Thiên Trường Chi Cửu

Chương 285: Cho tôi một cơ hội giải thích




Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, Thẩm Thiên Trường còn định nói gì nữa, nhưng cô lại ngừng lại.

“Lúc học cấp ba em từng bị ỷ lại vào Thẩm Thiên Việt, thế nên em đã viết một quyển nhật ký…”

Thẩm Thiên Trường đang định khai báo thành thật thì lại bị Lục Chi Cửu ngắt lời: “Em cho rằng anh để ý chuyện này?”

Thẩm Thiên Trường nhìn anh mà chẳng hiểu gì cả, sau đó mới dần dần ngộ ra, cô giơ ba ngón tay thề với trời: “Em thề là ngoài ra không còn ai khác nữa, lên đại học cũng thế, Trần Tử Nhiễm có thể làm chứng điều này!”

Lục Chi Cửu không nhịn được bật cười, vì sao lần nào cô gái này cũng không bắt được trọng điểm vậy?

“Bức ảnh.” Cuối cùng Lục Chi Cửu bất đắc dĩ nói ra hai chữ.

Bức ảnh?

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn toàn hiểu ra, cô thừa biết địa điểm chụp mấy bức ảnh mập mờ giữa cô và Thẩm Thiên Việt, đó là lúc Thẩm Thiên Việt chặn cô lại ở gara ô tô rồi hai người giằng co với nhau vào cái ngày cô trở mặt với nhà họ Thẩm. Lúc đó trong lòng cô không hề phòng bị, không ngờ nó lại trở thành cái thóp mờ ám, giáng cho cô một đòn nặng nề trong buổi họp báo hôm nay.

“Anh ta không hôn được em.” Thẩm Thiên Trường nói.

Sắc mặt của Lục Chi Cửu càng lạnh lùng hơn.

Thẩm Thiên Trường nhìn biểu cảm của anh, cuối cùng như hạ quyết tâm: “Thẩm Thiên Việt để em xử lý.”

Thẩm Thiên Trường vươn tay túm lấy tà áo anh: “Em không hỏi tới chuyện của Thẩm Thiên Ca nữa, vậy nên anh cũng không được nhúng tay vào chuyện Thẩm Thiên Việt, em có tính toán của em.”

“Xì…” Lục Chi Cửu bỗng xì một tiếng.

Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ cạn lời: “Thế nên biểu cảm vừa rồi của anh là đang khinh thường em hả?”

“Em muốn xử lý thế nào?”

Thẩm Thiên Trường hất đầu sang một bên một cách cao ngạo: “Không nói cho anh biết.”

Lục Chi Cửu nhướng mày lên, thôi, để cô chơi đùa vậy, dù sao đến cuối cùng không lo được thì cũng có anh gánh rồi.

“Nhưng lần sau không được như thế nữa.”

Chỉ với trình độ ghen tuông lúc trước của Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh đang nói tới cái gì.

Cô nói với vẻ mặt đắc ý: “Em cho anh ta vào danh sách đen lâu rồi, không giống ai kia, trực tiếp nhận vào bộ phận thư ký, nếu hôm nay em không gặp được, có phải anh định giấu tiệt luôn không?”

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hơi biến thành màu đen, rốt cuộc con gái là sinh vật như thế nào vậy, vừa nói không hỏi đến nữa, sao bây giờ lại vòng trở lại thế này?

Nói thật ra Thẩm Thiên Trường chẳng lo rằng Thẩm Thiên Ca sẽ gây ra sóng gió gì, dù sao cô cũng chỉ có vài cái “quá khứ đen” đó thôi, hơn nữa lúc trước cô đã hỏi Lục Chi Cửu rồi, anh nói biết tất cả quá khứ của cô, với năng lực của Lục Chi Cửu, anh hoàn toàn có thể điều tra ra hết.

Nhưng cảm giác bị người khác lợi dụng sơ hở thật sự khiến cô rất khó chịu.

“Anh từng gặp Thẩm Thiên Ca mấy lần rồi?”

“…”

Thấy Lục Chi Cửu không nói gì, vốn Thẩm Thiên Trường còn định nói tiếp, nhưng điện thoại lại vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, không khỏi cười lạnh trong lòng, cô còn tưởng ả Thịnh Lam này ít nhất phải lẩn một thời gian mới xuất hiện cơ.

“Thẩm Thiên Trường, cho tôi cơ hội giải thích.” Thịnh Lam nói thẳng luôn.

“Giải thích thì không cần, tôi chỉ hỏi cô, những thứ đó là do ai đưa cho cô?”

“Thẩm Thiên Ca.”

Thẩm Thiên Trường không cảm thấy ngạc nhiên với đáp án mà cô đã đoán được từ trước: “Thịnh Lam, thì ra đây là cái mà cô gọi là quang minh chính đại?”

Nghĩ tới chuyện lúc trước Thịnh Lam nói sẽ “quang minh chính đại” tranh đoạt Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy buồn cười.

