Cổ tay của Thẩm Thiên Ca đã bị Thẩm Thiên Việt bóp đến mức tím bầm cả lên, nước mắt tuôn ra như mưa, cô ta khóc lóc cầu xin: “Anh Cả, Thiên Ca biết sai rồi, em sai rồi anh cả, em không nên tìm người giết Thẩm Thiên Vũ. Van anh, van anh đừng ép em nữa.”
Thấy cô ta khóc như sắp ngất, anh ta thở dài một hơi, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Người em gái từng là niềm kiêu ngạo của anh ta, sự giả dối mà anh ta từng cố tình dung túng, cuối cùng lại trở nên ác độc như vậy.
Anh ta chậm rãi đứng lên, đang định xoay người ra ngoài thì Thẩm Thiên Ca lại kéo lấy vạt áo của anh ta. Thẩm Thiên Việt quay đầu nhìn cô ta, cô ta cúi đầu để mặc nước mắt rơi trên ghế.
“Anh, em xin lỗi anh.”
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, không biết vì sao Thẩm Thiên Việt lại nghĩ tới cô bé đã túm chặt lấy vạt áo của mình ở ngã rẽ của tòa nhà trường học nhiều năm trước. Cô bé ấy cúi đầu, nói bằng giọng yếu ớt: Anh Cả, em xin lỗi.
Thẩm Thiên Ca không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thiên Việt, rốt cuộc cô ta cũng ngửa đầu nhìn anh ta, hai hàng nước mắt lăn dài: “Anh, anh sẽ cứu em đúng không?”
“Thiên Ca, em tưởng rằng bố mẹ không biết Thẩm Thiên Trường thi vào Đại học Z thay cho em sao? Cho dù Thiên Vũ nói với họ thì cũng đã sao, ai mới là con gái ruột của bọn họ? Sau này đừng ngu xuẩn như vậy nữa.”
Nghe thấy câu này của anh ta, rốt cuộc Thẩm Thiên Ca cũng ngừng khóc.
“Ngày mai lệnh bắt giữ em sẽ được ban bố, sau đó sẽ tiến vào quá trình xét xử. Tối nay về anh sẽ nói với bố mẹ. Em phải cảm thấy may mắn vì Thiên Vũ không chết.”
Thẩm Thiên Việt lạnh lùng nói hết câu này rồi cất bước ra khỏi phòng thăm tù.
Nhìn cánh đóng chặt, rốt cuộc nét cầu xin trong mắt Thẩm Thiên Ca cũng biết mất, sự đáng thương vừa rồi cũng chẳng thấy đâu nữa. Cô ta chậm rãi giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, khóe môi cong lên thành một đường cong.
Lúc Thẩm Thiên Việt ra khỏi Cục Cảnh sát Vân Đông thì thành phố Vân bắt đầu đổ mưa.
Bởi vì tới đây quá vội vàng nên anh ta đỗ xe ở ngay cửa Cục Cảnh sát, mà bây giờ nơi anh ta đỗ xe lại trống trơn, hiển nhiên là bị công ty xe rơ mooc kéo đi rồi.
Thẩm Thiên Việt mang khuôn mặt vô cảm bước vào màn mưa. Mưa không quá to, nhưng chưa đi được bao xa thì cặp kính mắt đã bị nước mưa làm nhòe. Anh ta dừng bước tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời của thành phố Vân. Mây đen cuồn cuộn, gần như khiến người ta cảm thấy khó thở.
Anh ta bất giác nghĩ tới thành phố Nhĩ cách đây hàng ngàn cây số, có phải lúc này nơi đó đang rải đầy sao trời, tựa như một dải ngân hà vắt ngang hay không?
Đến tận khi nước mưa xối ướt bả vai, Thẩm Thiên Việt mới thu ánh mắt về. Anh ta ném cặp kính viền bạc đắt đỏ trong tay xuống mặt đất, nhấc chân cứ thế bước qua.
***
Lúc Thẩm Thiên Trường thức dậy thì bầu trời của thành phố Nhĩ đã tối đen. Cô lấy điện thoại ra xem, tám rưỡi tối rồi.
Trong WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, là do Trần Tử Nhiễm gửi tới.
Như những gì đã thỏa thuận, hai ngày hôm nay Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y đều không tới làm phiền cô vì chuyện của Tài chính Thiên Nhiên, vậy nên khi nhìn thấy bức ảnh của buổi giao lưu chuyên ngành mà Trần Tử Nhiễm gửi tới, Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô trở mình, xét thấy hai người bọn họ ra sức như vậy, cô mà lười biếng thì cũng không hay, vì thế mới quyết định sẽ giao dịch sản phẩm hóa công vào phiên giao dịch đêm.
Đang định ngồi dậy thì lại bị một đôi tay kéo về, Thẩm Thiên Trường giật thót mình, ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh mới thở phào một hơi.
Nhưng buổi chiều cô bảo anh ngủ trên xô pha cơ mà, sao lại bò lên giường rồi?
“Lục Chi Cửu, anh bỏ em ra trước đi đã, em có chuyện cần làm.”
“Nghỉ ngơi.” Lục Chi Cửu dúi đầu vào tóc cô, nhắm mắt thều thào trong cổ họng.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thiên Trường bỗng nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, cô đạp Lục Chi Cửu một cái thật mạnh.
