Thiên Trường Chi Cửu

Chương 296: Em cho rằng chồng em là để trưng bày thật đấy à?




Khóe miệng Nam Hồng Phi hơi giật giật, mấy năm trước ở nước M, không biết ai là kẻ nghiện thuốc lá nặng nữa.

“Hiện tại người phụ nữ kia muốn gọi luật sư, tốt nhất cậu phải có đầy đủ chứng cứ, đừng khiến người của tôi uổng công.”

Trên mặt Tần Phong hiện lên một nụ cười tự tin: “Chuyện này cậu không cần lo, tôi chỉ muốn hỏi cậu nếu nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, nhanh nhất sẽ mất bao lâu để có thể chính thức bắt giữ đồng thời tiến hành khởi tố?”

Trong mắt Nam Hồng Phi lóe lên sự dò hỏi: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này đụng chạm gì đến cậu mà khiến cậu sốt ruột tóm cô ta vào tù như thế.”

“Đâu phải tôi, tại sếp tổng của tôi nóng tính quá đấy chứ, cô ả này lại chạm đúng vào giới hạn của anh ấy.”

Nam Hồng Phi quen Tần Phong ở nước M, anh biết mấy năm nay Tần Phong vẫn luôn làm việc cho Lục Chi Cửu.

“Người phụ nữ này là tình nhân cũ của anh ta?”

Biểu cảm của Tần Phong bỗng cứng đờ lại, anh nhìn Nam Hồng Phi mà như gặp phải ma, trong lòng nghĩ thầm, bao nhiêu năm vậy rồi mà sao cái tật ghép đôi bừa bãi này của Nam Hồng Phi vẫn chưa bỏ được nhỉ.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Nam Hồng Phi nhún vai một cái: “Cậu không nói thì sao tôi biết được.”

“Ngày mai tôi sẽ cung cấp tất cả những chứng cứ liên quan, một tuần có đủ không?” Tần Phong hỏi.

“Nhiều nhất chỉ đủ để xin lệnh bắt giữ.”

Tần Phong nhíu mày lại, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường chỉ đi một tuần, Lục Chi Cửu bảo anh xử lý Thẩm Thiên Ca trong vòng một tuần, bây giờ xem ra hơi khó giải quyết rồi đây.

Nhìn biểu cảm của anh, cuối cùng Nam Hồng Phi cũng nói: “Tôi sẽ cố gắng giải quyết để có thể khởi tố trong vòng một tuần.”

Dứt lời, anh lại bổ sung thêm một câu: “Hình như mẹ của Thẩm Thiên Ca là thẩm phán trưởng trong Viện kiểm sát, sau khi bắt đầu quá trình xét xử là tôi không giúp được cậu nữa đâu.”

Tần Phong không cho điều đó là đúng, trên mặt còn hiện lên nụ cười kỳ lạ: “Chỉ cần giải quyết nhanh chóng để tiến hành khởi tố là được, những chuyện khác cậu không cần quan tâm.”

Chỉ là một bà Triệu Hàm mà thôi, chưa đủ để Lục Chi Cửu bận tâm.

Trò chuyện với Nam Hồng Phi xong, Tần Phong đứng lên định rời khỏi đó thì Nam Hồng Phi bỗng hỏi một câu: “Cậu kết hôn rồi à?”

Tần Phong hơi dừng lại, anh giơ tay trái của mình lên, nhìn chiếc nhẫn mà Giang Mộ Tuyết chọn mua cho mình, giọng nói mang theo sự khoe khoang: “Đúng vậy, một thời gian trước tôi mới cưới vợ.”

Vừa nói anh vừa quan sát Nam Hồng Phi một lượt, nói bằng giọng già đời: “Độc thân từ lúc sinh ra đến giờ, cậu cũng không còn nhỏ nữa, phải nhanh lên mới được.”

Nam Hồng Phi nhìn theo bóng lưng Tần Phong, sắc mặt lập tức đen kịt lại.

***

Ngồi trên máy bay gần ba tiếng, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu cũng đáp xuống thành phố Nhĩ.

Thẩm Thiên Trường vừa xuống máy bay là lập tức hết hồn vì mặt trời chói chang ở đây.

Quả nhiên khí hậu trên cao nguyên khác với đồng bằng, bầu trời ở nơi này có vẻ như gần hơn, những đám mây cũng hạ thấp xuống, nắng gắt nhưng lại không quá nóng.

Thẩm Thiên Trường hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí ở đây cũng trong lành hơn ở thành phố Vân, cô nở một nụ cười, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu vừa lấy được va ly thì Thẩm Thiên Trường bỗng hơi ngây ra, bởi vì cô phát hiện ngoài việc mua vé máy bay thì cô chẳng làm gì nữa cả!

Không đặt khách sạn, không lên kế hoạch, vậy nên hiện tại cô cũng không biết bọn họ sẽ đi đâu!

Thẩm Thiên Trường lấy tay vỗ vào trán mình, cô thật sự rất muốn khóc vì mức độ ngu ngốc của mình, chỉ có thể vội vàng lấy điện thoại ra lên mạng tra, định đặt khách sạn cạnh biển Tiển trước.

Thấy cô đột nhiên dừng lại nhìn điện thoại, Lục Chi Cửu nhíu mày lại: “Thẩm Thiên Trường, em đang làm gì đấy?”

Thẩm Thiên Trường lúng túng: “Thì em… hình như em quên đặt khách sạn.”