“Tôi không muốn dùng cách này chia rẽ cô và Lục Chi Cửu, tôi chỉ nhất thời… Tóm lại dù cô có tin hay không thì trong năm phút đầu của buổi họp báo tôi đã sai người đổi nó đi rồi, nhưng tôi không ngờ trong video đã được đổi lại vẫn có những thứ đó.”

ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường nghe những gì Thịnh Lam nói, nếu tất cả đều là sự thật, vậy thì chắc chắn đằng sau còn một bàn tay ngầm điều khiển, là Thẩm Thiên Ca hay là Thẩm Thiên Việt? Hay là một người nào khác?

“Tôi lại chẳng hay biết là cô quen Thẩm Thiên Ca, như hai người vậy gọi là gì nhỉ? Liên minh kẻ thứ ba?”

Mặc dù Thẩm Thiên Trường nói rất khó nghe, nhưng Thịnh Lam không phản bác như thường ngày, bởi vì trong chuyện này đúng là cô ta có lỗi với Thẩm Thiên Trường trước, thế nên bất kể Thẩm Thiên Trường nói gì thì cũng là điều cô ta đáng phải nhận.

“Tôi biết cô ta trong hội giao lưu cựu sinh viên vào hai tuần trước, mối quan hệ cũng bình thường, nhưng tôi thừa nhận là mình đã xiêu lòng trước những ‘chứng cứ’ mà cô ta đưa ra, thế nên mới định mượn cơ hội lần này vạch trần sự giả dối của cô.”

Khóe miệng Thẩm Thiên Trường nhếch lên một nụ cười không có độ ấm: “Vậy vì sao cuối cùng cô lại đổi ý?” Nếu sự thật đúng như những gì cô ta nói.

“Bởi vì chưa hẳn là Lục Chi Cửu không biết những thứ này, không phải sao?”

Thẩm Thiên Trường trầm mặc mất mấy giây: “Thịnh Lam, cô vẫn chưa được tính là ngu xuẩn.”

Dường như Thịnh Lam đang cười, suy cho cùng những chuyện trong buổi họp báo lần này không hề lộ ra một chút nào, hơn nữa không chỉ một người nhúng tay vào chặn miệng truyền thông.

“Thẩm Thiên Trường, tôi thật sự hâm mộ cô.” Thịnh Lam nói câu này từ trong thâm tâm.

Hâm mộ cô? Thẩm Thiên Trường nhớ Lục Chi Vũ cũng từng nói như vậy.

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu ở bên cạnh, rốt cuộc nụ cười trên mặt cũng có độ ấm, có phải tất cả đều do người đàn ông này tặng cho không?

“Thẩm Thiên Trường, chúng ta có thể làm bạn không?”

“Thịnh Lam, tôi không có hứng thú tìm hiểu mục đích thật sự của cô khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng hai chữ làm bạn này quá đáng buồn, cụm từ lợi ích thích hợp với tôi và cô hơn.”

Thịnh Lam cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Thẩm Thiên Trường: “Ừ, tôi biết cô không tin tôi.”

“Là cô không tin tôi trước.”

Thế nên bất kể là thật hay giả, vào thời khắc mà cán cân trong lòng Thịnh Lam nghiêng về phía những ngôn từ của Thẩm Thiên Ca, giữa cô ta và Thẩm Thiên Trường đã mất đi niềm tin với nhau, lúc mà cô ta bày ra vụ vạch trần những cái gọi là quá khứ “tệ hại” của Thẩm Thiên Trường trước mặt công chúng trong buổi họp báo, hai người đã không thể trở thành bạn được nữa.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Thẩm Thiên Trường chỉ có một người bạn mà ngay từ đầu đã vô điều kiện tin tưởng cô, đó là Trần Tử Nhiễm.

Cho dù đến cuối cùng Thịnh Lam đổi ý, mọi kết quả chỉ là sự vô ý, nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Thiên Trường phải có nghĩa vụ tin tưởng và tha thứ cho cô ta.

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, cho cô một lời giải thích.” Thịnh Lam vẫn không chịu từ bỏ.

“Ha.” Thẩm Thiên Trường nở nụ cười: “Thịnh Lam, cô nói thì dễ nghe như thế, cô bị người ta dắt mũi trong cả vụ việc này, cô điều tra rõ ràng, rốt cuộc là vì cô hay là vì tôi đây?”

Thịnh Lam bất đắc dĩ: “Tôi biết ngay chiêu này không có tác dụng với cô mà.”

Thẩm Thiên Trường vô cùng bình thản, nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa xe: “Ngay mai tôi sẽ bảo Triệu Duệ trao đổi với cô, tất cả những điều kiện chia hoa hồng đều phải thỏa thuận lại.”

“Thẩm Thiên Trường, cô đúng là không chịu thiệt chút nào.”

“Chính Thịnh Thiên cô làm rùm beng mọi chuyện lên, theo lý phải bồi thường phí tổn thất về mặt tinh thần cho Thiên Nhiên tôi.”