“Lục Chi Cửu, thôi xong rồi, chết chắc rồi!”
Chân của Lục Chi Cửu trúng một cú đau, anh nhíu mày mở mắt ra. Thực ra anh mới ngả lưng chưa được bao lâu, bây giờ lại bị đạp một cái thế là bay cơn buồn ngủ luôn rồi. Trong lòng thầm nghĩ, cưới một cô vợ bạo lực như thế về, quãng đời còn lại của anh sẽ vất vả lắm đây.
“Sao vậy?”
Thẩm Thiên Trường giãy giụa thoát khỏi anh, nhảy bật xuống giường rồi lao tới trước tủ quần áo lục tung cả lên, rốt cuộc cũng tìm thấy hộp thuốc tránh thai mà cô mang tới đây.
Người ta thường nói rằng nó có hiệu quả trong vòng hai mươi tư tiếng, bây giờ sắp tới giờ rồi.
Cô đọc qua phần hướng dẫn sử dụng, bóc hai viên thuốc rồi tiện tay lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, sốt sắng định cho vào miệng.
Đột nhiên, có người giật lấy viên thuốc.
Thẩm Thiên Trường nhìn khuôn mặt âm trầm của Lục Chi Cửu.
“Sau này đừng uống loại thuốc có hại cho sức khỏe thế này.”
Thẩm Thiên Trường cười gượng nói: “Em cũng đâu có muốn đâu, nhưng chúng ta lại không dùng… bao cao su mà em mang tới…”
Lục Chi Cửu híp mắt lại, đôi mắt hơi lạnh lùng: “Thẩm Thiên Trường, chuyện sinh con cho anh làm em khó xử lắm sao?”
Nghe thấy anh nói như vậy, Thẩm Thiên Trường vội vàng lắc đầu, đồng thời ném chai nước trong tay xuống: “Không phải như thế, có sinh một trăm đứa con cho anh em cũng sẵn lòng, em chỉ…”
“Chỉ cái gì?”
Thẩm Thiên Trường cúi đầu nói dè dặt: “Em cảm thấy như em bây giờ chưa thích hợp sinh con cho lắm. Em nghĩ đợi em làm xong những chuyện kia rồi sau đó hãy…”
Lục Chi Cửu nhếch miệng lên tạo thành một đường cong lạnh lùng, anh trực tiếp xoay người đi.
Thấy anh xoay người đi, Thẩm Thiên Trường vội vàng đi theo và kéo ống tay áo của anh lại: “Em sinh, em sinh là được mà, anh đừng giận.”
Lục Chi Cửu dừng bước, nhưng anh không quay đầu lại.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, vội vàng chạy tới trước mặt anh và nghiêng đầu nhìn vào mặt anh.
Cô phát hiện ra khuôn mặt vốn phải tỏ ra tức giận của anh hơi cứng ngắc, khóe miệng cũng mím lại cứng đơ, rõ ràng là đang nhịn cười.
“Được lắm Lục Chi Cửu, anh dám trêu em!”
Thẩm Thiên Trường tức nổ phổi, tên đàn ông chết tiệt này lại lừa cô nữa rồi!
Thẩm Thiên Trường nghiến răng một cái, trực tiếp vươn tay tập kích phần eo của anh. Hai ngày nay cô đã phát hiện ra nhược điểm của Lục Chi Cửu, đó chính là cực kỳ sợ nhột.
Phần eo của Lục Chi Cửu bị cô cù lét, chỉ có thể vươn tay nắm chặt cô tay cô, sau đó lại ôm cô vào lòng, cúi đầu nói vào tai cô: “Sinh một trăm đứa, có phải anh cưới một con heo rồi không?”
Thẩm Thiên Trường giơ chân giẫm lên mu bàn chân anh, nhưng cô không dám dùng lực quá mạnh: “Heo thì sao, cưới cũng cưới rồi, chẳng lẽ còn định nuốt lời à?” ngontinhhay.com
“Không dám.”
Thẩm Thiên Trường hừ lạnh một tiếng, thế còn tạm được.
Cô định thoát ra khỏi ngực anh, nhưng Lục Chi Cửu không có ý định thả cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn. Đầu anh tựa vào vai cô: “Sau này đừng làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương đến bản thân em.”
Thân thể của Thẩm Thiên Trường cứng đờ lại, cô hơi ngây ra, thuốc tránh thai cũng là một loại tổn thương sao?
“Thẩm Thiên Trường, em phải nhớ lấy, anh không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến em.”
Nghe thấy câu nói này của anh, Thẩm Thiên Trường cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, vành mắt hơi cay cay.
Lục Chi Cửu ngẩng đầu lên khỏi vai Thẩm Thiên Trường, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có thể vứt thuốc đi được rồi đấy, anh đảm bảo sẽ không làm em mang thai.”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, thế có nghĩa là sao?
“Ý anh là… thực ra anh đã dùng rồi?”
Lục Chi Cửu cười rất tươi: “Ừm.”
Thẩm Thiên Trường ngây ra như phỗng, trong tình huống tối hôm qua thì anh đã dùng thế nào??
Thẩm Thiên Trường xoay người tới nhà tắm, cô mở cái hộp đó ra xem, quả nhiên là thiếu mất ba cái… cỡ lớn…