Lục Chi Cửu dở khóc dở cười, nghĩ thầm: Rốt cuộc cô nàng này cũng nhớ tới chuyện này rồi.

Anh vươn tay kéo cô đi: “Không cần đâu, anh chuẩn bị xong hết rồi.”

“Hử?” Thẩm Thiên Trường hơi ngơ ngác.

Lục Chi Cửu vỗ nhẹ vào đầu cô: “Em cho rằng chồng em là để trưng bày thật đấy à?”

Chồng…

Hiển nhiên Thẩm Thiên Trường vẫn chưa quen với cách xưng hô như thế này…

“Anh chuẩn bị lúc nào thế?”

“Hôm qua.”

Hôm qua? Thẩm Thiên Trường lại nghĩ tới cảnh tượng cô cầu hôn với anh, cô hỏi anh có bằng lòng tới thành phố Nhĩ với cô hay không, sau đó cô lập tức tới chung cư Sâm Lan lấy sổ hộ khẩu.

Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị trong khoảng thời gian cô về chung cư Sâm Lan sao? Nhưng lúc đó cô chưa nói bao giờ sẽ tới thành phố Nhĩ mà?

“Sao anh biết hôm nay chúng ta nhất định sẽ tới thành phố Nhĩ?”

Lục Chi Cửu nhếch môi cười: “Chỉ cần thuê phòng khách sạn trong suốt một năm là được.”

Đôi mắt Thẩm Thiên Trường mở to như đèn pha, thuê suốt một năm, vậy thì cô đến đây lúc nào cũng được.

Sau một hồi cảm động, Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy tức tối, có tiền cũng không thể tiêu như thế chứ: “Lục Chi Cửu, anh đúng là đồ phá của!”

Lục Chi Cửu bất đắc dĩ: “Cho dù ở đây mấy kiếp thì chúng ta cũng không tiêu hết tiền được đâu.”

Thẩm Thiên Trường: “…” ngontinhhay.com

Cô hoàn toàn đầu hàng trước những nhà tư bản này rồi.

Sân bay của thành phố Nhĩ không lớn, hai người đi khoảng mười phút là ra khỏi sân bay, ở đó đã có một chiếc xe dáng dài màu đen chờ sẵn ở đó.

Thấy hai người xuất hiện, người lái xe vội vàng xuống xe mở cửa xe cho bọn họ.

Nửa tiếng sau, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước tòa khách sạn Quan Hải bên bờ biển Tiển.

Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường xuống xe, sau khi vào trong khách sạn, đến cả thủ tục bọn họ cũng không phải xử lý, nhân viên phục vụ tới dẫn hai người lên cầu thang dành cho khách.

Phòng của hai người ở ngay trên tầng hai của khách sạn. Đợi đến khi vào phòng, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện ra vị trí của khách sạn Quan Hải vô cùng tốt, quay lưng lại với biển Tiển, đối mặt với núi Sầm.

Căn phòng của cô và Lục Chi Cửu là phòng VIP cực lớn, các phòng VIP của khách sạn bình thường trên cơ bản đều được thiết kế trên tầng cao, nhưng khách sạn Quan Hải lại khác, những phòng VIP đều ở ngay tầng dưới.

Thẩm Thiên Trường buông va ly ra, tò mò đi chân trần dọc theo căn phòng ra đến ngoài ban công lộ thiên.

Đến lúc này cô mới biết vì sao khách sạn Quan Hải lại thiết kế phòng VIP ở tầng dưới, bởi vì ban công lộ thiên kéo dài đến tận mặt hồ biển Tiển, hơn nữa tất cả đều được tạo thành từ kính trong suốt.

Mặc dù biển Tiển được gọi là biển, nhưng thực ra nó chỉ là một cái hồ lục địa hẹp dài, vậy nên vị trí ngắm cảnh tốt nhất không phải là ở trên cao mà là ở chỗ thấp, chỉ ở chỗ thấp thì khi phóng tầm mắt ra mới không nhìn thấy bờ, đứng trên ban công là có thể ngắm nhìn núi Sầm ở đối diện.

Thẩm Thiên Trường nhìn dãy núi trùng điệp ở phía đối diện, đỉnh núi bị mây mù phủ kín, như chốn bồng lai cố ý không cho người ta nhìn thấy.

Gió nhẹ ập tới, mây mù trên đỉnh núi cũng lững lờ bay theo gió, những nơi mà tầm mắt nhìn thấy được đều là màu lam của biển Tiển, mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, phía xa xa còn có một bầy chim đang bắt cá.

Thẩm Thiên Trường rung động vô cùng, bởi vì cô cảm thấy mình như đang sống trong một bức tranh sơn thủy hùng tráng, an ổn, tùy tâm. Cô quay đầu lại, thấy Lục Chi Cửu vẫn đang sửa soạn lại hành lý của hai người.

Còn có cả hạnh phúc nữa…

Đợi đã, Thẩm Thiên Trường bỗng sửng sốt, Lục Chi Cửu đang làm gì?

Anh đang sửa soạn hành lý?!

Má ơi chết mất, Thẩm Thiên Trường kêu lên trong lòng, vội vàng chạy vào phòng.

Lục Chi Cửu đang lấy đồ trong va ly ra, trái tim của Thẩm Thiên Trường suýt thì nhảy ra ngoài.

Thứ mà cô chuẩn bị, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Lục Chi Cửu nhìn thấy được! A a a a!