề cảm thấy kỳ lạ, cô cười nói: “Cám ơn lời khen của cô.”

Hai người vừa dứt lời thì lại nghe thấy một tiếng quát nhẹ vọng tới từ bên trong phòng khám: “Tô Noãn, em vừa nói gì cơ?!”

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy một bóng người cao to bước ra khỏi phòng khám. Từ làn da đến vóc dáng của anh ta đều rất xuất sắc, hệt như một người đàn ông bước ra từ trong tranh, nhưng khuôn mặt anh ta lại tỏ vẻ giận dữ, càng tôn lên sự lạnh lùng hờ hững trên người anh ta.

Thấy anh ta ra ngoài, Tô Noãn vô thức rụt cổ lè lưỡi. Cô đứng lên chạy tới bên cạnh ôm lấy cánh tay anh ta: “Tri Ngôn, bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Phó Tri Ngôn cười lạnh một tiếng, giọng nói hơi lành lạnh: “Noãn Noãn, em vừa nói gì cơ? Anh không nghe rõ lắm, lặp lại lần nữa xem nào.”

“Hứ? Vừa rồi em có nói gì à?” Tô Noãn nhìn trời, giả vờ như không hiểu gì hết.

“Em nói chồng của cô đây là người đẹp trai nhất mà em từng gặp.” Phó Tri Ngôn híp mắt nói lạnh lùng.

“Em có nói đâu! Không tin thì anh hỏi cô ấy đi! Tôi có nói như vậy không?” Tô Noãn vừa phủ nhận vừa nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt van nài.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Tô Noãn, Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy không còn chóng mặt như vừa rồi nữa. Vì giữ gìn tình cảm vợ chồng nhà người ta, cô chỉ có thể làm trái với lương tâm, nói một cách nghiêm túc: “Không hề!”

Thấy Thẩm Thiên Trường đứng về phe mình, Tô Noãn lén lút quăng cho cô một ánh mắt cám ơn, sau đó lại nói với Phó Tri Ngôn bên cạnh: “Anh thấy chưa, người ta cũng nói là không mà!”

Nhìn hai cô gái đang thông đồng với nhau, Phó Tri Ngôn rút tay mình ra khỏi tay Tô Noãn, sải bước đi ra ngoài.

Tô Noãn nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, sửng sốt một giây mới đuổi theo anh ta.

“Haizz, Phó Tri Ngôn, anh lại ghen tuông vớ vẩn gì đấy hả, xét một cách khách quan thì người ta đẹp trai hơn anh thật mà!”

“Em câm miệng lại đi!” Phó Tri Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng xét về mặt chủ quan thì anh mới là người em thích, nếu không hồi đó còn lâu em mới theo đuổi anh…”

Rốt cuộc bước chân của Phó Tri Ngôn cũng chậm lại, cố tình để Tô Noãn đuổi kịp mình.

Tô Noãn chạy tới bên cạnh anh ta, Phó Tri Ngôn vươn cánh tay ôm cô vào lòng.

Rốt cuộc trên mặt cô cũng hiện lên nụ cười, lặng lẽ quay đầu nháy mắt hai cái với Thẩm Thiên Trường.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thán thành phố Nhĩ đúng là miền đất hứa, ngay cả những cặp tình lữ tới đây cũng đẹp đôi như thế.